Tiêu Cửu Uyên xem thư, liên tục cười lạnh, bàn tay lớn cuộn chặt lại, đấm một đấm xuống, chiếc bàn dưới tay hắn vỡ thành từng mảnh.
Bà ta nghĩ hay lắm, bà ta cho rằng như vậy là bổn vương có thể tha cho con gái bà ta sao? Nằm mơ đi.
Cả gan dám hạ độc hắn, hắn tuyệt đối không tha.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Bạch Diệu, ra lệnh: Ngươi đi điều tra Tô Doanh Nguyệt xem nàng ta có biết chuyện mẫu thân nàng ta hạ độc bổn vương, ngoài ra điều tra Tô Doanh Nguyệt xem thường ngày nàng ta tiếp xúc với những ai. Tất cả đều ghi lại hết cho ta.
Trong lòng Bạch Diệu cũng bốc hỏa như vậy, không ngờ tra tới tra lui, cuối cùng lại tra đến người bên cạnh mình.
Chả trách vương gia lại nổi giận như vậy, vương gia là người rất tin tưởng người của mình, e là hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Tô cô cô lại hạ độc hại hắn.
Bạch Diệu dẫn theo người đi ra ngoài, có điều chỉ đi được vài bước liền bị Tiêu Cửu Uyên gọi lại.
Tiêu Cửu Uyên toàn thân đều tỏa ra sát khí tàn độc, đôi đồng tử khát máu, hắn gằng từng chữ: Nếu như nữ nhân đó không hay biết gì hết thì đem nàng ta tới doanh trại Tây Bắc làm kĩ nữ.
Không phải Tô cô cô muốn bảo vệ cho con gái bà ta sao? Vậy thì hắn sẽ giữ lại con gái bà ta, chỉ có điều từ giờ trở đi con gái bà ta sẽ sống không bằng chết.
Tiêu Cửu Uyên vừa ra lệnh, Bạch Diệu và đám người Hắc Diệu cảm thấy hơi nặng nề trong lòng, nhưng lại không dám có bất kì ý nghĩ không hay nào.
Những kẻ cả gan dám phản bội vương tử chính là tự tìm cái chết.
Bạch Diệu đi điều tra Tô Doanh Nguyệt, Tiêu Cửu Uyên lại lệnh cho người gọi đại tiểu thư Lăng Vân tông Diệp Tử Yên tới.
Tiêu Cửu Uyên muốn biết Diệp Tử Yên này làm sao biết được trong người hắn có độc Ma Huyết Tinh Anh, là có người nói cho nàng ta biết hay là có người sai khiến nàng ta.
Nghĩ tới điều này, Tiêu Cửu Uyên liền nhớ tới quan hệ của mình và Vân Thiên Vũ nguội lạnh, nếu như không phải là Diệp Tử Yên tìm ra độc ma huyết tinh anh ngay tại đó, khiến cho hắn không thể không để cho nàng ra tay trị độc cho hắn, hắn cũng sẽ không vì trúng độc mà không tin tưởng Vân Thiên Vũ.
Sau đó hắn tỉnh lại, nghe Bạch Diệu nói, nữ nhân này vốn dĩ không biết trị độc ma huyết tinh anh như thế nào, vậy nàng ta sao có thể tra ra được độc ma huyết tinh anh trong người hắn, là trùng hợp hay là có huyền cơ gì khác bên trong.
Trong chính đường, xung quanh người Tiêu Cửu Uyên đều tỏa ra ám khí, khuôn mặt tuấn mĩ đằng đằng sát khí, đôi đồng tử tràn đầy lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài cửa, Diệp Tử Yên của Lăng Vân tông nhanh chóng được Hạ Hỉ mời tới.
Diệp Tử Yên vẫn trang điểm rất tinh tế, mặc một bộ y phục phiêu diêu dục tiên, cả người giống như một tiên tử không màng tới chuyện nhân gian phàm tục.
Đáng tiếc sắc mặt nàng ta hiện tại không được đẹp cho lắm.
Từ trước tới giờ, nàng ta luôn là đại tiểu thư được cưng chiều của Lăng Vân tông, chưa bao giờ bị đối xử như vậy, lửa giận không thể nói ra trong lòng Diệp Tử Yên, sắc mặt đương nhiên cũng sẽ không tốt rồi.
Có điều khi nàng ta từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên tuấn mỹ bá khí, nỗi tức giận cũng giảm đi không ít, khuôn mặt ửng hồng lạ thường, đôi mắt tràn ngập vẻ mến mộ, tham luyến nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Mấy lời nói lên mặt nạt người trước kia ở Lăng Vân tông cũng ít đi, mà thay vào đó là vẻ ngượng ngùng của tiểu nữ nhi.
Ly thân vương gia, ta tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư của Lăng Vân tông, Ly thân vương phủ các người ức hiếp người quá đáng rồi, còn cho người áp giải ta đến đây, lẽ nào vương gia muốn trở thành kẻ địch với Lăng Vân tông sao?
Diệp Tử Yên nói đến cuối cùng, cơ hồ hoàn toàn là mấy lời làm nũng.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên ngồi giữa chính đường, sắc mặt lạnh lùng, không hề mảy may xao động, đồng tử sắc bén nghiêm nghị nhìn Diệp Tử Yên nói: Tuy rằng Lăng Vân tông các người lợi hại, nhưng bổn vương cũng không đến nỗi sợ Lăng Vân tông các người, hiện tại bổn vương hỏi gì thì ngươi hãy trả lời thành thật là được rồi, nếu như ngươi không thành thật thì đừng trách bổn vương ra tay độc ác.
Bà ta nghĩ hay lắm, bà ta cho rằng như vậy là bổn vương có thể tha cho con gái bà ta sao? Nằm mơ đi.
Cả gan dám hạ độc hắn, hắn tuyệt đối không tha.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Bạch Diệu, ra lệnh: Ngươi đi điều tra Tô Doanh Nguyệt xem nàng ta có biết chuyện mẫu thân nàng ta hạ độc bổn vương, ngoài ra điều tra Tô Doanh Nguyệt xem thường ngày nàng ta tiếp xúc với những ai. Tất cả đều ghi lại hết cho ta.
Trong lòng Bạch Diệu cũng bốc hỏa như vậy, không ngờ tra tới tra lui, cuối cùng lại tra đến người bên cạnh mình.
Chả trách vương gia lại nổi giận như vậy, vương gia là người rất tin tưởng người của mình, e là hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Tô cô cô lại hạ độc hại hắn.
Bạch Diệu dẫn theo người đi ra ngoài, có điều chỉ đi được vài bước liền bị Tiêu Cửu Uyên gọi lại.
Tiêu Cửu Uyên toàn thân đều tỏa ra sát khí tàn độc, đôi đồng tử khát máu, hắn gằng từng chữ: Nếu như nữ nhân đó không hay biết gì hết thì đem nàng ta tới doanh trại Tây Bắc làm kĩ nữ.
Không phải Tô cô cô muốn bảo vệ cho con gái bà ta sao? Vậy thì hắn sẽ giữ lại con gái bà ta, chỉ có điều từ giờ trở đi con gái bà ta sẽ sống không bằng chết.
Tiêu Cửu Uyên vừa ra lệnh, Bạch Diệu và đám người Hắc Diệu cảm thấy hơi nặng nề trong lòng, nhưng lại không dám có bất kì ý nghĩ không hay nào.
Những kẻ cả gan dám phản bội vương tử chính là tự tìm cái chết.
Bạch Diệu đi điều tra Tô Doanh Nguyệt, Tiêu Cửu Uyên lại lệnh cho người gọi đại tiểu thư Lăng Vân tông Diệp Tử Yên tới.
Tiêu Cửu Uyên muốn biết Diệp Tử Yên này làm sao biết được trong người hắn có độc Ma Huyết Tinh Anh, là có người nói cho nàng ta biết hay là có người sai khiến nàng ta.
Nghĩ tới điều này, Tiêu Cửu Uyên liền nhớ tới quan hệ của mình và Vân Thiên Vũ nguội lạnh, nếu như không phải là Diệp Tử Yên tìm ra độc ma huyết tinh anh ngay tại đó, khiến cho hắn không thể không để cho nàng ra tay trị độc cho hắn, hắn cũng sẽ không vì trúng độc mà không tin tưởng Vân Thiên Vũ.
Sau đó hắn tỉnh lại, nghe Bạch Diệu nói, nữ nhân này vốn dĩ không biết trị độc ma huyết tinh anh như thế nào, vậy nàng ta sao có thể tra ra được độc ma huyết tinh anh trong người hắn, là trùng hợp hay là có huyền cơ gì khác bên trong.
Trong chính đường, xung quanh người Tiêu Cửu Uyên đều tỏa ra ám khí, khuôn mặt tuấn mĩ đằng đằng sát khí, đôi đồng tử tràn đầy lửa giận, hung hăng trừng mắt nhìn ra ngoài cửa.
Bên ngoài cửa, Diệp Tử Yên của Lăng Vân tông nhanh chóng được Hạ Hỉ mời tới.
Diệp Tử Yên vẫn trang điểm rất tinh tế, mặc một bộ y phục phiêu diêu dục tiên, cả người giống như một tiên tử không màng tới chuyện nhân gian phàm tục.
Đáng tiếc sắc mặt nàng ta hiện tại không được đẹp cho lắm.
Từ trước tới giờ, nàng ta luôn là đại tiểu thư được cưng chiều của Lăng Vân tông, chưa bao giờ bị đối xử như vậy, lửa giận không thể nói ra trong lòng Diệp Tử Yên, sắc mặt đương nhiên cũng sẽ không tốt rồi.
Có điều khi nàng ta từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên tuấn mỹ bá khí, nỗi tức giận cũng giảm đi không ít, khuôn mặt ửng hồng lạ thường, đôi mắt tràn ngập vẻ mến mộ, tham luyến nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Mấy lời nói lên mặt nạt người trước kia ở Lăng Vân tông cũng ít đi, mà thay vào đó là vẻ ngượng ngùng của tiểu nữ nhi.
Ly thân vương gia, ta tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư của Lăng Vân tông, Ly thân vương phủ các người ức hiếp người quá đáng rồi, còn cho người áp giải ta đến đây, lẽ nào vương gia muốn trở thành kẻ địch với Lăng Vân tông sao?
Diệp Tử Yên nói đến cuối cùng, cơ hồ hoàn toàn là mấy lời làm nũng.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên ngồi giữa chính đường, sắc mặt lạnh lùng, không hề mảy may xao động, đồng tử sắc bén nghiêm nghị nhìn Diệp Tử Yên nói: Tuy rằng Lăng Vân tông các người lợi hại, nhưng bổn vương cũng không đến nỗi sợ Lăng Vân tông các người, hiện tại bổn vương hỏi gì thì ngươi hãy trả lời thành thật là được rồi, nếu như ngươi không thành thật thì đừng trách bổn vương ra tay độc ác.
/1395
|