Phượng Vô Nhai nghe xong lời nói của nàng, làm như không nghe thấy gì.
Trên thực tế y lúc này cả người đều muốn nổ tung, tức giận không nói lên lời, mạch máu trên khắp cơ thể đang gào thét đầy tức giận.
Lúc trước Tiêu Cửu Uyên gây ra vụ thích khách ở phủ An thân vương đã điệu hổ ly sơn, dẫn Vân Thiên Vũ đi.
Muội muội tìm được y nói cho y biết, y lập tức biết Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ tiến cung xem kịch hay.
Y đuổi theo không ngừng nghỉ.
Nhưng hoàng cung lớn như vậy, y tìm được một vòng, y lại thấy gì.
Y lại nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên đang hôn Vân Thiên Vũ vô cùng bá đạo.
Lần này không hề giống với lần đầu tiên, trước đó lần đầu tiên là trong lúc vô tình y đẩy lên đã hại Vân Thiên Vũ hôn Tiêu Cửu Uyên.
Tuy y tức giận nhưng vẫn có thể chấp nhận được, nhưng lần này Tiêu Cửu Uyên bá đạo cưỡng hôn mà Vân Thiên Vũ lại không hề phán kháng, thậm chí còn chủ động ôm lấy eo Tiêu Cửu Uyên.
Sao nàng có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy.
Rõ ràng nam nhân đó đã làm hại nàng, nàng vẫn chấp nhận hắn, chẳng lẽ nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu sao?
Phượng Vô Nhai nghĩ, ánh mắt đầy tức giận, đi thẳng tới trước mặt Vân Thiên Vũ, giơ tay nắm lấy tay Vân Thiên Vũ, cắn răng nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ cảm thấy có gì đó bất ổn, tránh né mà không thể giãy ra được.
Nàng nhíu mày nhìn Phượng Vô Nhai, toàn thân Phượng Vô Nhai lửa giận nóng bỏng, đôi mắt cũng tức giận.
Giờ phút này, y tựa như nột con dã thú mất kiểm soát. Người này làm sao vậy?
“Phượng Vô Nhai, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
Phượng Vô Nhai thở phì phò, cắn răng hét lên với Vân Thiên Vũ:
“Tại sao ngươi lại không phản kháng, tại sao?”
Vân Thiên Vũ không thể hiểu, không biết Phượng Vô Nhai đang nói gì, ánh mắt u ám nhìn Phượng Vô Nhai: “Ngươi có ý gì vậy?”
“Ta hỏi ngươi, lúc hắn hôn người, sao ngươi lại không phản kháng.”
“Trước kia hắn tổn thương ngươi như vậy, ngươi cũng đã từng nói sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, từ nay về sau sẽ không có bất cứ quan hệ gì, nhưng giờ thì sao, tại sao lại liên quan đến hắn, điều đó tính là gì, tính là gì, còn nữa ta là gì, bởi vì ngươi và hắn ân đoạn nghĩa tuyệt ta nghĩ là ta có cơi hội cho nên ta mới cố gắng nghĩ cách để ngươi tiếp nhận ta, thích ta, nhưng ngươi thì sao, sao lại đối xử với ta như vậy?”
Giờ phút này Phượng Vô Nhai không còn là Phượng Vô Nhai ung dung phóng khoáng của ngày xưa, dường như y đã hoàn toàn mất hết lý trí.
Y tức giận như một con dã thú đang tức giận. Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn Phương Vô Nhai, sau đó từ từ mở miệng: “Ngươi thích ta ư.”
“Đúng vậy, ta thích ngươi, ta không muốn ngươi gần gũi với Tiêu Cửu Uyên, khi hắn làm tổn thương đến ngươi ta vô cùng đau lòng, cho nên bây giờ ngươi như vậy khiến ta vô cùng thất vọng và khó chịu.”
Phượng Vô Nhai nói xong đột nhiên nghiến răng: “Chẳng lẽ nam nhân không xấu, nữ nhận không yêu sao? Vân Thiên Vũ, ta cũng có thể vô cùng xấu xa.”
Y nói xong quay người giơ tay ôm lấy Vân Thiên Vũ sau đó cuối xuống hôn lên môi của Vân Thiên Vũ.
Trên gương mặt đó còn có hơi thở của Tiêu Cửu Uyên, y không muốn trên người Vũ Mao có hơi thở của Tiêu Cửu Uyên. Cho nên y dùng hơi thở của mình lấp đi hơi thở của Tiêu Cửu Uyên.
Hành động của Phượng Vô Nhai khiến Vân Thiên Vũ sợ tới ngây người, nàng cố gắng đẩy Phượng Vô Nhai ra.
Đáng tiếc sức lực Phượng Vô Nhai quá lớn, gát gao ôm lấy nàng, nàng không thể tránh né được.
Nhưng bởi vì Vân Thiên Vũ giãy giụa nên Phượng Vô Nhai không thực hiện được.
Trên thực tế y lúc này cả người đều muốn nổ tung, tức giận không nói lên lời, mạch máu trên khắp cơ thể đang gào thét đầy tức giận.
Lúc trước Tiêu Cửu Uyên gây ra vụ thích khách ở phủ An thân vương đã điệu hổ ly sơn, dẫn Vân Thiên Vũ đi.
Muội muội tìm được y nói cho y biết, y lập tức biết Tiêu Cửu Uyên đưa Vân Thiên Vũ tiến cung xem kịch hay.
Y đuổi theo không ngừng nghỉ.
Nhưng hoàng cung lớn như vậy, y tìm được một vòng, y lại thấy gì.
Y lại nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên đang hôn Vân Thiên Vũ vô cùng bá đạo.
Lần này không hề giống với lần đầu tiên, trước đó lần đầu tiên là trong lúc vô tình y đẩy lên đã hại Vân Thiên Vũ hôn Tiêu Cửu Uyên.
Tuy y tức giận nhưng vẫn có thể chấp nhận được, nhưng lần này Tiêu Cửu Uyên bá đạo cưỡng hôn mà Vân Thiên Vũ lại không hề phán kháng, thậm chí còn chủ động ôm lấy eo Tiêu Cửu Uyên.
Sao nàng có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy.
Rõ ràng nam nhân đó đã làm hại nàng, nàng vẫn chấp nhận hắn, chẳng lẽ nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu sao?
Phượng Vô Nhai nghĩ, ánh mắt đầy tức giận, đi thẳng tới trước mặt Vân Thiên Vũ, giơ tay nắm lấy tay Vân Thiên Vũ, cắn răng nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ cảm thấy có gì đó bất ổn, tránh né mà không thể giãy ra được.
Nàng nhíu mày nhìn Phượng Vô Nhai, toàn thân Phượng Vô Nhai lửa giận nóng bỏng, đôi mắt cũng tức giận.
Giờ phút này, y tựa như nột con dã thú mất kiểm soát. Người này làm sao vậy?
“Phượng Vô Nhai, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
Phượng Vô Nhai thở phì phò, cắn răng hét lên với Vân Thiên Vũ:
“Tại sao ngươi lại không phản kháng, tại sao?”
Vân Thiên Vũ không thể hiểu, không biết Phượng Vô Nhai đang nói gì, ánh mắt u ám nhìn Phượng Vô Nhai: “Ngươi có ý gì vậy?”
“Ta hỏi ngươi, lúc hắn hôn người, sao ngươi lại không phản kháng.”
“Trước kia hắn tổn thương ngươi như vậy, ngươi cũng đã từng nói sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn, từ nay về sau sẽ không có bất cứ quan hệ gì, nhưng giờ thì sao, tại sao lại liên quan đến hắn, điều đó tính là gì, tính là gì, còn nữa ta là gì, bởi vì ngươi và hắn ân đoạn nghĩa tuyệt ta nghĩ là ta có cơi hội cho nên ta mới cố gắng nghĩ cách để ngươi tiếp nhận ta, thích ta, nhưng ngươi thì sao, sao lại đối xử với ta như vậy?”
Giờ phút này Phượng Vô Nhai không còn là Phượng Vô Nhai ung dung phóng khoáng của ngày xưa, dường như y đã hoàn toàn mất hết lý trí.
Y tức giận như một con dã thú đang tức giận. Vân Thiên Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn Phương Vô Nhai, sau đó từ từ mở miệng: “Ngươi thích ta ư.”
“Đúng vậy, ta thích ngươi, ta không muốn ngươi gần gũi với Tiêu Cửu Uyên, khi hắn làm tổn thương đến ngươi ta vô cùng đau lòng, cho nên bây giờ ngươi như vậy khiến ta vô cùng thất vọng và khó chịu.”
Phượng Vô Nhai nói xong đột nhiên nghiến răng: “Chẳng lẽ nam nhân không xấu, nữ nhận không yêu sao? Vân Thiên Vũ, ta cũng có thể vô cùng xấu xa.”
Y nói xong quay người giơ tay ôm lấy Vân Thiên Vũ sau đó cuối xuống hôn lên môi của Vân Thiên Vũ.
Trên gương mặt đó còn có hơi thở của Tiêu Cửu Uyên, y không muốn trên người Vũ Mao có hơi thở của Tiêu Cửu Uyên. Cho nên y dùng hơi thở của mình lấp đi hơi thở của Tiêu Cửu Uyên.
Hành động của Phượng Vô Nhai khiến Vân Thiên Vũ sợ tới ngây người, nàng cố gắng đẩy Phượng Vô Nhai ra.
Đáng tiếc sức lực Phượng Vô Nhai quá lớn, gát gao ôm lấy nàng, nàng không thể tránh né được.
Nhưng bởi vì Vân Thiên Vũ giãy giụa nên Phượng Vô Nhai không thực hiện được.
/1395
|