Khúc nhạc này dễ dàng gây nhiễu loạn nhân tâm, nếu có ý chí kiên cường thì khúc nhạc này có tác dụng bình tâm dưỡng thần hiệu quả, nhưng nếu tâm loạn thì lại rất dễ bị rối loạn tâm trí.
Bởi vì thua ở vòng đầu tiên nên hiện giờ chắc chắn Thác Bạc Trinh đang tức giận, cho nên Vân Thiên Vũ mới cố tình chọn khúc nhạc này.
Lúc này, hai tay Thác Bạc Trinh đã rời khỏi dây đàn, nhanh chóng cầm lấy hai cây bút, một tay viết thư pháp, một tay vẽ tranh.
Hai tay dùng hai bút cùng lúc.
Đây là cảnh giới rất cao.
Những người vốn bị thu hút bởi dung mạo của Vân Thiên Vũ lần này lại bị hấp dẫn bởi khả năng của Thác Bạc Trinh.
Lúc này Vân Thiên Vũ cũng đã bắt đầu, dùng hai tay vẽ cùng lúc, nàng cũng đã từng vẽ qua.
Hơn nữa còn vẽ không biết mệt, nàng không hề lo lắng về việc này.
Vân Thiên Vũ sử dụng đồng thời cả hai tay.
Sau đó, sự chú ý của mọi người lại tập trung vào nàng.
Ngẩn ngơ nhìn nàng, chỉ cảm thấy cây bút trong tay nữ tử này như đang dạo chơi, diệu bút sinh hoa, tư thế kia thật mỹ lệ không sao tả xiết.
Đại điện im phăng phắc, tất cả mọi người đang bị hai bóng dáng kia thu hút.
Hai người dùng hai tay vẽ xong, chỉ một lát sau liền nhanh chóng đánh cờ, là hai người đánh với nhau.
Kỳ nghệ Vân Thiên Vũ vô cùng cao siêu, căn bản không sợ Thác Bạt Trinh.
Hai người một tay chơi cờ, một tay chơi đàn.
Có lúc còn nhìn nhau.
Cuộc so tài càng lúc càng kịch liệt.
Trên mặt Thác Bạt Trinh bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nàng ta bắt đầu sốt ruột.
Bởi vì nàng ta không ngờ rằng nữ nhân Vân Thiên Vũ này không những xinh đẹp mà còn có bản lĩnh đến như vậy.
Nữ nhân chết tiệt này sao lại lợi hại như vậy, tại sao cả Đông Ly quốc không có bất cứ tin tức nào về nàng ta.
Lúc trước nàng ta chỉ điều tra được kỳ nghệ của nữ nhân này rất lợi hại, không tra được những thứ khác.
Không ngờ nữ nhân này lại lợi hại như vậy, đồng thời thi cả cầm kỳ thư họa mà nàng ta không hề yếu thế hơn nàng.
Phải làm sao đây?
Nàng không thể thua, nếu thua, nàng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của nữ nhân này, lấy người mà nàng ta chọn.
Xem ra nữ nhân này cũng không phải loại lương thiện, lúc trước nàng chọn nàng ta để hoàn thành kế hoạch của mình quả là một sai lầm.
Thác Bạt Trinh cực kỳ hối hận, nhưng bây giờ đã không còn đường lui.
Bây giờ nàng ta không cầu thắng nữ nhân này mà chỉ cầu bất phân thắng bại, nữ nhân như vậy không có quyền thay nàng quyết định người liên hôn.
Thác Bạt Trinh càng nghĩ càng buồn bực, cuối cùng cố ý đánh đổ bàn cờ khi quay người.
Cuộc so tài đã bị gián đoạn.
Tất cả mọi người đều nhìn vào giữa đại điện.
Có người nhìn ra được là Thác Bạc Trinh cố tình.
Lúc này, người của Bắc Địch quốc đứng dậy, người đó là thừa tướng của Bắc Địch quốc.
Vị thừa tướng đại nhân này đứng ra nhanh chóng nói: “Vòng này xem như bất phân thắng bại, ta xem như hòa, trực tiếp so tài cùng nhau ở vòng thứ ba.”
Thừa tướng đại nhân nói với mọi người.
Trong đại điện bàn tán không ngừng, mọi người đều thầm nói vị thừa tướng này đúng là không biết xấu hổ.
Ông ta không biết xấu hổ nên mới nói ra được những lời đó.
Rõ ràng là Trinh Đức công chúa cố ý giở trò, còn nói hòa nhau.
Da mặt ông ta còn dày hơn cả tường thành.
Trong điện, người của Bắc Địch quốc sắc mặt không được tự nhiên.
Dũng vương Thác Bạt Dã nhanh chóng đứng lên, ồm ồm nói: “Muội muội của ta cầm kỳ thư họa là số một, chẳng lẽ lại không thắng, nếu đấu hết ván muội ấy nhất định sẽ đánh bại Linh Nghi quận chúa, hiện tại chúng ta tính hòa đã là lợi cho các người rồi.”
Bởi vì thua ở vòng đầu tiên nên hiện giờ chắc chắn Thác Bạc Trinh đang tức giận, cho nên Vân Thiên Vũ mới cố tình chọn khúc nhạc này.
Lúc này, hai tay Thác Bạc Trinh đã rời khỏi dây đàn, nhanh chóng cầm lấy hai cây bút, một tay viết thư pháp, một tay vẽ tranh.
Hai tay dùng hai bút cùng lúc.
Đây là cảnh giới rất cao.
Những người vốn bị thu hút bởi dung mạo của Vân Thiên Vũ lần này lại bị hấp dẫn bởi khả năng của Thác Bạc Trinh.
Lúc này Vân Thiên Vũ cũng đã bắt đầu, dùng hai tay vẽ cùng lúc, nàng cũng đã từng vẽ qua.
Hơn nữa còn vẽ không biết mệt, nàng không hề lo lắng về việc này.
Vân Thiên Vũ sử dụng đồng thời cả hai tay.
Sau đó, sự chú ý của mọi người lại tập trung vào nàng.
Ngẩn ngơ nhìn nàng, chỉ cảm thấy cây bút trong tay nữ tử này như đang dạo chơi, diệu bút sinh hoa, tư thế kia thật mỹ lệ không sao tả xiết.
Đại điện im phăng phắc, tất cả mọi người đang bị hai bóng dáng kia thu hút.
Hai người dùng hai tay vẽ xong, chỉ một lát sau liền nhanh chóng đánh cờ, là hai người đánh với nhau.
Kỳ nghệ Vân Thiên Vũ vô cùng cao siêu, căn bản không sợ Thác Bạt Trinh.
Hai người một tay chơi cờ, một tay chơi đàn.
Có lúc còn nhìn nhau.
Cuộc so tài càng lúc càng kịch liệt.
Trên mặt Thác Bạt Trinh bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Nàng ta bắt đầu sốt ruột.
Bởi vì nàng ta không ngờ rằng nữ nhân Vân Thiên Vũ này không những xinh đẹp mà còn có bản lĩnh đến như vậy.
Nữ nhân chết tiệt này sao lại lợi hại như vậy, tại sao cả Đông Ly quốc không có bất cứ tin tức nào về nàng ta.
Lúc trước nàng ta chỉ điều tra được kỳ nghệ của nữ nhân này rất lợi hại, không tra được những thứ khác.
Không ngờ nữ nhân này lại lợi hại như vậy, đồng thời thi cả cầm kỳ thư họa mà nàng ta không hề yếu thế hơn nàng.
Phải làm sao đây?
Nàng không thể thua, nếu thua, nàng chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của nữ nhân này, lấy người mà nàng ta chọn.
Xem ra nữ nhân này cũng không phải loại lương thiện, lúc trước nàng chọn nàng ta để hoàn thành kế hoạch của mình quả là một sai lầm.
Thác Bạt Trinh cực kỳ hối hận, nhưng bây giờ đã không còn đường lui.
Bây giờ nàng ta không cầu thắng nữ nhân này mà chỉ cầu bất phân thắng bại, nữ nhân như vậy không có quyền thay nàng quyết định người liên hôn.
Thác Bạt Trinh càng nghĩ càng buồn bực, cuối cùng cố ý đánh đổ bàn cờ khi quay người.
Cuộc so tài đã bị gián đoạn.
Tất cả mọi người đều nhìn vào giữa đại điện.
Có người nhìn ra được là Thác Bạc Trinh cố tình.
Lúc này, người của Bắc Địch quốc đứng dậy, người đó là thừa tướng của Bắc Địch quốc.
Vị thừa tướng đại nhân này đứng ra nhanh chóng nói: “Vòng này xem như bất phân thắng bại, ta xem như hòa, trực tiếp so tài cùng nhau ở vòng thứ ba.”
Thừa tướng đại nhân nói với mọi người.
Trong đại điện bàn tán không ngừng, mọi người đều thầm nói vị thừa tướng này đúng là không biết xấu hổ.
Ông ta không biết xấu hổ nên mới nói ra được những lời đó.
Rõ ràng là Trinh Đức công chúa cố ý giở trò, còn nói hòa nhau.
Da mặt ông ta còn dày hơn cả tường thành.
Trong điện, người của Bắc Địch quốc sắc mặt không được tự nhiên.
Dũng vương Thác Bạt Dã nhanh chóng đứng lên, ồm ồm nói: “Muội muội của ta cầm kỳ thư họa là số một, chẳng lẽ lại không thắng, nếu đấu hết ván muội ấy nhất định sẽ đánh bại Linh Nghi quận chúa, hiện tại chúng ta tính hòa đã là lợi cho các người rồi.”
/1395
|