Hoàng hậu nghẹn ngào khóc lóc nức nở, đồng thời trong lòng nghĩ nên xử lý chuyện này ra sao.
Hoàng đế nghe xong lời hoàng hậu nói, gương mặt tràn đầy suy tư, trước mắt lão ta cần phải quyết định.
Lão ta thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Cuối cùng hoàng đế nhìn Tiêu Cửu Uyên và hình bộ thượng thư nói: “Trước tiên nhốt thái tử lại, hiện nay thái tử đang hôn mê, không thể điều tra thêm được gì.”
“Vâng, hoàng thượng.”
Tiêu Cửu Uyên và hình bộ thượng thư cùng lên tiếng trả lời.
Hai người không nói gì thêm, từ từ lui ra ngoài.
Hoàng thượng ở trong thư phòng nhìn theo bóng dáng của Tiêu Cửu Uyên và hình bộ thượng thư, lập tức khoát tay quơ lấy nghiên mực đánh hoàng hậu: “Đều do ngươi, nam nhi tốt do ngươi dạy dỗ lại làm ra những chuyện không bằng cầm thú.”
“Hoàng thượng, Ngự nhi nó…”
Hoàng hậu không dám tránh, bị nghiên mực đập vào người làm bị thương. Máu chảy đầy mặt, nhưng bà ta vẫn kiên định muốn nói Tiêu Thiên Ngự rất có thể bị người khác ngấm ngầm hãm hại. Đáng tiếng hoàng thượng không thèm nghe, trực tiếp phất tay đuổi người: “Cút, trẫm không muốn ngươi nói thêm một câu nào nữa.”
Hoàng hậu đành ôm đầu, ra khỏi thư phòng. Bà ta sau khi ra khỏi thư phòng liền dặn người đến phủ Tưởng gia tìm Tưởng quốc công, thương lượng đối sách.
Trước mắt thái tử không những bị trọng thương lại còn bị giam giữ trong phòng giam. Nhìn dáng vẻ của hoàng thượng, có lẽ lần này thái tử lành ít dữ nhiều. Chủ yếu là chuyện của thái tử phạm phải quá lớn.
Bên này Tưởng hoàng hậu đang bận rộn nghĩ đối sách, bên kia Tiêu Cửu Uyên đã lệnh cho thuộc hạ đi tung tin đồn: “Dặn mọi người đồn đại hoàng thượng có ý tha cho thái tử.”
“Vâng, thuộc hạ lập tức làm ngay.”
Tin đồn này có thể khiến dân chúng Đông Ly quốc vô cùng thất vọng với hoàng đế.
Sợ rằng hoàng thượng không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Dưới áp lực lớn, chắc chắn thái tử không thể thoát tội.
Tiêu Cửu Uyên cười lạnh, sau đó quay người đem theo thuộc hạ tới phủ An thân vương.
Phủ An thân vương vô cùng náo nhiệt.
Trong viện Vân Thiên Vũ ở, Phượng Vô Nhai nấu ăn như đang làm ảo thuật, một bàn đồ ăn đầy đủ hương sắc.
Thức ăn đầy ắp một bàn.
Trong đại sảnh, mọi người đều há hốc mồm nhìn tất cả chuyện này, cuối cùng Vân Thiên Vũ cong miêng cười: “Phượng Vô Nhai, nói, ngươi mua từ tửu lâu nào vậy.”
Phượng Vô Nhai khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười phóng khoáng: “Bổn quân đã nói là tất cả đều là do bổn quân tự xuống bếp nấu đó.”
Y nói xong vung tay lên gọi đầu bếp của phủ An thân vương, để họ ra mặt làm chứng.
Đầu bếp của phủ An thân vương nhanh chóng nói: “Hồi quận chúa, đúng là do vị công tử này nấu, chúng ta chỉ giúp công tử một tay thôi.”
Vậy thì Vân Thiên Vũ vô cùng bội phục.
Nói thật ra tuy nàng thích nấu ăn, nhưng lại lười, muỗi làn chỉ làm vài món đã là quá tuyệt rồi, nhưng Phượng Vô Nhai chỉ làm một lát mà đã nấu cả bàn đồ ăn như vậy, rõ ràng lợi hại hơn nàng rất nhiều.
Trong đại sảnh, Tiểu Linh Đang kéo cánh tay của Vân Thiên Vũ, cố gắng chứng minh đồ ăn này thực sự là do ca ca của mình làm: “Vân tỷ tỷ, thực sự ca ca muội biết nấu ăn đó, ca ca có thể làm việc lớn, có thể nấu ăn, đánh bại sài lang, xử lý ác lang. Là một nam nhân tốt nhất trần gian.”
Tiểu Linh Đang cố gắng khen ngợi ca ca của mình.
Mặt Vân Thiên Vũ dở khóc dở cười, nhưng để xem ăn xong rồi tính: “Tuy rằng đẹp mắt, còn ngon hay không cần phải nghiên cứu thêm, chúng ta phải nếm thử trước đã.”
Kết quả mọi người đều ngồi vào bàn, ngay cả Tiêu lão vương gia của phủ An thân vương cũng ngồi vào bàn thưởng thức đồ ăn do Phượng Vô Nhai nấu.
Mới nếm thử thôi, mọi người đã không thể không khen ngợi.
“Rất tuyệt, ngon quá.
“Ừm, quả thật là rất ngon, không hề thua kém đồ ăn tiểu thư làm.”
Hoàng đế nghe xong lời hoàng hậu nói, gương mặt tràn đầy suy tư, trước mắt lão ta cần phải quyết định.
Lão ta thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Cuối cùng hoàng đế nhìn Tiêu Cửu Uyên và hình bộ thượng thư nói: “Trước tiên nhốt thái tử lại, hiện nay thái tử đang hôn mê, không thể điều tra thêm được gì.”
“Vâng, hoàng thượng.”
Tiêu Cửu Uyên và hình bộ thượng thư cùng lên tiếng trả lời.
Hai người không nói gì thêm, từ từ lui ra ngoài.
Hoàng thượng ở trong thư phòng nhìn theo bóng dáng của Tiêu Cửu Uyên và hình bộ thượng thư, lập tức khoát tay quơ lấy nghiên mực đánh hoàng hậu: “Đều do ngươi, nam nhi tốt do ngươi dạy dỗ lại làm ra những chuyện không bằng cầm thú.”
“Hoàng thượng, Ngự nhi nó…”
Hoàng hậu không dám tránh, bị nghiên mực đập vào người làm bị thương. Máu chảy đầy mặt, nhưng bà ta vẫn kiên định muốn nói Tiêu Thiên Ngự rất có thể bị người khác ngấm ngầm hãm hại. Đáng tiếng hoàng thượng không thèm nghe, trực tiếp phất tay đuổi người: “Cút, trẫm không muốn ngươi nói thêm một câu nào nữa.”
Hoàng hậu đành ôm đầu, ra khỏi thư phòng. Bà ta sau khi ra khỏi thư phòng liền dặn người đến phủ Tưởng gia tìm Tưởng quốc công, thương lượng đối sách.
Trước mắt thái tử không những bị trọng thương lại còn bị giam giữ trong phòng giam. Nhìn dáng vẻ của hoàng thượng, có lẽ lần này thái tử lành ít dữ nhiều. Chủ yếu là chuyện của thái tử phạm phải quá lớn.
Bên này Tưởng hoàng hậu đang bận rộn nghĩ đối sách, bên kia Tiêu Cửu Uyên đã lệnh cho thuộc hạ đi tung tin đồn: “Dặn mọi người đồn đại hoàng thượng có ý tha cho thái tử.”
“Vâng, thuộc hạ lập tức làm ngay.”
Tin đồn này có thể khiến dân chúng Đông Ly quốc vô cùng thất vọng với hoàng đế.
Sợ rằng hoàng thượng không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Dưới áp lực lớn, chắc chắn thái tử không thể thoát tội.
Tiêu Cửu Uyên cười lạnh, sau đó quay người đem theo thuộc hạ tới phủ An thân vương.
Phủ An thân vương vô cùng náo nhiệt.
Trong viện Vân Thiên Vũ ở, Phượng Vô Nhai nấu ăn như đang làm ảo thuật, một bàn đồ ăn đầy đủ hương sắc.
Thức ăn đầy ắp một bàn.
Trong đại sảnh, mọi người đều há hốc mồm nhìn tất cả chuyện này, cuối cùng Vân Thiên Vũ cong miêng cười: “Phượng Vô Nhai, nói, ngươi mua từ tửu lâu nào vậy.”
Phượng Vô Nhai khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười phóng khoáng: “Bổn quân đã nói là tất cả đều là do bổn quân tự xuống bếp nấu đó.”
Y nói xong vung tay lên gọi đầu bếp của phủ An thân vương, để họ ra mặt làm chứng.
Đầu bếp của phủ An thân vương nhanh chóng nói: “Hồi quận chúa, đúng là do vị công tử này nấu, chúng ta chỉ giúp công tử một tay thôi.”
Vậy thì Vân Thiên Vũ vô cùng bội phục.
Nói thật ra tuy nàng thích nấu ăn, nhưng lại lười, muỗi làn chỉ làm vài món đã là quá tuyệt rồi, nhưng Phượng Vô Nhai chỉ làm một lát mà đã nấu cả bàn đồ ăn như vậy, rõ ràng lợi hại hơn nàng rất nhiều.
Trong đại sảnh, Tiểu Linh Đang kéo cánh tay của Vân Thiên Vũ, cố gắng chứng minh đồ ăn này thực sự là do ca ca của mình làm: “Vân tỷ tỷ, thực sự ca ca muội biết nấu ăn đó, ca ca có thể làm việc lớn, có thể nấu ăn, đánh bại sài lang, xử lý ác lang. Là một nam nhân tốt nhất trần gian.”
Tiểu Linh Đang cố gắng khen ngợi ca ca của mình.
Mặt Vân Thiên Vũ dở khóc dở cười, nhưng để xem ăn xong rồi tính: “Tuy rằng đẹp mắt, còn ngon hay không cần phải nghiên cứu thêm, chúng ta phải nếm thử trước đã.”
Kết quả mọi người đều ngồi vào bàn, ngay cả Tiêu lão vương gia của phủ An thân vương cũng ngồi vào bàn thưởng thức đồ ăn do Phượng Vô Nhai nấu.
Mới nếm thử thôi, mọi người đã không thể không khen ngợi.
“Rất tuyệt, ngon quá.
“Ừm, quả thật là rất ngon, không hề thua kém đồ ăn tiểu thư làm.”
/1395
|