Mọi người đều âm thầm cười lạnh trong lòng, ở cửa lớn đại điện đột nhiên vang lên tiếng nói của Thác Bạc Dã.
“Thái tử điện hạ, đồ của Đông Ly quốc các người tuy rằng rất tốt, nhưng bất cứ ngóc ngách nào trong cung điện này cũng đều huy hoàng tráng lệ, so với Bắc Địch hoàng cung của chúng ta còn đẹp hơn gấp vạn lần.”
Thác Bạc Dã đầy tiếc hận mà nói, đồng thời làm người vừa nghe nghe ra ý tham lam trong lời nói.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì đồ vật ở Đông Ly quốc rất đẹp rất tốt, cho nên Bắc Địch Quốc mới liên tục tấn công Đông Ly trong nhiều năm sao?
Thật là không biết xấu hổ mà.
Mọi người đều vô cùng khinh bỉ Bắc Địch quốc mọi rợ mà thầm sỉ vả trong lòng.
Thác Bạc Dã còn muốn nói gì nữa, nhưng muội muội Thác Bạc Trinh đứng cạnh gã đã liếc gã một cái khiến gã phải ngậm miệng lại.
Lúc này, một thân tuấn lãnh cao ngạo từ trong đám người bước ra, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Thác Bạc Dã, vừa đi vừa nói.
“Ha ha, thì ra là Bắc Địch quốc Thác Bạc Dã, bổn vương còn tưởng tên quỷ nghèo chưa từng gặp qua nào.”
Tiêu Cửu Uyên không một chút khách khí, vừa trào phúng vừa lạnh lùng lên tiếng.
Trong điện, mọi người nghe được lời này của hắn, lần đầu tiên cảm thấy Ly thân gia thật đáng kính trọng.
Đúng, cần phải hung hăng vả mặt đám người không biết xấu hổ này.
Tất cả mọi người trong đại điện đều hứng thú muốn xem kịch vui.
Thác Bạc Dã nghe Tiêu Cửu Uyên nói xong thì đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
“Thì ra là Ly thân vương gia, đây là cách Đông Ly quốc các người đối đãi khách sao?”
“Nếu khách không giữ ý từ thì đương nhiên có thể hung hăng vả mặt.”
Từ trước đến nay Tiêu Cửu Uyên đều thích gì làm nấy, hắn nào thèm để tâm những lời Thác Bạc Dã nói, hơn nữa hắn cũng không quan tâm lắm đến sự trao đổi hòa bình giữa hai nước.
Hiện tại Bắc Địch quốc chẳng qua vì sợ bị đánh cho tan tác nên liền tự nguyện giao hảo, nếu chờ đến ngày bọn họ khôi phục lại sự cường thịnh, chỉ sợ sẽ lại giương nanh múa vuốt tấn công Đông Ly quốc, cho nên muốn đàm phán hòa bình hay không cũng không thực sự có ý nghĩa.
Nhưng hoàng huynh hắn hiển nhiên không cho là như vậy, hắn chỉ là vương gia thôi, cho nên chuyện quốc sự này hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Chẳng qua hắn xem thường tên Thác Bạc Dã ngông cuồng này thôi.
Tiêu Cửu Uyên nói như vậy khiến cho Thác Bạc Dã vô cùng tức giận, trực tiếp trừng mắt với Tiêu Cửu Uyên, gào lên.
“Xem ra Đông Ly quốc các người không hoan nghênh chúng ta, không muốn giao hảo hòa bình, nếu đã như thế chúng ta cũng không cần bàn chuyện hoà bình giữa hai nước nữa.”
Thác Bạc Dã uy hiếp liếc nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Đáng tiếc, Tiêu Cửu Uyên vẫn rất bình thản, trực tiếp vung tay lên cửa lớn đại điện nói.
“Dũng vương điện hạ, nếu ngươi biết đường thì bên kia là cửa lớn, không ai cản ngươi đâu, ngươi có thể đi rồi.”
Thác Bạc Dã bị chọc cho điên lên, gã ta là đang uy hiếp Tiêu Cửu Uyên mà, nếu gã thật thất bại trở về, chỉ sợ phụ hoàng không tha cho gã.
Thác Bạc Dã tức giận đến độ ngực đập phập phồng, nhất thời không nói thành lời, giận đùng đùng chỉ tay vào Tiêu Cửu Uyên quát lớn: “Ngươi…”
Tiêu Cửu Uyên hoàn toàn bất đồng với Thác Bạc Dã đang vì thẹn quá hóa giận, thần thái của hắn ung dung đỉnh đạc, khuôn mặt tuấn mỹ điềm đạm đẹp đến rung động lòng người, ưu nhã nhếch mày hỏi Thác Bạc Dã.
“Dũng vương điện hạ đây là đánh một trận cùng bổn vương sao? Bổn vương không ngại đâu, dù gì thì ngươi cũng là khách, bổn vương đương nhiên sẽ chiều ý ngươi, nhưng bổn vương muốn hỏi Dũng vương gia một chút, bản lĩnh của ngươi đã khá hơn được chút nào chưa, bổn vương nhớ rõ ngươi chính là bại tướng dưới tay thuộc hạ của ta.”
Tiêu Cửu Uyên lại hung hăng chọc Thác Bạc Dã thêm một đao.
Thác Bạc Dã xưa nay tính tình nóng nảy, rất dễ bị xúc động, lại thêm Tiêu Cửu Uyên liên tục vả mặt gã như vậy, gã đã sớm mất bình tĩnh mà tức giận gào lên.
“A a a.”
Gã vốn dĩ rất hung dữ, hiện tại lại bị chọc điên, dáng vẻ càng thêm đáng sợ.
“Thái tử điện hạ, đồ của Đông Ly quốc các người tuy rằng rất tốt, nhưng bất cứ ngóc ngách nào trong cung điện này cũng đều huy hoàng tráng lệ, so với Bắc Địch hoàng cung của chúng ta còn đẹp hơn gấp vạn lần.”
Thác Bạc Dã đầy tiếc hận mà nói, đồng thời làm người vừa nghe nghe ra ý tham lam trong lời nói.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì đồ vật ở Đông Ly quốc rất đẹp rất tốt, cho nên Bắc Địch Quốc mới liên tục tấn công Đông Ly trong nhiều năm sao?
Thật là không biết xấu hổ mà.
Mọi người đều vô cùng khinh bỉ Bắc Địch quốc mọi rợ mà thầm sỉ vả trong lòng.
Thác Bạc Dã còn muốn nói gì nữa, nhưng muội muội Thác Bạc Trinh đứng cạnh gã đã liếc gã một cái khiến gã phải ngậm miệng lại.
Lúc này, một thân tuấn lãnh cao ngạo từ trong đám người bước ra, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Thác Bạc Dã, vừa đi vừa nói.
“Ha ha, thì ra là Bắc Địch quốc Thác Bạc Dã, bổn vương còn tưởng tên quỷ nghèo chưa từng gặp qua nào.”
Tiêu Cửu Uyên không một chút khách khí, vừa trào phúng vừa lạnh lùng lên tiếng.
Trong điện, mọi người nghe được lời này của hắn, lần đầu tiên cảm thấy Ly thân gia thật đáng kính trọng.
Đúng, cần phải hung hăng vả mặt đám người không biết xấu hổ này.
Tất cả mọi người trong đại điện đều hứng thú muốn xem kịch vui.
Thác Bạc Dã nghe Tiêu Cửu Uyên nói xong thì đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
“Thì ra là Ly thân vương gia, đây là cách Đông Ly quốc các người đối đãi khách sao?”
“Nếu khách không giữ ý từ thì đương nhiên có thể hung hăng vả mặt.”
Từ trước đến nay Tiêu Cửu Uyên đều thích gì làm nấy, hắn nào thèm để tâm những lời Thác Bạc Dã nói, hơn nữa hắn cũng không quan tâm lắm đến sự trao đổi hòa bình giữa hai nước.
Hiện tại Bắc Địch quốc chẳng qua vì sợ bị đánh cho tan tác nên liền tự nguyện giao hảo, nếu chờ đến ngày bọn họ khôi phục lại sự cường thịnh, chỉ sợ sẽ lại giương nanh múa vuốt tấn công Đông Ly quốc, cho nên muốn đàm phán hòa bình hay không cũng không thực sự có ý nghĩa.
Nhưng hoàng huynh hắn hiển nhiên không cho là như vậy, hắn chỉ là vương gia thôi, cho nên chuyện quốc sự này hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Chẳng qua hắn xem thường tên Thác Bạc Dã ngông cuồng này thôi.
Tiêu Cửu Uyên nói như vậy khiến cho Thác Bạc Dã vô cùng tức giận, trực tiếp trừng mắt với Tiêu Cửu Uyên, gào lên.
“Xem ra Đông Ly quốc các người không hoan nghênh chúng ta, không muốn giao hảo hòa bình, nếu đã như thế chúng ta cũng không cần bàn chuyện hoà bình giữa hai nước nữa.”
Thác Bạc Dã uy hiếp liếc nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Đáng tiếc, Tiêu Cửu Uyên vẫn rất bình thản, trực tiếp vung tay lên cửa lớn đại điện nói.
“Dũng vương điện hạ, nếu ngươi biết đường thì bên kia là cửa lớn, không ai cản ngươi đâu, ngươi có thể đi rồi.”
Thác Bạc Dã bị chọc cho điên lên, gã ta là đang uy hiếp Tiêu Cửu Uyên mà, nếu gã thật thất bại trở về, chỉ sợ phụ hoàng không tha cho gã.
Thác Bạc Dã tức giận đến độ ngực đập phập phồng, nhất thời không nói thành lời, giận đùng đùng chỉ tay vào Tiêu Cửu Uyên quát lớn: “Ngươi…”
Tiêu Cửu Uyên hoàn toàn bất đồng với Thác Bạc Dã đang vì thẹn quá hóa giận, thần thái của hắn ung dung đỉnh đạc, khuôn mặt tuấn mỹ điềm đạm đẹp đến rung động lòng người, ưu nhã nhếch mày hỏi Thác Bạc Dã.
“Dũng vương điện hạ đây là đánh một trận cùng bổn vương sao? Bổn vương không ngại đâu, dù gì thì ngươi cũng là khách, bổn vương đương nhiên sẽ chiều ý ngươi, nhưng bổn vương muốn hỏi Dũng vương gia một chút, bản lĩnh của ngươi đã khá hơn được chút nào chưa, bổn vương nhớ rõ ngươi chính là bại tướng dưới tay thuộc hạ của ta.”
Tiêu Cửu Uyên lại hung hăng chọc Thác Bạc Dã thêm một đao.
Thác Bạc Dã xưa nay tính tình nóng nảy, rất dễ bị xúc động, lại thêm Tiêu Cửu Uyên liên tục vả mặt gã như vậy, gã đã sớm mất bình tĩnh mà tức giận gào lên.
“A a a.”
Gã vốn dĩ rất hung dữ, hiện tại lại bị chọc điên, dáng vẻ càng thêm đáng sợ.
/1395
|