Vân Thiên Vũ vừa nói xong, tất cả người trong đại điện nhướng mày ngạc nhiên, đều nhìn về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ lạnh lùng, chậm rãi đứng lên, tuy nàng không cao như Thác Bạt Trinh, nhưng giơ tay nhấc chân mang theo cốt khí kiêu ngạo, không thua Thác Bạt Trinh chút nào, khí thế hai người vô cùng mạnh mẽ, kiên cường.
Trong điện, không ít người nhìn vào họ, có cảm giác giống như nhìn thấy vương tử đối mặt.
Thát Bạt Trinh có khí chất như vậy, mọi người đều hiểu vì thân phận của nàng ta cao, hơn nữa thân là công chúa hoàng thất, từ nhỏ dưỡng thành khí chất tôn quý.
Nhưng Linh Nghi quận chúa này, từ khi nào lại có khí chất mạnh mẽ như vậy.
Mọi người ngạc nhiên không thôi.
Thác Bạt Trinh nhìn Vân Thiên Vũ đối diện, trong lòng cũng hiện kinh ngạc như là mọi người, nữ tử này thật sự rất có can đảm.
Nhưng mà muốn tỷ thí với nàng ta, Thác Bạt Trinh khẽ cười, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Nàng ta giơ tay vỗ nhẹ nói.
Được, không hổ là nữ tử dám hủy hôn sự với Ly thân vương, có dũng khí, bổn cung bội phục, vậy chúng ta tỷ thí đi, trận tỷ thí này, không chỉ vì hai người chúng ta mà còn thay mặt hai nước, nếu ta thắng, việc hai nước liên hôn sẽ do ta quyết định, nếu ta thua.
Thác Bạt Trinh còn chưa nói xong, Vân Thiên Vũ tiếp lời: Nếu ngươi thua, ta quyết định chuyện ngươi gả đi.
Được.
Thác Bạt Trinh bật cười, ánh mắt lộ ra tự tin, muốn thắng nàng cũng không phải chuyện dễ.
Nhưng mà tỷ thí cái gì do ta quyết định.
Trong mắt Thác Bạt Trinh hiện lên tia sáng kỳ lạ, nhìn Vân Thiên Vũ chằm chằm.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ lóe lên lạnh lùng, nhìn Thác Bạt Trinh lạnh giọng trả lời: Được.
Thác Bạt Trinh ngẩng đầu, nhìn về phía lão hoàng đế ngồi trên đại điện.
Hoàng đế bệ hạ Đông Ly, như người thấy, Linh Nghi quận chúa tự nguyện tỷ thí với bổn cung, nếu bổn cung thắng, đối tượng liên hôn do bổn cung tự mình quyết định, nếu thua, bổn cung sẽ gả cho người Linh Nghi quận chúa quyết định, hoàng đế bệ hạ thấy có được không?
Mặt lão hoàng đế đen lại, chuyện lớn như vậy, sao có thể mặc kệ nữ nhân Vân Thiên Vũ này quậy phá.
Thác Bạt Trinh này khó đối phó, nàng quyết định tỷ thí gì thì nhất định Vân Thiên Vũ sẽ thua.
Vậy không phải Thác Bạt Trinh kia muốn gả cho ai thì gả sao?
Sắc mặt hoàng đế đen sì muốn từ chối chuyện này, Vân Thiên Vũ có thể đại diện một quốc gia ư? Mặt mũi nàng lớn như vậy ư?
Tuy gần đây có chút tài năng, còn muốn hủy hôn với Tiêu Cửu Uyên, nhưng cũng không có nghĩa nàng có thể thắng được Thác Bạt Trinh.
Không ít người trong điện lo lắng, đều không tán thành Vân Thiên Vũ tỷ thí với Thác Bạt Trinh.
Bởi vì chuyện này không phải chuyện đùa, đây là liên quan tới hai nước.
Nếu Thác Bạt Trinh thắng, giống như đánh vào mặt Đông Ly, hơn nữa có thể sẽ gả cho thái tử làm thái tử phi.
Nữ nhân này mà làm thái tử phi, ai biết lòng dạ độc ác như nàng sẽ gây nên chuyện gì.
Cho nên dù thế nào cũng không thể để nữ nhân này tự chọn đối tượng liên hôn.
Không ít người trong đại điện bắt đầu bàn tán chuyện này, mọi người đều phủ nhận.
Đương nhiên Vân Thiên Vũ cũng nghe được những người này bàn tán, cùng với vẻ mặt khó coi của lão hoàng đế, sắc mặt lạnh xuống, không nói một lời.
Đám người kia như kẻ bị điếc, Thác Bạt Dã mắng nàng kỳ lạ liên tục, không ai dám ra mặt nói chuyện, bây giờ gặp chuyện này, lại xông ra làm ầm lên phản đối nàng.
Tiêu Cửu Uyên bên cạnh thân Vân Thiên Vũ liếc nhìn người trên trên đại điện, sau đó lại nhìn về phía Vân Thiên Vũ
Vân Thiên Vũ lạnh lùng, chậm rãi đứng lên, tuy nàng không cao như Thác Bạt Trinh, nhưng giơ tay nhấc chân mang theo cốt khí kiêu ngạo, không thua Thác Bạt Trinh chút nào, khí thế hai người vô cùng mạnh mẽ, kiên cường.
Trong điện, không ít người nhìn vào họ, có cảm giác giống như nhìn thấy vương tử đối mặt.
Thát Bạt Trinh có khí chất như vậy, mọi người đều hiểu vì thân phận của nàng ta cao, hơn nữa thân là công chúa hoàng thất, từ nhỏ dưỡng thành khí chất tôn quý.
Nhưng Linh Nghi quận chúa này, từ khi nào lại có khí chất mạnh mẽ như vậy.
Mọi người ngạc nhiên không thôi.
Thác Bạt Trinh nhìn Vân Thiên Vũ đối diện, trong lòng cũng hiện kinh ngạc như là mọi người, nữ tử này thật sự rất có can đảm.
Nhưng mà muốn tỷ thí với nàng ta, Thác Bạt Trinh khẽ cười, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Nàng ta giơ tay vỗ nhẹ nói.
Được, không hổ là nữ tử dám hủy hôn sự với Ly thân vương, có dũng khí, bổn cung bội phục, vậy chúng ta tỷ thí đi, trận tỷ thí này, không chỉ vì hai người chúng ta mà còn thay mặt hai nước, nếu ta thắng, việc hai nước liên hôn sẽ do ta quyết định, nếu ta thua.
Thác Bạt Trinh còn chưa nói xong, Vân Thiên Vũ tiếp lời: Nếu ngươi thua, ta quyết định chuyện ngươi gả đi.
Được.
Thác Bạt Trinh bật cười, ánh mắt lộ ra tự tin, muốn thắng nàng cũng không phải chuyện dễ.
Nhưng mà tỷ thí cái gì do ta quyết định.
Trong mắt Thác Bạt Trinh hiện lên tia sáng kỳ lạ, nhìn Vân Thiên Vũ chằm chằm.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ lóe lên lạnh lùng, nhìn Thác Bạt Trinh lạnh giọng trả lời: Được.
Thác Bạt Trinh ngẩng đầu, nhìn về phía lão hoàng đế ngồi trên đại điện.
Hoàng đế bệ hạ Đông Ly, như người thấy, Linh Nghi quận chúa tự nguyện tỷ thí với bổn cung, nếu bổn cung thắng, đối tượng liên hôn do bổn cung tự mình quyết định, nếu thua, bổn cung sẽ gả cho người Linh Nghi quận chúa quyết định, hoàng đế bệ hạ thấy có được không?
Mặt lão hoàng đế đen lại, chuyện lớn như vậy, sao có thể mặc kệ nữ nhân Vân Thiên Vũ này quậy phá.
Thác Bạt Trinh này khó đối phó, nàng quyết định tỷ thí gì thì nhất định Vân Thiên Vũ sẽ thua.
Vậy không phải Thác Bạt Trinh kia muốn gả cho ai thì gả sao?
Sắc mặt hoàng đế đen sì muốn từ chối chuyện này, Vân Thiên Vũ có thể đại diện một quốc gia ư? Mặt mũi nàng lớn như vậy ư?
Tuy gần đây có chút tài năng, còn muốn hủy hôn với Tiêu Cửu Uyên, nhưng cũng không có nghĩa nàng có thể thắng được Thác Bạt Trinh.
Không ít người trong điện lo lắng, đều không tán thành Vân Thiên Vũ tỷ thí với Thác Bạt Trinh.
Bởi vì chuyện này không phải chuyện đùa, đây là liên quan tới hai nước.
Nếu Thác Bạt Trinh thắng, giống như đánh vào mặt Đông Ly, hơn nữa có thể sẽ gả cho thái tử làm thái tử phi.
Nữ nhân này mà làm thái tử phi, ai biết lòng dạ độc ác như nàng sẽ gây nên chuyện gì.
Cho nên dù thế nào cũng không thể để nữ nhân này tự chọn đối tượng liên hôn.
Không ít người trong đại điện bắt đầu bàn tán chuyện này, mọi người đều phủ nhận.
Đương nhiên Vân Thiên Vũ cũng nghe được những người này bàn tán, cùng với vẻ mặt khó coi của lão hoàng đế, sắc mặt lạnh xuống, không nói một lời.
Đám người kia như kẻ bị điếc, Thác Bạt Dã mắng nàng kỳ lạ liên tục, không ai dám ra mặt nói chuyện, bây giờ gặp chuyện này, lại xông ra làm ầm lên phản đối nàng.
Tiêu Cửu Uyên bên cạnh thân Vân Thiên Vũ liếc nhìn người trên trên đại điện, sau đó lại nhìn về phía Vân Thiên Vũ
/1395
|