Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt càng thêm hoàn mỹ, mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn cứ xộc thẳng vào mũi nàng, dụ dỗ nàng tiến lên, mạnh mẽ làm những chuyện mình muốn.
Nhưng nàng không thể, Tiêu Cửu Uyên là vị hôn phu mà nàng đã thoái hôn, bây giờ nếu nàng ra chuyện gì với hắn thì sau này làm thế nào.
Lý trí của Vân Thiên Vũ đã bình tĩnh trở lại, nàng dùng sức rút tay ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, nghiêm túc cảnh cáo hắn: “Tránh xa ta ra một chút, bằng không ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Tiêu Cửu Uyên liền giật mình, nhìn cô, nhất thời không tiến lên phía trước, chỉ trầm giọng nói: “Có phải nàng đã trúng độc của thái tử.”
Vân Thiên Vũ biết nếu mình không nói cho Tiêu Cửu Uyên biết thì hắn nhất định sẽ tiến sát gần nàng, như thế chỉ sợ nàng sẽ mất hết lý trí.
Vân Thiên Vũ nghĩ một chút rồi khàn giọng nói nhanh: “Ta trúng thôi tình tán do thái tử hạ, nhưng ngươi đừng lo lắng, chỉ là trúng một chút thôi tình tán, ta có thể khống chế được.”
May là phát hiện ra sớm không thì hỏng bét rồi, hơn nữa loại thôi tình tán mà nàng trúng phải là loại thôi tình tán được chế từ loại dược rất lợi hại.
Không phải loại dược chế thôi tình tán bình thường.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiêu Cửu Thiên liền nổi giận đùng đùng, nhìn giống như một con sư tử điên cuồng, đôi mắt hắn sắc bén, độc ác nói: “Tên chết tiệt đó lại dám làm ra những chuyện này.”
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Vân Thiên Vũ suýt chút nữa bị thái tử làm nhục, Tiêu Cửu Uyên liền phẫn nộ muốn giết người.
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung tàn, ẩn mùi máu tanh, bàn tay nắm chặt, hung hăng nói: “Bổn vương tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho nó.”
Vân Thiên Vũ cũng không phản đối lời của Tiêu Cửu Uyên, nhưng trước mắt điều nàng muốn làm là giải độc thôi tình tán: “Tiêu Cửu Uyên, trong cung chỗ nào có hồ nước, đưa ta đi, ta chỉ ngâm nước lạnh một chút là sẽ ổn thôi.”
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe thì không quan tâm chuyện xử lý thái tử nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, bây giờ đang là tiết trời tháng mười hai, mặc dù Đông Ly quốc không nằm ở khu vực lạnh như Bắc Địch quốc nhưng vẫn vô cùng giá lạnh, huống chi là nước trong hồ.
Nếu nàng ngâm trong hồ nước lạnh chỉ sợ sẽ sinh bệnh, cơ thể nàng chắc chắn không chịu nổi.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ vậy nên liền đi nhanh đến trước mặt Vân Thiên Vũ, đưa tay ra mạnh mẽ kéo Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Bổn vương giúp nàng giải độc.”
Hắn nói xong liền đưa tay bế nàng lên rồi ôm nàng vào lòng.
Vân Thiên Vũ sợ ngây người, hơi thở trở nên vô cùng gấp gáp, nàng không nhịn được mà đưa tay sờ lên ngực Tiêu Cửu Uyên, cảm giác không tệ, cơ bắp của hắn rất rắn chắc, không phải là loại nam nhân cơ bắp cuồn cuộn cũng không phải là loại người xương xẩu gầy gò, tay nàng có cảm giác rất tuyệt.
Hơn nữa mùi hương trên người hắn là mùi hương nàng rất thích, không quá nồng đậm mà chỉ nhẹ nhàng thoang thoảng, nàng không hề bài xích mùi hương này.
Đôi mắt của Vân Thiên Vũ khép hờ, dường như đang hưởng thụ cảm giác này.
Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng bây giờ trông giống như một con mèo lười, trong lòng tràn đầy vui sướng kích động.
Hắn không hề để ý việc giúp nàng giải độc, thậm chí hắn còn cảm tạ ông trời đã cho hắn có cơ hội có được nàng, sau này hắn sẽ hết sức trân trọng nàng.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ rồi khàn khàn mở miệng: “Vân Thiên Vũ, ta sẽ lấy nàng làm phi.”
Chỉ một câu nói lấy nàng làm phi đã đánh thức lý trí Vân Thiên Vũ đang rơi vào cơn mê.
Nhưng nàng không thể, Tiêu Cửu Uyên là vị hôn phu mà nàng đã thoái hôn, bây giờ nếu nàng ra chuyện gì với hắn thì sau này làm thế nào.
Lý trí của Vân Thiên Vũ đã bình tĩnh trở lại, nàng dùng sức rút tay ra, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, nghiêm túc cảnh cáo hắn: “Tránh xa ta ra một chút, bằng không ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Tiêu Cửu Uyên liền giật mình, nhìn cô, nhất thời không tiến lên phía trước, chỉ trầm giọng nói: “Có phải nàng đã trúng độc của thái tử.”
Vân Thiên Vũ biết nếu mình không nói cho Tiêu Cửu Uyên biết thì hắn nhất định sẽ tiến sát gần nàng, như thế chỉ sợ nàng sẽ mất hết lý trí.
Vân Thiên Vũ nghĩ một chút rồi khàn giọng nói nhanh: “Ta trúng thôi tình tán do thái tử hạ, nhưng ngươi đừng lo lắng, chỉ là trúng một chút thôi tình tán, ta có thể khống chế được.”
May là phát hiện ra sớm không thì hỏng bét rồi, hơn nữa loại thôi tình tán mà nàng trúng phải là loại thôi tình tán được chế từ loại dược rất lợi hại.
Không phải loại dược chế thôi tình tán bình thường.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiêu Cửu Thiên liền nổi giận đùng đùng, nhìn giống như một con sư tử điên cuồng, đôi mắt hắn sắc bén, độc ác nói: “Tên chết tiệt đó lại dám làm ra những chuyện này.”
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Vân Thiên Vũ suýt chút nữa bị thái tử làm nhục, Tiêu Cửu Uyên liền phẫn nộ muốn giết người.
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung tàn, ẩn mùi máu tanh, bàn tay nắm chặt, hung hăng nói: “Bổn vương tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho nó.”
Vân Thiên Vũ cũng không phản đối lời của Tiêu Cửu Uyên, nhưng trước mắt điều nàng muốn làm là giải độc thôi tình tán: “Tiêu Cửu Uyên, trong cung chỗ nào có hồ nước, đưa ta đi, ta chỉ ngâm nước lạnh một chút là sẽ ổn thôi.”
Tiêu Cửu Uyên vừa nghe thì không quan tâm chuyện xử lý thái tử nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, bây giờ đang là tiết trời tháng mười hai, mặc dù Đông Ly quốc không nằm ở khu vực lạnh như Bắc Địch quốc nhưng vẫn vô cùng giá lạnh, huống chi là nước trong hồ.
Nếu nàng ngâm trong hồ nước lạnh chỉ sợ sẽ sinh bệnh, cơ thể nàng chắc chắn không chịu nổi.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ vậy nên liền đi nhanh đến trước mặt Vân Thiên Vũ, đưa tay ra mạnh mẽ kéo Vân Thiên Vũ, trầm giọng nói: “Bổn vương giúp nàng giải độc.”
Hắn nói xong liền đưa tay bế nàng lên rồi ôm nàng vào lòng.
Vân Thiên Vũ sợ ngây người, hơi thở trở nên vô cùng gấp gáp, nàng không nhịn được mà đưa tay sờ lên ngực Tiêu Cửu Uyên, cảm giác không tệ, cơ bắp của hắn rất rắn chắc, không phải là loại nam nhân cơ bắp cuồn cuộn cũng không phải là loại người xương xẩu gầy gò, tay nàng có cảm giác rất tuyệt.
Hơn nữa mùi hương trên người hắn là mùi hương nàng rất thích, không quá nồng đậm mà chỉ nhẹ nhàng thoang thoảng, nàng không hề bài xích mùi hương này.
Đôi mắt của Vân Thiên Vũ khép hờ, dường như đang hưởng thụ cảm giác này.
Tiêu Cửu Uyên nhìn nàng bây giờ trông giống như một con mèo lười, trong lòng tràn đầy vui sướng kích động.
Hắn không hề để ý việc giúp nàng giải độc, thậm chí hắn còn cảm tạ ông trời đã cho hắn có cơ hội có được nàng, sau này hắn sẽ hết sức trân trọng nàng.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ rồi khàn khàn mở miệng: “Vân Thiên Vũ, ta sẽ lấy nàng làm phi.”
Chỉ một câu nói lấy nàng làm phi đã đánh thức lý trí Vân Thiên Vũ đang rơi vào cơn mê.
/1395
|