Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lúc trước vào cung, thái hậu đã từng nói chuyện đó với nàng.
Chẳng lẽ bởi vì là chuyện thái hậu từng nói với nàng, cho nên nàng mới có thể mơ như vậy.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy hẳn là nguyên nhân này.
Bởi vì nghe thái hậu nói xong, nàng mới mơ một giấc mơ kì lạ như vậy, khi tỉnh dậy thì cảnh tượng trong mơ không còn chân thực nữa.
Nàng nhớ lúc trước mình cũng đã mơ một giấc mơ, nàng mơ thấy bản thân đã cứu Tuyên vương điện hạ.
Sau khi nàng tỉnh lại, cẩn thận nghĩ tới chuyện lúc trước đã từng cứu Tuyên vương.
Nếu như giấc mơ là thật, nếu tiểu nữ tử năm đó Tiêu Cửu Uyên cứu chính là nàng thì tại sao nàng lại không nhớ gì.
Một chuyện khiến người khác ấn tượng sâu sắc như vậy, nàng hẳn phải nhớ mới đúng.
Hiện tại nàng đang nghiêm túc suy nghĩ cũng không nhớ ra được có chuyện như vậy xảy ra, thậm chí giấc mơ lúc trước có chút không chân thực.
Nhưng mơ hồ vẫn có thể nhớ ánh mắt sáng ngời của thiếu niên trong mơ, đó là một đôi mắt tràn đầy hi vọng, hoàn toàn không giống ánh mắt lạnh lùng vô tình bây giờ của Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ lắc đầu, nàng thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, tại sao có thể nghĩ tiểu nữ tử mà Tiêu Cửu Uyên cứu lại chính là nàng chứ.
Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ vừa nằm xuống, tự nhủ bản thân không được nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì nếu như tiểu nữ tử Tiêu Cửu Uyên cứu chính là nàng, trong đầu của nàng không thể không có kí ức này được.
Chắc là do ban ngày nàng suy nghĩ nhiều quá cho nên đêm đến mới nằm mơ.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này không mơ thấy gì nữa, ngủ một giấc đến sáng.
Đến khi trời sáng thì nhận được một tin tức.
Đoàn sứ thần của Bắc Địch quốc vào kinh rồi, nghe nói có không ít người đến, trong đó ngoại trừ hoàng tử dẫn đầu ra còn có một công chúa và nhiều đại thần khác.
Trong đại sảnh, Tiểu Linh Đang nhanh chóng bẩm báo tin tức.
Mấy tin tức này đều do đám người Tiểu Báo Tử nghe ngóng được.
Lúc này đám người Tiểu Báo Tử giống như mạng lưới tình báo của Vân Thiên Vũ, mỗi ngày bọn họ ngoại trừ học những thứ mà Vân Thiên Vũ quy định ra, còn đi khắp nơi ở kinh thành dò la tin tức, sau đó đưa mấy tin tức này đến chỗ Tiểu Linh Đang, Tiểu Linh Đang sẽ bẩm báo lại cho Vân Thiên Vũ.
Nghe nói người dẫn đầu Bắc Địch quốc lần này chính là Lục hoàng tử của hoàng thất, tên Thác Bạt Dã, người đời gọi là Dũng vương, công chúa tên Thác Bạt Trinh, tứ phong hiệu Trinh Đức công chúa, nghe người ta tung tin rằng, Dũng vương gia của Bắc Địch quốc này trời sinh thích đấu tranh với cái ác, rất dễ nổi giận, ngược lại Trinh Đức công chúa chẳng những dung mạo xinh đẹp còn vô cùng thông minh, hơn nữa thiên phú cực cao, nghe nói là người có linh lực.
Chuyện chiêu đãi sứ thần của Bắc Địch quốc lần này, hoàng thượng giao cho thái tử phụ trách, bây giờ những sứ thần này đang ở trong hành cung bên ngoài thành.
Vân Thiên Vũ đang lắng nghe thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, Tiêu Dạ Thần nho nhã từ ngoài cửa đi vào.
Trên mặt Tiêu Dạ Thần hiện đầy vẻ sung sướng, vừa đi đến đã cắt ngang lời nói của Tiểu Linh Đang, gã hưng phấn nói: Vũ Mao, ta đột phá thành công rồi, bây giờ ta đã là lục linh cấp thấp.
Trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đột phá lên lục linh cấp thấp, chuyện này đối với hậu thiên linh mạch mà nói, quả thực là kì tích nghịch thiên.
Cho nên Tiêu Dạ Thần vô cùng vui vẻ, điều này chứng minh rằng sau này gã sẽ còn có tu vi lớn hơn nữa.
Vân Thiên Vũ nghe xong tất nhiên cũng thấy vui vẻ thay gã: Không tệ, tiếp tục cố gắng, chúc linh lực tu vi của ngươi càng ngày càng cao.
Ừm, ta nhất định sẽ cố gắng mạnh lên.
Đợi đến lúc linh lực tu vi của gã mạnh lên, gã sẽ có thể bảo vệ Vũ Mao.
Trong mắt Tiêu Dạ Thần lóe lên ánh sáng kiên định.
Nhưng rất nhanh gã nghĩ đến một chuyện khác: Tối qua sứ thần của Bắc Địch quốc đã vào kinh, hôm nay lúc lâm triều, hoàng thượng hạ chỉ trong cung thiết yến chiêu đãi sứ thần của Bắc Địch quốc, ta quay về để đi cùng người vào cung dự tiệc.
Chẳng lẽ bởi vì là chuyện thái hậu từng nói với nàng, cho nên nàng mới có thể mơ như vậy.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy hẳn là nguyên nhân này.
Bởi vì nghe thái hậu nói xong, nàng mới mơ một giấc mơ kì lạ như vậy, khi tỉnh dậy thì cảnh tượng trong mơ không còn chân thực nữa.
Nàng nhớ lúc trước mình cũng đã mơ một giấc mơ, nàng mơ thấy bản thân đã cứu Tuyên vương điện hạ.
Sau khi nàng tỉnh lại, cẩn thận nghĩ tới chuyện lúc trước đã từng cứu Tuyên vương.
Nếu như giấc mơ là thật, nếu tiểu nữ tử năm đó Tiêu Cửu Uyên cứu chính là nàng thì tại sao nàng lại không nhớ gì.
Một chuyện khiến người khác ấn tượng sâu sắc như vậy, nàng hẳn phải nhớ mới đúng.
Hiện tại nàng đang nghiêm túc suy nghĩ cũng không nhớ ra được có chuyện như vậy xảy ra, thậm chí giấc mơ lúc trước có chút không chân thực.
Nhưng mơ hồ vẫn có thể nhớ ánh mắt sáng ngời của thiếu niên trong mơ, đó là một đôi mắt tràn đầy hi vọng, hoàn toàn không giống ánh mắt lạnh lùng vô tình bây giờ của Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ lắc đầu, nàng thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, tại sao có thể nghĩ tiểu nữ tử mà Tiêu Cửu Uyên cứu lại chính là nàng chứ.
Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ vừa nằm xuống, tự nhủ bản thân không được nghĩ nhiều nữa.
Bởi vì nếu như tiểu nữ tử Tiêu Cửu Uyên cứu chính là nàng, trong đầu của nàng không thể không có kí ức này được.
Chắc là do ban ngày nàng suy nghĩ nhiều quá cho nên đêm đến mới nằm mơ.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng lần này không mơ thấy gì nữa, ngủ một giấc đến sáng.
Đến khi trời sáng thì nhận được một tin tức.
Đoàn sứ thần của Bắc Địch quốc vào kinh rồi, nghe nói có không ít người đến, trong đó ngoại trừ hoàng tử dẫn đầu ra còn có một công chúa và nhiều đại thần khác.
Trong đại sảnh, Tiểu Linh Đang nhanh chóng bẩm báo tin tức.
Mấy tin tức này đều do đám người Tiểu Báo Tử nghe ngóng được.
Lúc này đám người Tiểu Báo Tử giống như mạng lưới tình báo của Vân Thiên Vũ, mỗi ngày bọn họ ngoại trừ học những thứ mà Vân Thiên Vũ quy định ra, còn đi khắp nơi ở kinh thành dò la tin tức, sau đó đưa mấy tin tức này đến chỗ Tiểu Linh Đang, Tiểu Linh Đang sẽ bẩm báo lại cho Vân Thiên Vũ.
Nghe nói người dẫn đầu Bắc Địch quốc lần này chính là Lục hoàng tử của hoàng thất, tên Thác Bạt Dã, người đời gọi là Dũng vương, công chúa tên Thác Bạt Trinh, tứ phong hiệu Trinh Đức công chúa, nghe người ta tung tin rằng, Dũng vương gia của Bắc Địch quốc này trời sinh thích đấu tranh với cái ác, rất dễ nổi giận, ngược lại Trinh Đức công chúa chẳng những dung mạo xinh đẹp còn vô cùng thông minh, hơn nữa thiên phú cực cao, nghe nói là người có linh lực.
Chuyện chiêu đãi sứ thần của Bắc Địch quốc lần này, hoàng thượng giao cho thái tử phụ trách, bây giờ những sứ thần này đang ở trong hành cung bên ngoài thành.
Vân Thiên Vũ đang lắng nghe thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân, Tiêu Dạ Thần nho nhã từ ngoài cửa đi vào.
Trên mặt Tiêu Dạ Thần hiện đầy vẻ sung sướng, vừa đi đến đã cắt ngang lời nói của Tiểu Linh Đang, gã hưng phấn nói: Vũ Mao, ta đột phá thành công rồi, bây giờ ta đã là lục linh cấp thấp.
Trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đột phá lên lục linh cấp thấp, chuyện này đối với hậu thiên linh mạch mà nói, quả thực là kì tích nghịch thiên.
Cho nên Tiêu Dạ Thần vô cùng vui vẻ, điều này chứng minh rằng sau này gã sẽ còn có tu vi lớn hơn nữa.
Vân Thiên Vũ nghe xong tất nhiên cũng thấy vui vẻ thay gã: Không tệ, tiếp tục cố gắng, chúc linh lực tu vi của ngươi càng ngày càng cao.
Ừm, ta nhất định sẽ cố gắng mạnh lên.
Đợi đến lúc linh lực tu vi của gã mạnh lên, gã sẽ có thể bảo vệ Vũ Mao.
Trong mắt Tiêu Dạ Thần lóe lên ánh sáng kiên định.
Nhưng rất nhanh gã nghĩ đến một chuyện khác: Tối qua sứ thần của Bắc Địch quốc đã vào kinh, hôm nay lúc lâm triều, hoàng thượng hạ chỉ trong cung thiết yến chiêu đãi sứ thần của Bắc Địch quốc, ta quay về để đi cùng người vào cung dự tiệc.
/1395
|