Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Vừa nãy nghe không phải có người nói Trinh phi bị bệnh sao? Ta đưa ngươi vào cung.”
Hắn nói xong, giơ tay kéo Vân Thiên Vũ tiến cung.
Sắc mặt của Phượng Vô Nhai u ám vô cùng, nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo.
Trước đó khi Vũ Mao ở trạng thái nguy hiểm, y không thể giúp đỡ, cho nên bây giờ y không còn mặt mũi nào gặp nàng.
Phượng Vô Nhai tức giận hung hăng đưa người trở về phủ An thân vương.
Khi Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ tiến cung, lại bị người cản lại, thị vệ ngoài cửa cung nhanh chóng bẩm báo nói: “Hồi vương gia, quận chúa Linh Nghi, lúc trước hoàng thượng đã sai người truyền chỉ, bệnh của Trinh phi nương nương đã đỡ hơn nhiều, giờ đã ngủ, nếu còn tái phát thì sẽ truyền quận chúa Linh Nghi tiến cung sau.”
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhanh chóng trở nên lạnh lùng.
Trinh phi bị bệnh gì chứ, rõ ràng là đang giả vờ, để điều nàng ra khỏi phủ An thân vương mà thôi.
Nhưng cuối cùng toàn quân của họ lại bị tiêu diệt, đáng đời.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt sáng lên: “Ta đưa ngươi về phủ An thân vương.”
“Được, về thôi.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, sau đó hình như nhớ ra điều gì nhìn Tiêu Cửu Uyên: “Đan dược lúc trước ta làm cho người, người nhận được chưa.”
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, ánh mắt lạnh lùng mà khát máu, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cười lạnh nói: “Nhận được rồi, ta đã cho người bỏ vào thức ăn của thái tử rồi, tin rằng thái tử sẽ nhanh chóng hành động thôi.”
“Chúng ta chỉ cần xem kịch hay là được.”
“Thật sự rất tuyệt.”
Hai bóng dáng như ngôi sao trên màn đêm đi về phủ An thân vương.
Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ đến phủ An thân vương, cũng không hề ở lại, dẫn thuộc hạ về phủ Ly thân vương.
Trong phủ An thân vương, Vân Thiên Vũ cũng rửa mặt rồi đi ngủ.
Lúc này trong phủ thái tử lại nổi lên một trận cuồng phong.
Thái tử nhìn thấy tên hắc y đang quỳ dưới đất gương mặt nhăn nhó: “Ngươi, đồ phế vật, lại khiến tất cả mọi người đều chết hết.”
Những người có linh lực bên cạnh hắn mất bao nhiêu tiền mới nuôi dưỡng được.
Những người này vẫn được Tưởng gia nuôi dưỡng sau đó đưa tới cho gã, gã vẫn không nỡ dùng họ, chính là để lúc cần thiết mới để họ ra tay.
Hôm nay gã thực sự tức giận, cho nên mới triệu tập tất cả mọi người, đi giết Vân Thiên Vũ.
Nhưng gã nằm mơ cũng không nghĩ rằng tất cả những người có linh lực đều đã bị chết.
Thái tử cảm thấy đầu óc như nổ tung, có cảm giác như lòng như nguội lạnh. Hết cả rồi, không còn gì nữa rồi, ngôi vị thái tử của gã. Cao thủ linh lực của gã. Gã không còn gì hết.
Thái tử cười ha ha, ánh mắt vằn đỏ, giơ tay cầm lấy mấy ly trà ném vào người có linh lực kia.
Đáng tiếc ly trà của gã không hề nện vào mặt người có linh lực đang quỳ, bởi vì tên đó đã ngã xuống đất mà chết.
Ly trà của thái tử rơi xuống khoảng không, bên cạnh người có linh lực, vỡ tan.
Thái tử ngẩn người, cuối cùng cười ngây ngốc: “Chết tốt lắm, chết là hết, bây giờ ta cũng chẳng còn gì cả.”
“Không còn gì hết.”
Thái tử nói đến đây, đầu óc đột nhiên trào dâng một ý nghĩ cuồng bạo, tức giận gào to: “Nhưng ta không cam lòng, ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng không còn gì cả, dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu chứ.”
Thái tử đang nổi giận, thái giám ngoài cửa tới bẩm báo: “Thái tử điện hạ, hoàng hậu nương nương tới.”
Thái giám nói xong tránh sang một bên, ngoài cửa một bóng dáng một thân y phục màu đen vừa bước vào, cởi bỏ áo choàng, để lộ gương mặt. Đúng là hoàng hậu Tưởng thị
Hắn nói xong, giơ tay kéo Vân Thiên Vũ tiến cung.
Sắc mặt của Phượng Vô Nhai u ám vô cùng, nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo.
Trước đó khi Vũ Mao ở trạng thái nguy hiểm, y không thể giúp đỡ, cho nên bây giờ y không còn mặt mũi nào gặp nàng.
Phượng Vô Nhai tức giận hung hăng đưa người trở về phủ An thân vương.
Khi Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ tiến cung, lại bị người cản lại, thị vệ ngoài cửa cung nhanh chóng bẩm báo nói: “Hồi vương gia, quận chúa Linh Nghi, lúc trước hoàng thượng đã sai người truyền chỉ, bệnh của Trinh phi nương nương đã đỡ hơn nhiều, giờ đã ngủ, nếu còn tái phát thì sẽ truyền quận chúa Linh Nghi tiến cung sau.”
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhanh chóng trở nên lạnh lùng.
Trinh phi bị bệnh gì chứ, rõ ràng là đang giả vờ, để điều nàng ra khỏi phủ An thân vương mà thôi.
Nhưng cuối cùng toàn quân của họ lại bị tiêu diệt, đáng đời.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt sáng lên: “Ta đưa ngươi về phủ An thân vương.”
“Được, về thôi.”
Vân Thiên Vũ gật đầu, sau đó hình như nhớ ra điều gì nhìn Tiêu Cửu Uyên: “Đan dược lúc trước ta làm cho người, người nhận được chưa.”
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, ánh mắt lạnh lùng mà khát máu, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, cười lạnh nói: “Nhận được rồi, ta đã cho người bỏ vào thức ăn của thái tử rồi, tin rằng thái tử sẽ nhanh chóng hành động thôi.”
“Chúng ta chỉ cần xem kịch hay là được.”
“Thật sự rất tuyệt.”
Hai bóng dáng như ngôi sao trên màn đêm đi về phủ An thân vương.
Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ đến phủ An thân vương, cũng không hề ở lại, dẫn thuộc hạ về phủ Ly thân vương.
Trong phủ An thân vương, Vân Thiên Vũ cũng rửa mặt rồi đi ngủ.
Lúc này trong phủ thái tử lại nổi lên một trận cuồng phong.
Thái tử nhìn thấy tên hắc y đang quỳ dưới đất gương mặt nhăn nhó: “Ngươi, đồ phế vật, lại khiến tất cả mọi người đều chết hết.”
Những người có linh lực bên cạnh hắn mất bao nhiêu tiền mới nuôi dưỡng được.
Những người này vẫn được Tưởng gia nuôi dưỡng sau đó đưa tới cho gã, gã vẫn không nỡ dùng họ, chính là để lúc cần thiết mới để họ ra tay.
Hôm nay gã thực sự tức giận, cho nên mới triệu tập tất cả mọi người, đi giết Vân Thiên Vũ.
Nhưng gã nằm mơ cũng không nghĩ rằng tất cả những người có linh lực đều đã bị chết.
Thái tử cảm thấy đầu óc như nổ tung, có cảm giác như lòng như nguội lạnh. Hết cả rồi, không còn gì nữa rồi, ngôi vị thái tử của gã. Cao thủ linh lực của gã. Gã không còn gì hết.
Thái tử cười ha ha, ánh mắt vằn đỏ, giơ tay cầm lấy mấy ly trà ném vào người có linh lực kia.
Đáng tiếc ly trà của gã không hề nện vào mặt người có linh lực đang quỳ, bởi vì tên đó đã ngã xuống đất mà chết.
Ly trà của thái tử rơi xuống khoảng không, bên cạnh người có linh lực, vỡ tan.
Thái tử ngẩn người, cuối cùng cười ngây ngốc: “Chết tốt lắm, chết là hết, bây giờ ta cũng chẳng còn gì cả.”
“Không còn gì hết.”
Thái tử nói đến đây, đầu óc đột nhiên trào dâng một ý nghĩ cuồng bạo, tức giận gào to: “Nhưng ta không cam lòng, ta đã cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng không còn gì cả, dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu chứ.”
Thái tử đang nổi giận, thái giám ngoài cửa tới bẩm báo: “Thái tử điện hạ, hoàng hậu nương nương tới.”
Thái giám nói xong tránh sang một bên, ngoài cửa một bóng dáng một thân y phục màu đen vừa bước vào, cởi bỏ áo choàng, để lộ gương mặt. Đúng là hoàng hậu Tưởng thị
/1395
|