Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 511 - Chân Tướng Của Việc Cứu Người

/1395


Vân Thiên Vũ nói một cách ngắn gọn, Tuyên Vương Tiêu Thiên Dịch nhìn thấy thái độ lạnh lùng của nàng, trái tim càng đau đớn, ngón tay nắm chặt mới có thể kìm nén tức giận.

Từ lần trước ở cửa cung, Vân Thiên Vũ đã nói câu nói đó, y lại nhận được tin của cữu cữu của mình. Y nghi ngờ người cứu y lúc đầu không phải là Vân Thiên Tuyết mà là Vân Thiên Vũ. Sau này y về vương phủ gặng hỏi Vân Thiên Tuyết. Vân Thiên Tuyết vẫn một mực khẳng định là nàng ta đã cứu y. Nhưng y vẫn nhìn ra được sự bối rối trong mắt nàng ta.

Trước đó y hoàn toàn tin tưởng nàng ta, cho nên không hề để ý những tiểu tiết này, nhưng giờ y nghi ngờ nàng ta nên những chi tiết nhỏ này đều rất quan tâm.

Tiêu Thiên Dịch nghĩ đến chân tướng cuối cùng có khả năng rất lớn là Vân Thiên Vũ đã cứu y chứ không phải Vân Thiên Tuyết. Là nữ nhân kia đã lừa dối y. Từ đầu đến cuối y chỉ như một kẻ ngốc lại đổi vị hôn thê của mình lấy nữ nhân đó. Chuyện này đúng thật là chuyện đáng buồn cười.

Hơn nữa Vân Thiên Vũ đã nói như vậy, có lẽ ngay từ đầu Vân Thiên Tuyết bị bắt cóc, đám thổ phỉ bảo y đưa Vân Thiên Vũ để đổi lấy Vân Thiên Tuyết, tất cả chuyện này đều do một tay Vân Thiên Tuyết tự biên tự diễn, vì nàng ta muốn được gả làm Tuyên vương chính phi. Nói gì mà cam tâm tình nguyện làm trắc phi của y, không muốn làm y khó xử. Tất cả đều là giả dối. Từ đầu tới cuối nữ nhân này hoàn toàn giả dối. Kẻ lừ đảo, kẻ lừa đảo.

Tiêu Thiên Dịch nghĩ ngợi đến việc này, chỉ thấy sống không bằng chết, hối hận đã làm những việc như vậy với Vân Thiên Vũ, tức giận vì sự giả dối của Vân Thiên Tuyết, còn cả tự chế diễu mình như kẻ ngốc bị lừa mà không hề hay biết.

Tiêu Thiên Dịch nghĩ ngợi, mặt biến sắc, Vân Thiên Vũ chờ một lát không thấy nói gì nữa, định sẽ không thèm để ý đến người này nữa: “Nếu vương gia không còn việc gì nữa, ta xin phép đi đây.”

Vân Thiên Vũ định rời đi, rốt cuộc Tiêu Thiên Dịch đành mở miệng một cách đau lòng: “Đừng đi, ta muốn hỏi người một chuyện.”

Tiêu Thiên Dịch khàn khàn mở miệng, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn y. Tiêu Thiên Dịch nhìn xung quanh nói: “Nơi này là đường đi trong cung, có rất nhiều người, ta có thể phiền ngươi đi thêm vài bước để nói chuyện không?”

Vân Thiên Vũ nhìn lại, quả nhiên nơi này là đường đi trong cung, họ cứ đứng ở đây nói chuyện sẽ có rất nhiều người dòm ngó. Nhưng Tiêu Thiên Dịch có chuyện gì phải nói riêng với nàng, không phải lại giở trò gì đó chứ. Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, khóe moi cong lên lên nở nụ cười. Bây giờ nàng không hề sợ Tiêu Thiên Dịch đương nhiên cũng không sợ Tiêu Thiên Dịch sẽ giở thủ đoạn với nàng. Nàng muốn xem xem y định giở trò gì. Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi gật đầu: “Được.”

Tiêu Thiên Dịch thở phào nhẹ nhõm, thực sự y rất sợ Vân Thiên Vũ sẽ không đồng ý, nào ngờ nàng lại đồng ý. Điều này khiến cho Tiêu Thiên Dịch cảm giác có chút hi vọng, có lẽ trong sâu thẳm tấm lòng của Vân Thiên Vũ vẫn còn có chút gì đó với y, nên mới đồng ý nói chuyện riêng với y.

Tiêu Thiên Dịch nghĩ vậy là lẽ đương nhiên, đưa hai người Vân Thiên Vũ và Diệp Gia đến sườn đông của Ngọc Phượng đài, ba người đi được một đoạn, Tiêu Thiên Dịch dừng lại.

Ở đây là nơi vắng vẻ, không có ai cả, thực sự thích hợp để nói chuyện. Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Thiên Dịch, không hề kiên nhẫn nói: “Tuyên vương có gì dặn dò xin cứ nói, ta không thể kiên nhẫn nữa rồi.”

Nàng cảm thấy hơi phiền phức.

“Lời nói lần trước ngươi nói ở trước cửa cung là có ý gì?”

Tiêu Thiên Dịch mở miệng, Vân Thiên Vũ suy nghĩ lại, nghĩ tới lời minh đã nói lần trước với Tiêu Dịch Thiên, chau mày lại nói: “Là nghĩa đen đó thôi?”

“Nhưng tại sao ta không nhớ ra là ngươi đã cứu ta?”

/1395

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status