Thái tử nghe vậy, vội vàng nói: Vân Thiên Vũ, ngươi có năng lực, có nhân phẩm và nhan sắc, là một kỳ nữ hiếm có trong thiên hạ...
Vân Thiên Vũ chau mày, nàng thật sự rất bái phục thái tử, thật biết nhẫn nại, trước đây nàng tát gã, rõ ràng nhìn thấy gã giận đến tím mặt, mới đó gã đã có thể nuốt cơn giận xuống, còn khen ngợi nàng.
Có điều gã toan tính điều gì vậy.
Vân Thiên Vũ mặt đầy suy tư nhìn thái tử: Vậy nên?
Một kỳ nữ như ngươi, có thể làm gương cho nữ tử trong thiên hạ, vị trsi dưới một người trên vạn người trừ ngươi ra không thể là ai khác được nữa.
Thái tử vừa dứt lời, Vân Thiên Vũ vẻ mặt khó tin nhìn thái tử: Thái tử điện hạ, không phải là ngài muốn cưới ta làm thái tử phi đó chứ?
Thật quá kinh khủng, nàng là cô cô của gã mà.
Ta là cô cô của ngài đó, ngài nhưu vậy có biến thái quá không vậy, lại muốn cưới cô cô của mình, ngài muốn làm trò cười cho thiên hạ sao? Xin lỗi, ngài muốn làm nhưng ta không có hứng thú làm cũng ngài đâu.
Lời của Vân Thiên Vũ trực tiếp khiến cho thái tử giận đến đen lại.
Con người thái tử trước nay rất nhẫn nại, còn rất ít khi bị người khác làm cho tức giận đến như vậy.
Nhưng Vân Thiên Vũ lại có thể khiến cho thái tử tức đến như vậy.
Thái tử tức giận đến mức mặt đều đen lại, âm trầm nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ, bổn cung có lòng muốn cưới ngươi làm thái tử phi Đông cung, ngươi lại dám nói xằng nói bậy, cô cô cái gì chứ. Nếu như ngươi đồng ý gả cho bổn cung làm thái tử phi, bổn cung đương nhiên sẽ nghĩ cách giúp ngươi bỏ đi cái danh nghĩa nữ của An thân vương.
Vân Thiên Vũ không nhịn được mỉm cười, người này lớn mặt đến như vậy sao, lại còn có lòng muốn cưới nàng làm thái tử phi Đông cung.
Gã nghĩ gã là cái thá gì vậy.
Kì thực gã chẳng phải là vì nhìn thấy tu vi lục linh của nàng, còn có hai vạn thân binh cỉa phủ An thân vương, nên mới muốn cưới nàng làm thái tử phi sao?
Gã tưởng gã nói cưới nàng là nàng sẽ gả cho gã sao? Cũng lớn mặt thật đấy.
Thái tử điện hạ, ngài hãy mau thu lại ý tốt của ngài đi, ta không thèm gả cho ngài làm thái tử phi Đông cung đâu.
Huống hồ ngôi vị thái tử gã có làm nổi hay không lại là chuyện khác, bây giờ gã muốn cưới nàng, muốn lôi kéo phủ An thân vương, không phải là vì để củng cố vị trí thái tử của gã hay sao?
Lời của Vân Thiên Vũ khiến thái tử tức đến sắp hộc máu.
Nữ nhân này lại không hề coi chức vị thái tử phi của gã ra gì, lại còn khinh thường gã.
Gã vốn tưởng gã nói ra những lời này, nữ nhân này sẽ vui mừng.
Nhưng ai ngờ nữ nhân này cuối cùng lại coi khinh không thèm để ý đến.
Vân Thiên Vũ, ngươi thật sự quá ngông cuồng rồi đó.
Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn thái tử Tiêu Thiên Ngự.
Mới vậy đã lộ nguyên hình rồi sao, không tiếp tục diễn nữa à? Đây mới là bộ mặt thật của gã.
Vân Thiên Vũ lại không hề sợ thái tử, lạnh lùng đáp: Ta chính là ngông cuồng vậy đó, ta không thích gả cho ngươi làm thái tử phi, vậy thì đã làm sao?
Thái tử trực tiếp bị chọc giận đến tím mặt, liều mạng thở gấp, hận không thể đập chết nữ nhân này ngay lập tức.
Nhưng gã cũng biết, trước mắt Vân Thiên Vũ chính là lục linh cấp cao nhất, nếu như gã động thủ với nàng, căn bản là tự chuốc lấy khổ mà thôi.
Hơn nữa nữ nhân này không ngấm ngầm chịu đựng như trước đây nữa mà càng lộ vẻ kiêu ngạo hung hăng.
Trước đó nàng nổi giận đánh Thác Bạt Dã trên đường là một ví dụ, bây giờ nếu như gã động thủ với nàng, không những gã chịu thiệt mà chuyện này truyền ra ngoài cũng không hay ho gì.
Điều này không có lợi cho thanh danh thái tử của gã.
Thái tử nghĩ vậy, mặt mày u ám, lạnh lùng hét lên: Vân Thiên Vũ, nếu như ngươi đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách bổn cung trở mặt vô tình.
Vân Thiên Vũ chau mày, nàng thật sự rất bái phục thái tử, thật biết nhẫn nại, trước đây nàng tát gã, rõ ràng nhìn thấy gã giận đến tím mặt, mới đó gã đã có thể nuốt cơn giận xuống, còn khen ngợi nàng.
Có điều gã toan tính điều gì vậy.
Vân Thiên Vũ mặt đầy suy tư nhìn thái tử: Vậy nên?
Một kỳ nữ như ngươi, có thể làm gương cho nữ tử trong thiên hạ, vị trsi dưới một người trên vạn người trừ ngươi ra không thể là ai khác được nữa.
Thái tử vừa dứt lời, Vân Thiên Vũ vẻ mặt khó tin nhìn thái tử: Thái tử điện hạ, không phải là ngài muốn cưới ta làm thái tử phi đó chứ?
Thật quá kinh khủng, nàng là cô cô của gã mà.
Ta là cô cô của ngài đó, ngài nhưu vậy có biến thái quá không vậy, lại muốn cưới cô cô của mình, ngài muốn làm trò cười cho thiên hạ sao? Xin lỗi, ngài muốn làm nhưng ta không có hứng thú làm cũng ngài đâu.
Lời của Vân Thiên Vũ trực tiếp khiến cho thái tử giận đến đen lại.
Con người thái tử trước nay rất nhẫn nại, còn rất ít khi bị người khác làm cho tức giận đến như vậy.
Nhưng Vân Thiên Vũ lại có thể khiến cho thái tử tức đến như vậy.
Thái tử tức giận đến mức mặt đều đen lại, âm trầm nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ, bổn cung có lòng muốn cưới ngươi làm thái tử phi Đông cung, ngươi lại dám nói xằng nói bậy, cô cô cái gì chứ. Nếu như ngươi đồng ý gả cho bổn cung làm thái tử phi, bổn cung đương nhiên sẽ nghĩ cách giúp ngươi bỏ đi cái danh nghĩa nữ của An thân vương.
Vân Thiên Vũ không nhịn được mỉm cười, người này lớn mặt đến như vậy sao, lại còn có lòng muốn cưới nàng làm thái tử phi Đông cung.
Gã nghĩ gã là cái thá gì vậy.
Kì thực gã chẳng phải là vì nhìn thấy tu vi lục linh của nàng, còn có hai vạn thân binh cỉa phủ An thân vương, nên mới muốn cưới nàng làm thái tử phi sao?
Gã tưởng gã nói cưới nàng là nàng sẽ gả cho gã sao? Cũng lớn mặt thật đấy.
Thái tử điện hạ, ngài hãy mau thu lại ý tốt của ngài đi, ta không thèm gả cho ngài làm thái tử phi Đông cung đâu.
Huống hồ ngôi vị thái tử gã có làm nổi hay không lại là chuyện khác, bây giờ gã muốn cưới nàng, muốn lôi kéo phủ An thân vương, không phải là vì để củng cố vị trí thái tử của gã hay sao?
Lời của Vân Thiên Vũ khiến thái tử tức đến sắp hộc máu.
Nữ nhân này lại không hề coi chức vị thái tử phi của gã ra gì, lại còn khinh thường gã.
Gã vốn tưởng gã nói ra những lời này, nữ nhân này sẽ vui mừng.
Nhưng ai ngờ nữ nhân này cuối cùng lại coi khinh không thèm để ý đến.
Vân Thiên Vũ, ngươi thật sự quá ngông cuồng rồi đó.
Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn thái tử Tiêu Thiên Ngự.
Mới vậy đã lộ nguyên hình rồi sao, không tiếp tục diễn nữa à? Đây mới là bộ mặt thật của gã.
Vân Thiên Vũ lại không hề sợ thái tử, lạnh lùng đáp: Ta chính là ngông cuồng vậy đó, ta không thích gả cho ngươi làm thái tử phi, vậy thì đã làm sao?
Thái tử trực tiếp bị chọc giận đến tím mặt, liều mạng thở gấp, hận không thể đập chết nữ nhân này ngay lập tức.
Nhưng gã cũng biết, trước mắt Vân Thiên Vũ chính là lục linh cấp cao nhất, nếu như gã động thủ với nàng, căn bản là tự chuốc lấy khổ mà thôi.
Hơn nữa nữ nhân này không ngấm ngầm chịu đựng như trước đây nữa mà càng lộ vẻ kiêu ngạo hung hăng.
Trước đó nàng nổi giận đánh Thác Bạt Dã trên đường là một ví dụ, bây giờ nếu như gã động thủ với nàng, không những gã chịu thiệt mà chuyện này truyền ra ngoài cũng không hay ho gì.
Điều này không có lợi cho thanh danh thái tử của gã.
Thái tử nghĩ vậy, mặt mày u ám, lạnh lùng hét lên: Vân Thiên Vũ, nếu như ngươi đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách bổn cung trở mặt vô tình.
/1395
|