Mọi người đang suy nghĩ, thì thấy bên đại điện xuất hiện một đạo quang ảnh, Điêu Gia xuất hiện long trọng.
Nhưng mà sau đó không có tiếng vỗ tay như mong đợi của nó, chỉ là một hồi chỉ trỏ.
“Nhỏ như vậy, làm sao có thể đánh thắng được Tiêm Xỉ hổ của người ta.”
“Quá nhỏ, hơn nữa còn ngu ngốc đần độn.”
“Đúng vậy, bộ dạng có hơi ngốc.”
Mọi người nghị luận không coi ai ra gì.
Điêu Gia tức giận, các người mới ngu ngốc đần độn, cả nhà các người đều ngu ngốc đần độn.
Ngốc cái gì, cả nhà các ngươi đều ngốc.
Điêu Gia bị chọc tức, liền quay đầu đi về hướng Tiêm Xỉ hổ.
Bóng người nhỏ bé của nó lắc mình một cái trên không trung trở nên to lớn, mặc dù không lớn như Tiêm Xỉ hổ, nhưng cũng không nhỏ yếu giống như lúc trước.
Trong điện, mọi người lại nghị luận lần nữa.
“Không ngờ rằng con chồn nhỏ lại có thể trở nên lớn như vậy.”
“Nhưng vẫn không lớn bằng Tiêm Xỉ hổ.”
“Đúng vậy đó, sẽ không bị người ta ăn thịt chứ.”
Được rồi, những người này đã chọc giận Điêu Gia thành công rồi, Điêu Gia sẽ trút hết tức giận lên người con Tiêm Xỉ hổ kia.
Thân hình nó nhanh chóng lao thẳng đến Tiêm Xỉ hổ.
Tiêm Xỉ hổ nhảy lên một cái, nhào tới, giương nanh múa vuốt ý đồ một ngoạm nuốt Điêu Gia.
Đáng tiếc tốc độ Điêu Gia trước giờ rất nhanh, mắt thấy Tiêm Xỉ hổ chạy nhanh tới.
Bóng dáng nhỏ bé xoay mình một cái giữa không trung, tránh được Tiêm Xỉ hổ, sau đó không đợi Tiêm Xỉ hổ kịp phản ứng, thân thể nhỏ liền xoay 180°, một lần nữa lao thằng đến Tiêm Xỉ hổ, lần này vững vàng rơi xuống trên lưng Tiêm Xỉ hổ.
Nó dạng chân trên lưng Tiêm Xỉ hổ, chân Điêu Gia ép chặt lấy Tiêm Xỉ hổ, móng vuốt xòe ra, nhắm thẳng ngay hai mắt Tiêm Xỉ hổ, bén nhọn đâm xuống, cào cào cào.
Chỉ một chút công phu, mắt Tiêm Xỉ hổ đã bị cào mù.
Tiêm Xỉ hổ đau đến giận dữ, gầm thét một hồi trong đại điện, sau đó điên cuồn lắc đầu nhằm ném Điêu Gia ngã xuống.
Nhưng mà bỗng nhiên Điêu Gia giơ hai chân ôm cổ con hổ, cả cơ thể nhỏ bé treo trên cổ con hổ, sau đó há miệng hung hăng cắn một miếng lên cổ con hổ, không chịu nhả ra.
Máu tươi bắn ra ngoài.
Mọi người trên đại điện đã hóa đá.
Trời ạ, cái này là quá dữ dội rồi.
Con chồn nghịch thiên này.
Con thú lớn như vậy mà còn bị nó đánh cho tàn phế.
Quá dã man.
Quá lợi hại.
Lúc này Tiêm Xỉ hổ đã hoàn toàn đau đến mất lý trí, chạy như điên trong đại điện, nó như vậy dọa các nữ quyến trong đại điện sợ tái mặt, không ngừng thét chói tai.
Khắp nơi đều tránh né.
Thoáng chốc trong đại điện loạn hết lên.
Nhưng Tiêm Xỉ hổ bị Điêu Gia cắn vào cổ.
Máu tươi chảy ròng ròng.
Chạy càng nhanh thì tốc độ máu chảy càng nhanh, cho nên nó nhanh chóng bị chảy hết máu mà chết.
Một tiếng uỳnh gắt gao vang lên trong đại điện.
Điêu Gia nhảy từ trên người nó xuống, đắc ý đi lắc lư vòng quanh đại điện, chờ đợi tiếng vỗ tay như sấm của mọi người.
Kết quả mọi người ngây dại, ai mà nhớ vỗ tay cho nó chứ.
Được rồi, Điêu Gia tức giận rồi, hung hăng quay trở về, vừa đi vừa mắng.
Một lũ ngu ngốc, sớm biết vậy để cho con hổ kia cắn chết vài người.
Hừ…
Tất nhiên Vân Thiên Vũ nghe được lời Điêu Gia nói ở trong đầu, khóe môi cong lên.
Nhưng lúc này nàng không để ý đến linh thú của mình, mà ngẩng đầu nhìn về phía công chúa Thác Bạt Trinh Bắc Địch quốc đối diện.
Thác Bạt Trinh ngây người.
Người Bắc Địch quốc quốc cũng ngây người.
Đây là cái gì, con chồn này là gì…
Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng.
A a a, hoàn toàn xong rồi, Thác Bạt Trinh cũng xong rồi.
Vân Thiên Vũ trực tiếp mở miệng: “Trinh Đức công chúa, giao ước tỷ thí lúc trước của chúng ta nếu như ngươi thua, đối tượng thành thân ngày hôm nay của ngươi là do ta chọn.”
Nhưng mà sau đó không có tiếng vỗ tay như mong đợi của nó, chỉ là một hồi chỉ trỏ.
“Nhỏ như vậy, làm sao có thể đánh thắng được Tiêm Xỉ hổ của người ta.”
“Quá nhỏ, hơn nữa còn ngu ngốc đần độn.”
“Đúng vậy, bộ dạng có hơi ngốc.”
Mọi người nghị luận không coi ai ra gì.
Điêu Gia tức giận, các người mới ngu ngốc đần độn, cả nhà các người đều ngu ngốc đần độn.
Ngốc cái gì, cả nhà các ngươi đều ngốc.
Điêu Gia bị chọc tức, liền quay đầu đi về hướng Tiêm Xỉ hổ.
Bóng người nhỏ bé của nó lắc mình một cái trên không trung trở nên to lớn, mặc dù không lớn như Tiêm Xỉ hổ, nhưng cũng không nhỏ yếu giống như lúc trước.
Trong điện, mọi người lại nghị luận lần nữa.
“Không ngờ rằng con chồn nhỏ lại có thể trở nên lớn như vậy.”
“Nhưng vẫn không lớn bằng Tiêm Xỉ hổ.”
“Đúng vậy đó, sẽ không bị người ta ăn thịt chứ.”
Được rồi, những người này đã chọc giận Điêu Gia thành công rồi, Điêu Gia sẽ trút hết tức giận lên người con Tiêm Xỉ hổ kia.
Thân hình nó nhanh chóng lao thẳng đến Tiêm Xỉ hổ.
Tiêm Xỉ hổ nhảy lên một cái, nhào tới, giương nanh múa vuốt ý đồ một ngoạm nuốt Điêu Gia.
Đáng tiếc tốc độ Điêu Gia trước giờ rất nhanh, mắt thấy Tiêm Xỉ hổ chạy nhanh tới.
Bóng dáng nhỏ bé xoay mình một cái giữa không trung, tránh được Tiêm Xỉ hổ, sau đó không đợi Tiêm Xỉ hổ kịp phản ứng, thân thể nhỏ liền xoay 180°, một lần nữa lao thằng đến Tiêm Xỉ hổ, lần này vững vàng rơi xuống trên lưng Tiêm Xỉ hổ.
Nó dạng chân trên lưng Tiêm Xỉ hổ, chân Điêu Gia ép chặt lấy Tiêm Xỉ hổ, móng vuốt xòe ra, nhắm thẳng ngay hai mắt Tiêm Xỉ hổ, bén nhọn đâm xuống, cào cào cào.
Chỉ một chút công phu, mắt Tiêm Xỉ hổ đã bị cào mù.
Tiêm Xỉ hổ đau đến giận dữ, gầm thét một hồi trong đại điện, sau đó điên cuồn lắc đầu nhằm ném Điêu Gia ngã xuống.
Nhưng mà bỗng nhiên Điêu Gia giơ hai chân ôm cổ con hổ, cả cơ thể nhỏ bé treo trên cổ con hổ, sau đó há miệng hung hăng cắn một miếng lên cổ con hổ, không chịu nhả ra.
Máu tươi bắn ra ngoài.
Mọi người trên đại điện đã hóa đá.
Trời ạ, cái này là quá dữ dội rồi.
Con chồn nghịch thiên này.
Con thú lớn như vậy mà còn bị nó đánh cho tàn phế.
Quá dã man.
Quá lợi hại.
Lúc này Tiêm Xỉ hổ đã hoàn toàn đau đến mất lý trí, chạy như điên trong đại điện, nó như vậy dọa các nữ quyến trong đại điện sợ tái mặt, không ngừng thét chói tai.
Khắp nơi đều tránh né.
Thoáng chốc trong đại điện loạn hết lên.
Nhưng Tiêm Xỉ hổ bị Điêu Gia cắn vào cổ.
Máu tươi chảy ròng ròng.
Chạy càng nhanh thì tốc độ máu chảy càng nhanh, cho nên nó nhanh chóng bị chảy hết máu mà chết.
Một tiếng uỳnh gắt gao vang lên trong đại điện.
Điêu Gia nhảy từ trên người nó xuống, đắc ý đi lắc lư vòng quanh đại điện, chờ đợi tiếng vỗ tay như sấm của mọi người.
Kết quả mọi người ngây dại, ai mà nhớ vỗ tay cho nó chứ.
Được rồi, Điêu Gia tức giận rồi, hung hăng quay trở về, vừa đi vừa mắng.
Một lũ ngu ngốc, sớm biết vậy để cho con hổ kia cắn chết vài người.
Hừ…
Tất nhiên Vân Thiên Vũ nghe được lời Điêu Gia nói ở trong đầu, khóe môi cong lên.
Nhưng lúc này nàng không để ý đến linh thú của mình, mà ngẩng đầu nhìn về phía công chúa Thác Bạt Trinh Bắc Địch quốc đối diện.
Thác Bạt Trinh ngây người.
Người Bắc Địch quốc quốc cũng ngây người.
Đây là cái gì, con chồn này là gì…
Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng.
A a a, hoàn toàn xong rồi, Thác Bạt Trinh cũng xong rồi.
Vân Thiên Vũ trực tiếp mở miệng: “Trinh Đức công chúa, giao ước tỷ thí lúc trước của chúng ta nếu như ngươi thua, đối tượng thành thân ngày hôm nay của ngươi là do ta chọn.”
/1395
|