Sau khi Vân Thiên Vũ làm nổ tung cửa lớn của Ly thân vương phủ, nàng liền leo lên xe ngựa của Phượng Vô Nhai, sau đó ra lệnh cho xe ngựa rời đi.
Phượng Vô Nhai không ngờ bản thân vô tình đẩy một cái lại tác thành cho Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, hiện tại y muốn giẫm nát tay của mình.
Đôi mắt Phượng Vô Nhai đỏ lên, nhưng nhìn thấy Vân Thiên Vũ rời đi, y cũng nhanh chóng lách mình chui vào xe ngựa.
Cuối cùng ở bên ngoài cửa lớn của Ly thân vương phủ chỉ còn lại Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, dường như hắn rất choáng váng nằm trên mặt đất, vẻ mặt như nhớ về điều gì, hình như vẫn đang nhớ về nụ hôn kia.
Một lát sau, Bạch Diệu tiến lên cẩn thận nói: Vương gia, cửa lớn của nhà chúng ta bị nổ tung rồi, tường cũng bị vỡ nát rồi.
“Nát thì nát.”
Tiêu Cửu Uyên đứng dậy, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ không quan tâm, hắn đưa tay sờ môi của mình, tâm trạng vô cùng tốt đi về phía Ly thân vương phủ.
Chỉ còn lại đám người đang ngây ngốc ở phía sau nhìn hắn.
Hóa ra một nụ hôn đã có thể thỏa mãn sự tức giận của vương gia, vương gia ngay cả cửa cũng không cần, tường cũng không cần.
Trên xe ngựa của Vĩnh Ninh Hầu, sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Phượng Vô Nhai ở phía đối diện, sắc mặt của y cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, nàng hung hăng nói: Phượng Vô Nhai, đều là chuyện tốt do ngươi làm ra.
Nếu không phải tên này lên cơn động kinh đánh qua đánh lại với Tiêu Cửu Uyên, nàng đã không ra nông nỗi này.
Ta thật sự rất muốn giẫm nát tay ngươi. Vân Thiên Vũ hung hăng nói.
Trong lòng Phượng Vô Nhai đang rỉ máu, tại sao vận khí của y lại xấu như vậy chứ. Tại sao lần nào người may mắn luôn là Tiêu Cửu Uyên.
Phượng Vô Nhai nghe Vân Thiên Vũ nói xong, không kiềm chế được hung hăng nói: Ta cũng đang muốn tự giẫm nát tay của mình đây.
Nếu biết xảy ra tình huống như vậy, có đánh chết y thì y cũng sẽ không đẩy Tiêu Cửu Uyên ra.
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai một hồi lâu mới trầm giọng nói: Quên đi, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, coi như ta bị chó cắn một cái.
Phượng Vô Nhai nhìn Vân Thiên Vũ, rất muốn nói ta bằng lòng làm con chó kia, muội cũng cho ta cắn một cái đi.
Nhưng y dám khẳng định, nếu như y dám nói như vậy, Vân Thiên Vũ nhất định sẽ trở mặt với y, cho nên Phượng Vô Nhai chỉ có thể im lặng.
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai và đám người Diệp Gia, chậm rãi nói: Chuyện hôm nay tất cả mọi người xem như chưa từng xảy ra biết chưa? Sau này ta không muốn có người nhắc tới chuyện này nữa.
Phượng Vô Nhai nghe Vân Thiên Vũ nói xong, trong lòng thoải mái một ít.
Thôi vậy, coi như bị chó cắn đi.
Vậy muội còn hủy hôn không?
Hủy, tại sao lại không hủy. Vân Thiên Vũ hung hăng nói, theo bản năng đưa tay lên lau môi của mình, sau đó khuôn mặt đen lại, không nói câu nào nữa.
Phượng Vô Nhai cũng không muốn nói chuyện, y đang đau lòng lắm, đến cả sức lực để nói chuyện cũng không có.
Y chỉ muốn hỏi lão thiên gia một câu, tại sao vận may luôn cho Tiêu Cửu Uyên, tại sao không cho y một ít vận may chứ.
Xe ngựa rất nhanh đã tới trước cửa An thân vương phủ, Vân Thiên Vũ xuống xe ngựa, sau đó lập tức dẫn hai người Diệp Gia và Họa Mi đi vào An thân vương phủ.
Bên trong xe ngựa, Phượng Vô Nhai đau khổ trở về Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Chỉ là khi y trở về Vĩnh Ninh Hầu phủ mới biết được, Vĩnh Ninh Hầu phủ còn có một trận chiến lớn hơn đang chờ y.
Lão hầu gia của Vĩnh Ninh Hầu phủ đã tỉnh lại, mang theo đệ nhất cao thủ Vĩnh Ninh Hầu đứng chờ y.
Nhưng chỉ dựa vào những người này ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, nếu như muốn bắt được Phượng Vô Nhai không khác gì lấy trứng chọi đá, Phượng Vô Nhai còn lâu mới để bọn họ bắt được.
Cuối cùng chẳng những không bắt được Phượng Vô Nhai, ngược lại rất nhiều người còn bị Phượng Vô Nhai và thuộc hạ của y đả thương.
Phượng Vô Nhai không ngờ bản thân vô tình đẩy một cái lại tác thành cho Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ, hiện tại y muốn giẫm nát tay của mình.
Đôi mắt Phượng Vô Nhai đỏ lên, nhưng nhìn thấy Vân Thiên Vũ rời đi, y cũng nhanh chóng lách mình chui vào xe ngựa.
Cuối cùng ở bên ngoài cửa lớn của Ly thân vương phủ chỉ còn lại Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, dường như hắn rất choáng váng nằm trên mặt đất, vẻ mặt như nhớ về điều gì, hình như vẫn đang nhớ về nụ hôn kia.
Một lát sau, Bạch Diệu tiến lên cẩn thận nói: Vương gia, cửa lớn của nhà chúng ta bị nổ tung rồi, tường cũng bị vỡ nát rồi.
“Nát thì nát.”
Tiêu Cửu Uyên đứng dậy, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ không quan tâm, hắn đưa tay sờ môi của mình, tâm trạng vô cùng tốt đi về phía Ly thân vương phủ.
Chỉ còn lại đám người đang ngây ngốc ở phía sau nhìn hắn.
Hóa ra một nụ hôn đã có thể thỏa mãn sự tức giận của vương gia, vương gia ngay cả cửa cũng không cần, tường cũng không cần.
Trên xe ngựa của Vĩnh Ninh Hầu, sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn Phượng Vô Nhai ở phía đối diện, sắc mặt của y cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, nàng hung hăng nói: Phượng Vô Nhai, đều là chuyện tốt do ngươi làm ra.
Nếu không phải tên này lên cơn động kinh đánh qua đánh lại với Tiêu Cửu Uyên, nàng đã không ra nông nỗi này.
Ta thật sự rất muốn giẫm nát tay ngươi. Vân Thiên Vũ hung hăng nói.
Trong lòng Phượng Vô Nhai đang rỉ máu, tại sao vận khí của y lại xấu như vậy chứ. Tại sao lần nào người may mắn luôn là Tiêu Cửu Uyên.
Phượng Vô Nhai nghe Vân Thiên Vũ nói xong, không kiềm chế được hung hăng nói: Ta cũng đang muốn tự giẫm nát tay của mình đây.
Nếu biết xảy ra tình huống như vậy, có đánh chết y thì y cũng sẽ không đẩy Tiêu Cửu Uyên ra.
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai một hồi lâu mới trầm giọng nói: Quên đi, chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, coi như ta bị chó cắn một cái.
Phượng Vô Nhai nhìn Vân Thiên Vũ, rất muốn nói ta bằng lòng làm con chó kia, muội cũng cho ta cắn một cái đi.
Nhưng y dám khẳng định, nếu như y dám nói như vậy, Vân Thiên Vũ nhất định sẽ trở mặt với y, cho nên Phượng Vô Nhai chỉ có thể im lặng.
Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai và đám người Diệp Gia, chậm rãi nói: Chuyện hôm nay tất cả mọi người xem như chưa từng xảy ra biết chưa? Sau này ta không muốn có người nhắc tới chuyện này nữa.
Phượng Vô Nhai nghe Vân Thiên Vũ nói xong, trong lòng thoải mái một ít.
Thôi vậy, coi như bị chó cắn đi.
Vậy muội còn hủy hôn không?
Hủy, tại sao lại không hủy. Vân Thiên Vũ hung hăng nói, theo bản năng đưa tay lên lau môi của mình, sau đó khuôn mặt đen lại, không nói câu nào nữa.
Phượng Vô Nhai cũng không muốn nói chuyện, y đang đau lòng lắm, đến cả sức lực để nói chuyện cũng không có.
Y chỉ muốn hỏi lão thiên gia một câu, tại sao vận may luôn cho Tiêu Cửu Uyên, tại sao không cho y một ít vận may chứ.
Xe ngựa rất nhanh đã tới trước cửa An thân vương phủ, Vân Thiên Vũ xuống xe ngựa, sau đó lập tức dẫn hai người Diệp Gia và Họa Mi đi vào An thân vương phủ.
Bên trong xe ngựa, Phượng Vô Nhai đau khổ trở về Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Chỉ là khi y trở về Vĩnh Ninh Hầu phủ mới biết được, Vĩnh Ninh Hầu phủ còn có một trận chiến lớn hơn đang chờ y.
Lão hầu gia của Vĩnh Ninh Hầu phủ đã tỉnh lại, mang theo đệ nhất cao thủ Vĩnh Ninh Hầu đứng chờ y.
Nhưng chỉ dựa vào những người này ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, nếu như muốn bắt được Phượng Vô Nhai không khác gì lấy trứng chọi đá, Phượng Vô Nhai còn lâu mới để bọn họ bắt được.
Cuối cùng chẳng những không bắt được Phượng Vô Nhai, ngược lại rất nhiều người còn bị Phượng Vô Nhai và thuộc hạ của y đả thương.
/1395
|