Hoàng trưởng lão vừa dứt lời, Tiêu Cửu Uyên cười to: “Đêm nay giết hết tất cả các ngươi rồi, ta cũng muốn xem tông chủ Lăng Vân tông làm sao biết là bổn vương đã giết các ngươi.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, Hoàng trưởng lão biết Tiêu Cửu Uyên đã động sát tâm, muốn giết hết tất cả bọn họ.
Hoàng trưởng lão hiểu rằng đêm nay y bắt buộc phải chết.
Nhưng dù y có chết cũng phải đưa đại tiểu thư ra ngoài.
Hoàng trưởng lão nghĩ xong bỗng nhiên đưa tay lên, lấy ra một binh khí trùm lên Diệp Tử Yên, trong chớp mắt linh khí thu cả người Diệp Tử Yên vào, biến thành một quả cầu tròn, Hoàng trưởng lão xoay người dùng linh lực đẩy quả cầu tròn ra ngoài.
Quả cầu tròn này là một linh cầu, trong thời khắc quan trọng có thể cứu người.
Tiêu Cửu Uyên thấy Diệp Tử Yên được đưa ra ngoài, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức bay người lao về phía quả cầu nhanh như sao băng, định cản nó lại.
Nếu để cho Diệp Tử Yên chạy thoát chắc chắn sẽ kinh động đến người của Lăng Vân tông, vậy thì bọn họ sẽ rất phiền toái.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên vừa hành động, Hoàng trưởng lão cũng già rồi, Hoàng trưởng lão không những cử động mà còn xoay người đẩy linh lực ra để mình phát nổ.
Một tiếng ầm vang lên, cả người y nổ tung.
Tiêu Cửu Uyên lui lại để tránh, nhưng lúc đi ra thì quả cầu tròn đã được đưa đi rất xa.
Tiêu Cửu Uyên thấy quả cầu tròn bay xa liền xoay người lấy ra một linh khí: “Thanh giao ấn.”
Một ấn phù lóe lên màu xanh vừa được thả ra ngoài nhanh chóng biến thành một cây thanh giao xông thẳng về phía quả cầu tròn.
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Tiêu Cửu Uyên liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi thanh giao ấn.
Nhưng hắn bất giác cau mày lại vì hắn cảm thấy quả cầu tròn đó không đơn giản.
Tuy hắn dùng thanh giao ấn hung hăng tấn công quả cầu tròn nhưng cuối cùng nó có bị phá hủy hay không thì hắn không biết.
Nếu quả cầu tròn không bị hủy thì Diệp Tử Yên kia có thể chạy thoát không.
Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn về phía tiểu viện, đêm nay tất cả những kẻ có linh lực được phái đến giết người đều bị giết sạch, khoảng chừng hai, ba mươi tên.
Chỉ còn lại Diệp Tử Yên không biết sống chết ra sao.
Ở trong phòng, Vân Thiên Vũ mặc xong y phục rồi bước ra ngoài, đám người Tiểu Linh Đang ở viện bên cạnh đều bị kinh động mà chạy đến.
Khi nhìn thấy xác chết la liệt dưới đất và tiểu viện bị phá hủy gần hết.
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn khung cảnh trước mặt.
Vân Thiên Vũ hơi sa sầm nét mặt, sao nàng đi đến đâu thì nơi ấy cũng bị phá hủy.
Chẳng lẽ nàng là người chuyên gây rắc rối sao?
Vân Thiên Vũ còn đang nghĩ ngợi thì từ bên ngoài viện đã vang đến tiếng bước chân vội vã, nàng ngẩng đầu nhìn sang liền thấy có mấy người vội vàng đi tới, dẫn đầu là An thân vương Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần.
Hai người đến nhưng không thèm để ý đến tình hình trong viện mà đi thẳng đến trước mặt Vân Thiên Vũ, quan tâm hỏi han: “Vân nha đầu, con có sao không, có chỗ nào bị thương không.”
“Người không sao chứ?” Tiêu Dạ Thần quan sát một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng khẳng định nàng không có vấn đề gì.
Gã đứng chắn trước mặt nàng, sau đó chậm rãi nhìn về hai người đang đứng trong viện, vẻ mặt không vui: “Hai vị đây là muốn phá hủy An thân vương phủ của ta sao?”
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai nhìn thấy Tiêu Dạ Thần đứng trước mặt Vân Thiên Vũ trong tư thế bảo vệ thì cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiêu Cửu Uyên nói xong, Hoàng trưởng lão biết Tiêu Cửu Uyên đã động sát tâm, muốn giết hết tất cả bọn họ.
Hoàng trưởng lão hiểu rằng đêm nay y bắt buộc phải chết.
Nhưng dù y có chết cũng phải đưa đại tiểu thư ra ngoài.
Hoàng trưởng lão nghĩ xong bỗng nhiên đưa tay lên, lấy ra một binh khí trùm lên Diệp Tử Yên, trong chớp mắt linh khí thu cả người Diệp Tử Yên vào, biến thành một quả cầu tròn, Hoàng trưởng lão xoay người dùng linh lực đẩy quả cầu tròn ra ngoài.
Quả cầu tròn này là một linh cầu, trong thời khắc quan trọng có thể cứu người.
Tiêu Cửu Uyên thấy Diệp Tử Yên được đưa ra ngoài, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức bay người lao về phía quả cầu nhanh như sao băng, định cản nó lại.
Nếu để cho Diệp Tử Yên chạy thoát chắc chắn sẽ kinh động đến người của Lăng Vân tông, vậy thì bọn họ sẽ rất phiền toái.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên vừa hành động, Hoàng trưởng lão cũng già rồi, Hoàng trưởng lão không những cử động mà còn xoay người đẩy linh lực ra để mình phát nổ.
Một tiếng ầm vang lên, cả người y nổ tung.
Tiêu Cửu Uyên lui lại để tránh, nhưng lúc đi ra thì quả cầu tròn đã được đưa đi rất xa.
Tiêu Cửu Uyên thấy quả cầu tròn bay xa liền xoay người lấy ra một linh khí: “Thanh giao ấn.”
Một ấn phù lóe lên màu xanh vừa được thả ra ngoài nhanh chóng biến thành một cây thanh giao xông thẳng về phía quả cầu tròn.
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.
Tiêu Cửu Uyên liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi thanh giao ấn.
Nhưng hắn bất giác cau mày lại vì hắn cảm thấy quả cầu tròn đó không đơn giản.
Tuy hắn dùng thanh giao ấn hung hăng tấn công quả cầu tròn nhưng cuối cùng nó có bị phá hủy hay không thì hắn không biết.
Nếu quả cầu tròn không bị hủy thì Diệp Tử Yên kia có thể chạy thoát không.
Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn về phía tiểu viện, đêm nay tất cả những kẻ có linh lực được phái đến giết người đều bị giết sạch, khoảng chừng hai, ba mươi tên.
Chỉ còn lại Diệp Tử Yên không biết sống chết ra sao.
Ở trong phòng, Vân Thiên Vũ mặc xong y phục rồi bước ra ngoài, đám người Tiểu Linh Đang ở viện bên cạnh đều bị kinh động mà chạy đến.
Khi nhìn thấy xác chết la liệt dưới đất và tiểu viện bị phá hủy gần hết.
Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn khung cảnh trước mặt.
Vân Thiên Vũ hơi sa sầm nét mặt, sao nàng đi đến đâu thì nơi ấy cũng bị phá hủy.
Chẳng lẽ nàng là người chuyên gây rắc rối sao?
Vân Thiên Vũ còn đang nghĩ ngợi thì từ bên ngoài viện đã vang đến tiếng bước chân vội vã, nàng ngẩng đầu nhìn sang liền thấy có mấy người vội vàng đi tới, dẫn đầu là An thân vương Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần.
Hai người đến nhưng không thèm để ý đến tình hình trong viện mà đi thẳng đến trước mặt Vân Thiên Vũ, quan tâm hỏi han: “Vân nha đầu, con có sao không, có chỗ nào bị thương không.”
“Người không sao chứ?” Tiêu Dạ Thần quan sát một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng khẳng định nàng không có vấn đề gì.
Gã đứng chắn trước mặt nàng, sau đó chậm rãi nhìn về hai người đang đứng trong viện, vẻ mặt không vui: “Hai vị đây là muốn phá hủy An thân vương phủ của ta sao?”
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai nhìn thấy Tiêu Dạ Thần đứng trước mặt Vân Thiên Vũ trong tư thế bảo vệ thì cảm thấy vô cùng khó chịu.
/1395
|