Không đến một cạnh giờ, trước mặt Vân Thiên Vũ đã có rất đông người đứng xếp hàng.
Vân Thiên Vũ thấy nhiều người đứng trước mặt như vậy, trong lòng rất vui vẻ.
Đồng thời Phượng Linh giới trên tay nàng thỉnh thoảng lại tăng thêm điểm, tuy rằng những người này chỉ bị bệnh nhẹ, mặc dù mỗi lần cứu một người nàng chỉ tăng được hai mươi phần, nhưng nhiều người như vậy.
Tiếp tục như vậy, nàng tin rằng rất nhanh có thể mở ra tầng thứ hai của Phượng Linh giới.
Chỉ là tâm trạng Vân Thiên Vũ vui vẻ chưa được bao lâu thì không thể tiếp tục vui vẻ nữa.
Bởi vì Phượng Vô Nhai lại phái hai gã thầy thuốc đến đây lấy danh nghĩa của nàng trị bệnh cứu người.
Vân Thiên Vũ tức giận đến đen mặt.
Những người đó xuất hiện chẳng những cướp bệnh nhân của nàng, mà còn trực tiếp mời nàng sang một bên nghỉ ngơi.
Vân Thiên Vũ thật muốn mắng người, nhưng nhìn thấy những bệnh nhân trước mặt, nàng thật sự không mắng nổi, cuối cùng đành phải tức giận ngồi sang một bên nghỉ ngơi.
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy ngày càng có nhiều bệnh nhân, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Bỏ đi, cho dù có thêm hai thầy thuốc nhưng nhiều bệnh nhân như vậy, nàng vẫn có thể có thêm phần.
Nhưng Vân Thiên Vũ vừa nghĩ như vậy.
Thì cuối ngã tư đường xuất hiện một đội ngũ đang đi đến, những người này vừa đến đã xếp bàn ghế, hòm thuốc ngồi đối diện với hai thầy thuốc do Phượng Vô Nhai phái đến.
Một người trong số đó đi tới bẩm báo Vân Thiên Vũ: “Bẩm công tử, vương gia nhà ta đặc biệt phái mấy thầy thuốc đến giúp đỡ công tử một tay.”
Người vừa đến nói rất nhẹ nhàng, nhưng vương gia trong lời hắn vừa nghe cũng biết là ai.
Ngoài Tiêu Cửu Uyên ra thì còn có ai sẽ làm những chuyện như vậy.
Vân Thiên Vũ tức giận đến đen mặt, bất lực trừng mắt với người đến bẩm báo: “Ngươi có thể giúp ta chuyển lời đến vương gia nhà các ngươi không?”
“Mời công tử nói.” Thuộc hạ vô cùng cung kính.
Lúc công tử Bạch Diệu phái bọn họ đến đây đã dặn dò cẩn thận, tuyệt đối không nên tắc đội với vị chủ tử này, nếu không bọn họ sẽ tự chuốc lấy khổ cực.
Cho nên hắn vẫn cẩn thận hầu hạ.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Nói với vương gia nhà các ngươi là hắn đi chết đi.”
Vân Thiên Vũ nói xong không liếc thủ hạ phủ Ly thân vương lấy một cái, đen mặt nhìn những bệnh nhân từng bước từng bước bị tách ra.
Bệnh nhân của ta, điểm của ta.
Nàng xót như đứt ruột.
Thủ hạ phủ Ly thân vương đang đứng trước mặt nàng hoàn toàn ngây dại.
Vị công tử này thật là to gan, như vậy mà lại dám mắng vương gia, còn nói vương gia nhà họ đi chết đi.
Hắn có cần phải trở về bẩm báo vương gia không, bỏ đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lát nữa nói với công tử Bạch Diệu là được rồi.
Cả ngày, Vân Thiên Vũ chỉ trị bệnh cho một số người, còn những bệnh nhân khác đều bị người của Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Uyên phái đến cướp đi.
Bọn họ không chỉ cướp người bệnh, mà còn phải mất thời gian để xử lý những kẻ đến gây rối.
Những kẻ đó đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Đến gần tối, tất cả bệnh nhân đều được chữa trị, dược liệu cần dùng cũng đã dùng hết, mấy vị thầy thuốc đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ đợi khen ngợi.
Lúc họ đến đây đã có người dặn dò bọn họ phải hầu hạ vị chủ tử này thật cẩn thận.
“Vị công tử này, bệnh nhân đã chữa trị xong, công tử có thể về nghỉ ngơi rồi.”
“Nếu sau này công tử còn muốn chữa bệnh gì đó, cứ việc bảo chúng ta đến, không cần công tử tự mình chữa trị.”
Thầy thuốc phủ Ly thân vương không dám yếu thế, cướp lời nói: “Công tử, công tử, nếu ngày nào đó ngài muốn làm việc tốt, cứ báo cho chúng ta một tiếng, chúng ta không chỉ mang dược liệu đến mà còn mang cả đồ ăn đến.”
“Đúng vậy, chúng ta không chỉ tặng dược liệu mà còn cho cả đồ ăn.”
Vân Thiên Vũ thấy nhiều người đứng trước mặt như vậy, trong lòng rất vui vẻ.
Đồng thời Phượng Linh giới trên tay nàng thỉnh thoảng lại tăng thêm điểm, tuy rằng những người này chỉ bị bệnh nhẹ, mặc dù mỗi lần cứu một người nàng chỉ tăng được hai mươi phần, nhưng nhiều người như vậy.
Tiếp tục như vậy, nàng tin rằng rất nhanh có thể mở ra tầng thứ hai của Phượng Linh giới.
Chỉ là tâm trạng Vân Thiên Vũ vui vẻ chưa được bao lâu thì không thể tiếp tục vui vẻ nữa.
Bởi vì Phượng Vô Nhai lại phái hai gã thầy thuốc đến đây lấy danh nghĩa của nàng trị bệnh cứu người.
Vân Thiên Vũ tức giận đến đen mặt.
Những người đó xuất hiện chẳng những cướp bệnh nhân của nàng, mà còn trực tiếp mời nàng sang một bên nghỉ ngơi.
Vân Thiên Vũ thật muốn mắng người, nhưng nhìn thấy những bệnh nhân trước mặt, nàng thật sự không mắng nổi, cuối cùng đành phải tức giận ngồi sang một bên nghỉ ngơi.
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy ngày càng có nhiều bệnh nhân, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Bỏ đi, cho dù có thêm hai thầy thuốc nhưng nhiều bệnh nhân như vậy, nàng vẫn có thể có thêm phần.
Nhưng Vân Thiên Vũ vừa nghĩ như vậy.
Thì cuối ngã tư đường xuất hiện một đội ngũ đang đi đến, những người này vừa đến đã xếp bàn ghế, hòm thuốc ngồi đối diện với hai thầy thuốc do Phượng Vô Nhai phái đến.
Một người trong số đó đi tới bẩm báo Vân Thiên Vũ: “Bẩm công tử, vương gia nhà ta đặc biệt phái mấy thầy thuốc đến giúp đỡ công tử một tay.”
Người vừa đến nói rất nhẹ nhàng, nhưng vương gia trong lời hắn vừa nghe cũng biết là ai.
Ngoài Tiêu Cửu Uyên ra thì còn có ai sẽ làm những chuyện như vậy.
Vân Thiên Vũ tức giận đến đen mặt, bất lực trừng mắt với người đến bẩm báo: “Ngươi có thể giúp ta chuyển lời đến vương gia nhà các ngươi không?”
“Mời công tử nói.” Thuộc hạ vô cùng cung kính.
Lúc công tử Bạch Diệu phái bọn họ đến đây đã dặn dò cẩn thận, tuyệt đối không nên tắc đội với vị chủ tử này, nếu không bọn họ sẽ tự chuốc lấy khổ cực.
Cho nên hắn vẫn cẩn thận hầu hạ.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Nói với vương gia nhà các ngươi là hắn đi chết đi.”
Vân Thiên Vũ nói xong không liếc thủ hạ phủ Ly thân vương lấy một cái, đen mặt nhìn những bệnh nhân từng bước từng bước bị tách ra.
Bệnh nhân của ta, điểm của ta.
Nàng xót như đứt ruột.
Thủ hạ phủ Ly thân vương đang đứng trước mặt nàng hoàn toàn ngây dại.
Vị công tử này thật là to gan, như vậy mà lại dám mắng vương gia, còn nói vương gia nhà họ đi chết đi.
Hắn có cần phải trở về bẩm báo vương gia không, bỏ đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lát nữa nói với công tử Bạch Diệu là được rồi.
Cả ngày, Vân Thiên Vũ chỉ trị bệnh cho một số người, còn những bệnh nhân khác đều bị người của Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Uyên phái đến cướp đi.
Bọn họ không chỉ cướp người bệnh, mà còn phải mất thời gian để xử lý những kẻ đến gây rối.
Những kẻ đó đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Đến gần tối, tất cả bệnh nhân đều được chữa trị, dược liệu cần dùng cũng đã dùng hết, mấy vị thầy thuốc đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ đợi khen ngợi.
Lúc họ đến đây đã có người dặn dò bọn họ phải hầu hạ vị chủ tử này thật cẩn thận.
“Vị công tử này, bệnh nhân đã chữa trị xong, công tử có thể về nghỉ ngơi rồi.”
“Nếu sau này công tử còn muốn chữa bệnh gì đó, cứ việc bảo chúng ta đến, không cần công tử tự mình chữa trị.”
Thầy thuốc phủ Ly thân vương không dám yếu thế, cướp lời nói: “Công tử, công tử, nếu ngày nào đó ngài muốn làm việc tốt, cứ báo cho chúng ta một tiếng, chúng ta không chỉ mang dược liệu đến mà còn mang cả đồ ăn đến.”
“Đúng vậy, chúng ta không chỉ tặng dược liệu mà còn cho cả đồ ăn.”
/1395
|