Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, kì thực chứng bệnh này của hắn đã rất nghiêm trọng rồi, trước mắt đã phát triển đến mức bị hôn mê.
Tình trạng của hắn như vậy không dễ chữa.
Nhưng Vân Thiên Vũ nhớ đến nguyên nhân khiến cho Tiêu Cửu Uyên mắc căn bệnh này, chính là vì cứu kiếp trước nên mới bị, cho nên nàng chậm rãi mở miệng nói: Ta sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho ngươi, còn về phần có thể chữa khỏi được hay không, ta không dám bảo đảm.
Bởi vì đây không phải là chứng bệnh về thể xác, nếu như là bệnh về thể xác, nàng có thể đảm bảo nhất định có thể chữa khỏi.
Đây là chứng bệnh về tâm lí, cho nên khi chữa sẽ có chút phiền phức.
Nhưng nàng sẵn sàng dốc hết sức thử một lần.
Có điều cho dù chữa khỏi hay không chữa khỏi, ngươi cũng đừng trách ta.
Tiêu Cửu Uyên lười biếng cười, hắn lúc này lại hôi phục trở lại Tiêu Cửu Uyên ngông cuồng, ngang ngược, chỉ là không lãnh khốc vô tình như trước đây, lúc hắn cúi đầu xuống, trong ánh mắt thoáng hiện lên một chút dịu dàng.
Giọng hắn khàn khàn cất lên: Ta sẽ không trách ngươi đâu, ngươi có thể giúp ta chữa trị là ta đã mừng lắm rồi.
Vân Thiên Vũ khẽ gật đầu, nói: Có điều ta bắt buộc phải nói một chuyện.
Nàng nói xong ngừng lại một chút, ánh mắt hơi tối lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cửu Uyên: Tiêu Cửu Uyên, ta chữa bệnh cho ngươi cũng chẳng sao, nhưng ngươi phải tôn trọng ta, nếu như ngươi lại giống như trước kia, ta sẽ lập tức dừng lại, không chữa cho ngươi nữa.
Ta đồng ý với ngươi, sau này ta sẽ tôn trọng mọi thứ của ngươi.
Được. Thống nhất như vậy đi.
Vân Thiên Vũ rất hài lòng với thái độ của Tiêu Cửu Uyên, vì thế nàng đồng ý chữa bệnh cho hắn.
Tiêu Cửu Uyên thấy nàng đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng tiến lại gần nàng thêm một bước.
Trong căn phòng nhỏ, Bạch Diệu không nhịn được mỉm cười, đây là dấu hiệu tốt, chủ tử nhà gã đã nhận định Linh Nghi quận chúa, sau này ngài ấy chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với nàng, như vậy đến cuối cùng Linh Nghi quận chúa vẫn sẽ trở thành vương phi của nhà gã.
Không tồi, không tồi.
Vân Thiên Vũ xoay người đi ra ngoài, nàng vừa đi vừa nói: Ta về phủ An thân vương trước rồi sẽ cân nhắc bệnh trạng của ngươi, xem xem phải chữa bệnh của ngươi như thế nào.
Chi bằng ở lại ăn cơm đi.
Tiêu Cửu Uyên đề nghị.
Bạch Diệu đứng đằng sau cũng vội nói: Hạ tổng quản ban nãy đã cho người đi chuẩn bị đồ ăn rồi.
Nhưng cuối cùng Vân Thiên Vũ vẫn không ở lại, nàng dẫn theo Diệp Gia và ba con linh thú trở về.
Người trong phủ Ly thân vương ai nấy đều thất vọng, Hắc Diệu chau mày nhìn Bạch Diệu nói: Có phải Linh Nghi quận chúa vẫn chưa tha thứ cho vương gia nhà chúng ta?
Bạch Diệu lườm Hắc Diệu một cái, sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu đã không...
Trước đây hận không thể đuổi Linh Nghi quận chúa nhà người ta đi, bây giờ lại mong người ta gả cho vương gia.
Ngươi đó, ngươi đó.
Bạch Diệu xoay người đi tìm vương gia để bẩm báo, hiện tại tâm trạng vương gia khá tốt, vừa hay có thể làm việc.
Vân Thiên Vũ ngồi trên xe ngựa của phủ An thân vương đi thẳng về vương phủ.
Dọc đường Diệp Gia vẫn luôn nhìn nàng, nhìn dáng vẻ của nàng, dường như nàng đã không còn căm ghét Ly thân vương như trước đây nữa.
Tại sao vậy?
Diệp Gia thấy khó hiểu, Vân Thiên Vũ đương nhiên nhìn ra ánh mắt của Diệp Gia, cuối cùng nàng đem chuyện nàng và Tiêu Cửu Uyên hồi nhỏ ra kể cho Diệp Gia nghe.
Diệp Gia vô cùng kinh ngạc: Muội với vương gia thật là có duyên.
Vân Thiên Vũ lại im lặng, thực ra lần đó ở bãi săn bắn hoàng gia đã thay đổi vận mệnh của một số người.
Vận mệnh của Tiêu Cửu Uyên.
Vận mệnh kiếp trước, còn cả vận mệnh của Tuyên vương và Vân Thiên Vũ.
Nếu như lúc đó không phải là Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ thì kiếp trước e là đã không chết, bởi vì Tiêu Cửu Uyên đã cứu nàng, sau này chắc chắn sẽ chăm sóc cho nàng.
Vậy thì nàng sẽ không cần phải sống cực khổ như vậy.
Cho nên người đáng ghét nhất ở đây chính là Gia Khánh quận chúa.
Tình trạng của hắn như vậy không dễ chữa.
Nhưng Vân Thiên Vũ nhớ đến nguyên nhân khiến cho Tiêu Cửu Uyên mắc căn bệnh này, chính là vì cứu kiếp trước nên mới bị, cho nên nàng chậm rãi mở miệng nói: Ta sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho ngươi, còn về phần có thể chữa khỏi được hay không, ta không dám bảo đảm.
Bởi vì đây không phải là chứng bệnh về thể xác, nếu như là bệnh về thể xác, nàng có thể đảm bảo nhất định có thể chữa khỏi.
Đây là chứng bệnh về tâm lí, cho nên khi chữa sẽ có chút phiền phức.
Nhưng nàng sẵn sàng dốc hết sức thử một lần.
Có điều cho dù chữa khỏi hay không chữa khỏi, ngươi cũng đừng trách ta.
Tiêu Cửu Uyên lười biếng cười, hắn lúc này lại hôi phục trở lại Tiêu Cửu Uyên ngông cuồng, ngang ngược, chỉ là không lãnh khốc vô tình như trước đây, lúc hắn cúi đầu xuống, trong ánh mắt thoáng hiện lên một chút dịu dàng.
Giọng hắn khàn khàn cất lên: Ta sẽ không trách ngươi đâu, ngươi có thể giúp ta chữa trị là ta đã mừng lắm rồi.
Vân Thiên Vũ khẽ gật đầu, nói: Có điều ta bắt buộc phải nói một chuyện.
Nàng nói xong ngừng lại một chút, ánh mắt hơi tối lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cửu Uyên: Tiêu Cửu Uyên, ta chữa bệnh cho ngươi cũng chẳng sao, nhưng ngươi phải tôn trọng ta, nếu như ngươi lại giống như trước kia, ta sẽ lập tức dừng lại, không chữa cho ngươi nữa.
Ta đồng ý với ngươi, sau này ta sẽ tôn trọng mọi thứ của ngươi.
Được. Thống nhất như vậy đi.
Vân Thiên Vũ rất hài lòng với thái độ của Tiêu Cửu Uyên, vì thế nàng đồng ý chữa bệnh cho hắn.
Tiêu Cửu Uyên thấy nàng đồng ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng tiến lại gần nàng thêm một bước.
Trong căn phòng nhỏ, Bạch Diệu không nhịn được mỉm cười, đây là dấu hiệu tốt, chủ tử nhà gã đã nhận định Linh Nghi quận chúa, sau này ngài ấy chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với nàng, như vậy đến cuối cùng Linh Nghi quận chúa vẫn sẽ trở thành vương phi của nhà gã.
Không tồi, không tồi.
Vân Thiên Vũ xoay người đi ra ngoài, nàng vừa đi vừa nói: Ta về phủ An thân vương trước rồi sẽ cân nhắc bệnh trạng của ngươi, xem xem phải chữa bệnh của ngươi như thế nào.
Chi bằng ở lại ăn cơm đi.
Tiêu Cửu Uyên đề nghị.
Bạch Diệu đứng đằng sau cũng vội nói: Hạ tổng quản ban nãy đã cho người đi chuẩn bị đồ ăn rồi.
Nhưng cuối cùng Vân Thiên Vũ vẫn không ở lại, nàng dẫn theo Diệp Gia và ba con linh thú trở về.
Người trong phủ Ly thân vương ai nấy đều thất vọng, Hắc Diệu chau mày nhìn Bạch Diệu nói: Có phải Linh Nghi quận chúa vẫn chưa tha thứ cho vương gia nhà chúng ta?
Bạch Diệu lườm Hắc Diệu một cái, sớm biết có ngày hôm nay thì ban đầu đã không...
Trước đây hận không thể đuổi Linh Nghi quận chúa nhà người ta đi, bây giờ lại mong người ta gả cho vương gia.
Ngươi đó, ngươi đó.
Bạch Diệu xoay người đi tìm vương gia để bẩm báo, hiện tại tâm trạng vương gia khá tốt, vừa hay có thể làm việc.
Vân Thiên Vũ ngồi trên xe ngựa của phủ An thân vương đi thẳng về vương phủ.
Dọc đường Diệp Gia vẫn luôn nhìn nàng, nhìn dáng vẻ của nàng, dường như nàng đã không còn căm ghét Ly thân vương như trước đây nữa.
Tại sao vậy?
Diệp Gia thấy khó hiểu, Vân Thiên Vũ đương nhiên nhìn ra ánh mắt của Diệp Gia, cuối cùng nàng đem chuyện nàng và Tiêu Cửu Uyên hồi nhỏ ra kể cho Diệp Gia nghe.
Diệp Gia vô cùng kinh ngạc: Muội với vương gia thật là có duyên.
Vân Thiên Vũ lại im lặng, thực ra lần đó ở bãi săn bắn hoàng gia đã thay đổi vận mệnh của một số người.
Vận mệnh của Tiêu Cửu Uyên.
Vận mệnh kiếp trước, còn cả vận mệnh của Tuyên vương và Vân Thiên Vũ.
Nếu như lúc đó không phải là Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ thì kiếp trước e là đã không chết, bởi vì Tiêu Cửu Uyên đã cứu nàng, sau này chắc chắn sẽ chăm sóc cho nàng.
Vậy thì nàng sẽ không cần phải sống cực khổ như vậy.
Cho nên người đáng ghét nhất ở đây chính là Gia Khánh quận chúa.
/1395
|