Đáng tiếc Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên cả hai người này lại không hề nhìn hoàng đế. Mà lại nhìn nhau, ánh mắt Vân Thiên Vũ phẫn hận, trong lòng vô cùng tức giận.
Vốn dĩ hôn sự giữa nàng và Tiêu Cửu Uyên, nàng chỉ muốn hủy hôn trong hòa bình, không ngờ đến cuối cùng lại thành ra như vậy.
Hiện tại nàng ngày càng tức giận, vô cùng căm tức Tiêu Cửu Uyên, không những không hủy hôn mà trước đó còn hôn nàng, còn bắt nàng hôn lại, tên lưu manh!
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên lại thâm thúy nhìn Vân Thiên Vũ, mày phượng nhướn lên, gương mặt tuấn mĩ dưới ánh mặt trời, hoa lệ đến khó tả.
Hắn lười biếng nhìn Vân Thiên Vũ, dáng vẻ vô cùng ưu nhã, không hề lo lắng cho Hạ quý nhân và tiểu công chúa chút nào.
Giống như là hai người kia sống hay chết cũng không liên quan đến hắn vậy.
Có điều Tiêu Cửu Uyên quả thực là không hề quan tâm, hắn vô cùng trân trọng và yêu mến người bên cạnh hắn, nhưng đối với những người không liên quan đến hắn, trước nay hắn đều không thèm chú ý đến.
Thực ra điểm này có hơi giống với Vân Thiên Vũ.
Nhưng Vân Thiên Vũ là thầy thuốc, thầy thuốc chữa bệnh cứu người.
Hạ quý nhân và tiểu công chúa và nàng không thù không oán, nàng hoàn toàn không thể ngồi yên làm ngơ được.
Vì thế dựa vào điểm này, nàng không bằng Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên, ngươi được lắm, đủ máu lạnh vô tình.
Vân Thiên Vũ hung hăng lườm hắn.
Tiêu Cửu Uyên đứng thẳng lưng, bọn họ sống chết không liên quan đến bổn vương, nếu như ai bổn vương cũng lo sự sống chết của bọn họ, chẳng phải là sẽ mệt chết sao.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ đen lại, bên tai nàng vang lên tiếng của ngự y.
Không hay rồi, Hạ quý nhân hô hấp càng ngày càng yếu đi.
Tiểu công chúa dường như cũng không ổn rồi, hô hấp rất yếu...
Những lời này lần lượt truyền đến tai Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái, sau đó không vui nói: Tiêu Cửu Uyên, xem như ngươi lợi hại, điểm lợi hại này, ta không bằng ngươi.
Nàng nói xong liền nổi giận đứng dậy, đi thẳng tới bên cạnh Hạ quý nhân và tiểu công chúa.
Sau lưng nàng Tiêu Cửu Uyên mỉm cười, thực ra hắn biết lạnh lùng vô tình nha đầu này không làm được.
Chỉ có điều là bề ngoài lạnh lùng mà thôi, rõ ràng cũng chỉ là một con cọp giấy.
Chính giữa đại điện, Vân Thiên Vũ nhanh chóng rút ngân châm ra, châm lên huyệt vị của Hạ quý nhân và tiểu công chúa.
Hành động của Vân Thiên Vũ khiến cho sắc mặt của hoàng đế tốt lên rất nhiều. Nhưng nghĩ tới những lời nói ban nãy của nữ nhân này, lão ta vẫn thấy có chút phiền não, có điều vẫn là đợi nàng giải hết độc rồi hẵng nói.
Nếu nhưu nàng cứu được Hạ quý nhân và tiểu công chúa, lão ta sẽ không so đo sự ngạo mạn của nàng, nếu như không chữa được, vậy thì đừng trách lão ta không trị tôi nàng cùng một lúc.
Hoàng đế lạnh lùng nghĩ.
Bên dưới, Vân Thiên Vũ không hề để ý hoàng đế nghĩ như thế nào, mà nàng thân là thầy thuốc, không muốn nhìn thấy có người chết trước mặt mình như vậy.
Điểm này nàng không bì nổi với Tiêu Cửu Uyên.
Sự lạnh lùng vô tình của Tiêu Cửu Uyên, nàng xem như đã được lĩnh giáo rồi.
Xem ra trướcđây hắn đối với nàng cũng xem như là đã rất khách khí rồi.
Vân Thiên Vũ nghĩ, rồi nhanh chóng bắt tay vào dùng ngân châm giải độc tố cho Hạ quý nhân và tiểu công chúa, đợi đến khi sắc mặt của bọn họ tốt hơn một chút, Vân Thiên Vũ lập tức gọi ngự y tới, dặn dò bọn họ đi chuẩn bị canh thuốc theo ý của nàng.
Thực ra Vân Thiên Vũ hoàn toàn có thể dùng đan dược giải độc cho Hạ quý nhân và tiểu công chúa. Nhưng tài không thể để lộ ra ngoài, nếu như bản thân cứ tùy tiện để lộ trên người mình có đan dược trước mặt hoàng đế, rất có thể sẽ rước tai họa đến cho phủ An than vương.
Vậy nên Vân Thiên Vũ quyết định dùng canh thuốc để giải độc, quá trình này tuy chậm nhưng cũng có thể giải độc.
Nàng có thể ra tay cứu Hạ quý nhân và tiểu công chúa đã là tận lực rồi.
Vốn dĩ hôn sự giữa nàng và Tiêu Cửu Uyên, nàng chỉ muốn hủy hôn trong hòa bình, không ngờ đến cuối cùng lại thành ra như vậy.
Hiện tại nàng ngày càng tức giận, vô cùng căm tức Tiêu Cửu Uyên, không những không hủy hôn mà trước đó còn hôn nàng, còn bắt nàng hôn lại, tên lưu manh!
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên lại thâm thúy nhìn Vân Thiên Vũ, mày phượng nhướn lên, gương mặt tuấn mĩ dưới ánh mặt trời, hoa lệ đến khó tả.
Hắn lười biếng nhìn Vân Thiên Vũ, dáng vẻ vô cùng ưu nhã, không hề lo lắng cho Hạ quý nhân và tiểu công chúa chút nào.
Giống như là hai người kia sống hay chết cũng không liên quan đến hắn vậy.
Có điều Tiêu Cửu Uyên quả thực là không hề quan tâm, hắn vô cùng trân trọng và yêu mến người bên cạnh hắn, nhưng đối với những người không liên quan đến hắn, trước nay hắn đều không thèm chú ý đến.
Thực ra điểm này có hơi giống với Vân Thiên Vũ.
Nhưng Vân Thiên Vũ là thầy thuốc, thầy thuốc chữa bệnh cứu người.
Hạ quý nhân và tiểu công chúa và nàng không thù không oán, nàng hoàn toàn không thể ngồi yên làm ngơ được.
Vì thế dựa vào điểm này, nàng không bằng Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên, ngươi được lắm, đủ máu lạnh vô tình.
Vân Thiên Vũ hung hăng lườm hắn.
Tiêu Cửu Uyên đứng thẳng lưng, bọn họ sống chết không liên quan đến bổn vương, nếu như ai bổn vương cũng lo sự sống chết của bọn họ, chẳng phải là sẽ mệt chết sao.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ đen lại, bên tai nàng vang lên tiếng của ngự y.
Không hay rồi, Hạ quý nhân hô hấp càng ngày càng yếu đi.
Tiểu công chúa dường như cũng không ổn rồi, hô hấp rất yếu...
Những lời này lần lượt truyền đến tai Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên một cái, sau đó không vui nói: Tiêu Cửu Uyên, xem như ngươi lợi hại, điểm lợi hại này, ta không bằng ngươi.
Nàng nói xong liền nổi giận đứng dậy, đi thẳng tới bên cạnh Hạ quý nhân và tiểu công chúa.
Sau lưng nàng Tiêu Cửu Uyên mỉm cười, thực ra hắn biết lạnh lùng vô tình nha đầu này không làm được.
Chỉ có điều là bề ngoài lạnh lùng mà thôi, rõ ràng cũng chỉ là một con cọp giấy.
Chính giữa đại điện, Vân Thiên Vũ nhanh chóng rút ngân châm ra, châm lên huyệt vị của Hạ quý nhân và tiểu công chúa.
Hành động của Vân Thiên Vũ khiến cho sắc mặt của hoàng đế tốt lên rất nhiều. Nhưng nghĩ tới những lời nói ban nãy của nữ nhân này, lão ta vẫn thấy có chút phiền não, có điều vẫn là đợi nàng giải hết độc rồi hẵng nói.
Nếu nhưu nàng cứu được Hạ quý nhân và tiểu công chúa, lão ta sẽ không so đo sự ngạo mạn của nàng, nếu như không chữa được, vậy thì đừng trách lão ta không trị tôi nàng cùng một lúc.
Hoàng đế lạnh lùng nghĩ.
Bên dưới, Vân Thiên Vũ không hề để ý hoàng đế nghĩ như thế nào, mà nàng thân là thầy thuốc, không muốn nhìn thấy có người chết trước mặt mình như vậy.
Điểm này nàng không bì nổi với Tiêu Cửu Uyên.
Sự lạnh lùng vô tình của Tiêu Cửu Uyên, nàng xem như đã được lĩnh giáo rồi.
Xem ra trướcđây hắn đối với nàng cũng xem như là đã rất khách khí rồi.
Vân Thiên Vũ nghĩ, rồi nhanh chóng bắt tay vào dùng ngân châm giải độc tố cho Hạ quý nhân và tiểu công chúa, đợi đến khi sắc mặt của bọn họ tốt hơn một chút, Vân Thiên Vũ lập tức gọi ngự y tới, dặn dò bọn họ đi chuẩn bị canh thuốc theo ý của nàng.
Thực ra Vân Thiên Vũ hoàn toàn có thể dùng đan dược giải độc cho Hạ quý nhân và tiểu công chúa. Nhưng tài không thể để lộ ra ngoài, nếu như bản thân cứ tùy tiện để lộ trên người mình có đan dược trước mặt hoàng đế, rất có thể sẽ rước tai họa đến cho phủ An than vương.
Vậy nên Vân Thiên Vũ quyết định dùng canh thuốc để giải độc, quá trình này tuy chậm nhưng cũng có thể giải độc.
Nàng có thể ra tay cứu Hạ quý nhân và tiểu công chúa đã là tận lực rồi.
/1395
|