Vân Thiên Vũ chờ một lúc, thấy không có ai xuất hiện, mới cẩn thận dẫn Diệp Gia và Tiểu Linh Đang quay về. Đi được một đoạn, ba người mới bước chậm lại.
Diệp Gia hiếm khi buông tiếng than thở: Không ngờ lại có một nam nhân ẩn mình trong ngũ phong Lăng Vân tông, đã vậy lại còn là một nam nhân tuyệt sắc, còn là đại đệ tử thân truyền của phong chủ ngũ phong nữa chứ! Chuyện này vi diệu thật!
Song mắt Vân Thiên Vũ lại sáng lên: Cơ hội của chúng ta đến rồi.
Diệp Gia và Tiểu Linh Đang cùng nhìn Vân Thiên Vũ: Cơ hội gì?
Vân Thiên Vũ nói rất nhanh: Cơ hội nội loạn, hai người nghĩ xem, giả như người của nhất phong biết ngũ phong chứa chấp một mỹ nam tuyệt sắc, thì họ có ra tay cướp người, giao cho tông chủ Lăng Vân tông không?
Gã nam nhân này ẩn mình trong ngũ phong, còn trở thành đại đệ tử của ngũ phong chủ, ta nghĩ bà ta chắc chắn biết chuyện này, mà không chừng đó chính là chủ ý của bà ta.
Bà ta làm thế rõ là để bảo vệ gã nam nhân nọ, hai người nghĩ đi, nếu người bên nhất phong cướp gã này đi mất, thì tình hình sẽ thế nào đây?
Nói đoạn Vân Thiên Vũ bật cười đầy thâm sâu, sau đó nhân lúc hỗn loạn, họ bổ đi tìm tung tích nghĩa phụ, tìm được rồi, nàng sẽ liên thủ với Phượng Vô Nhai tiêu diệt Lăng Vân tông.
Vân Thiên Vũ vừa nói xong, cả Diệp Gia và Tiểu Linh Đang cũng bật cười. Quá tốt, đây đúng là cơ hội trời ban mà, xem ra đến ông trời cũng đứng về phe bọn họ, tiếp theo đó họ chỉ cần bắn tin cho người bên nhất phong là xong việc.
Vân Thiên Vũ vẫy tay ra hiệu cho Diệp Gia lại gần, nhỏ giọng nói lại phương thức liên lạc giữa mình và Phượng Vô Nhai cho nàng nghe, sau đó khẽ nói: Tỷ truyền tin này cho Phượng Vô Nhai, chắc chắn y sẽ có cách bóc trần nó rồi loan tới tai phong chủ nhất phong, chỉ cần bà ta biết được chuyện này thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Được. Ta đi làm ngay. Diệp Gia lập tức gật đầu, đi lại chỗ lúc họ vừa tới ngũ phong.
Cả đêm đó trôi qua trong yên bình, đám người Vân Thiên Vũ vẫn phụ trách việc đi tuần như trước.
Hôm sau đến phiên nghỉ ngơi của họ, ba người cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, ít ra cũng không phải lo bị ai đó hỏi chuyện gì rồi lộ ra sơ hở. Huống hồ ba người họ lại ở chung một phòng, như vậy sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Vì hôm sau không có việc gì làm, lại sợ bị người khác phát hiện ra đầu mối, nên ba người vẫn ngủ li bì trong phòng.
Đến trưa, Ngạo Minh và Điêu Gia chạy quáng quàng từ ngoài vào: Chủ tử, ngoài kia cãi nhau rầm rầm rồi!
Nghe đến chuyện cãi nhau, Vân Thiên Vũ lập tức thấy phấn khởi hẳn: Ai cãi nhau với ai?
Phong chủ nhất phong sang đây bắt một kẻ tên Hoa Khấp Tuyết, nữ nhân này hình như là đại đệ tử của phong chủ ngũ phong.
Vân Thiên Vũ vừa nghe đã biết là chuyện gì, mặt bừng sáng, xem ra Phượng Vô Nhai đã tiết lộ tin này cho phong chủ nhất phong rồi. Bởi vậy bà ta mới đích thân dẫn người đi bắt gã nọ, chứng tỏ bà ta rất coi trọng chuyện này.
Vân Thiên Vũ bật dậy, chỉnh trang một lượt rồi chạy ra ngoài. Bây giờ nàng không hề lo chẳng mò được đường đi. Bởi lẽ lúc này nội bộ ngũ phong đã loạn cào cào, mọi người chạy đến chỗ nào thì Vân Thiên Vũ, Diệp Gia và Tiểu Linh Đang cũng bám theo sau người ta chạy thẳng đến chỗ đó.
Lúc họ chạy tới một sân viện nào đó thì đã nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ không ngớt từ bên trong, rõ là đã loạn nhặng xị cả lên.
Một nữ tử trong số đó buông tiếng quát lạnh lùng: Người đâu, bắt ả nữ nhân Hoa Khấp Tuyết này lại cho bổn phong chủ, dám cả gan trà trộn vào Lăng Vân tông chúng ta bằng thân thể nam nhi, rõ ràng là muốn chết.
Vâng, phong chủ. Có thủ hạ kính cẩn đáp lại.
Diệp Gia hiếm khi buông tiếng than thở: Không ngờ lại có một nam nhân ẩn mình trong ngũ phong Lăng Vân tông, đã vậy lại còn là một nam nhân tuyệt sắc, còn là đại đệ tử thân truyền của phong chủ ngũ phong nữa chứ! Chuyện này vi diệu thật!
Song mắt Vân Thiên Vũ lại sáng lên: Cơ hội của chúng ta đến rồi.
Diệp Gia và Tiểu Linh Đang cùng nhìn Vân Thiên Vũ: Cơ hội gì?
Vân Thiên Vũ nói rất nhanh: Cơ hội nội loạn, hai người nghĩ xem, giả như người của nhất phong biết ngũ phong chứa chấp một mỹ nam tuyệt sắc, thì họ có ra tay cướp người, giao cho tông chủ Lăng Vân tông không?
Gã nam nhân này ẩn mình trong ngũ phong, còn trở thành đại đệ tử của ngũ phong chủ, ta nghĩ bà ta chắc chắn biết chuyện này, mà không chừng đó chính là chủ ý của bà ta.
Bà ta làm thế rõ là để bảo vệ gã nam nhân nọ, hai người nghĩ đi, nếu người bên nhất phong cướp gã này đi mất, thì tình hình sẽ thế nào đây?
Nói đoạn Vân Thiên Vũ bật cười đầy thâm sâu, sau đó nhân lúc hỗn loạn, họ bổ đi tìm tung tích nghĩa phụ, tìm được rồi, nàng sẽ liên thủ với Phượng Vô Nhai tiêu diệt Lăng Vân tông.
Vân Thiên Vũ vừa nói xong, cả Diệp Gia và Tiểu Linh Đang cũng bật cười. Quá tốt, đây đúng là cơ hội trời ban mà, xem ra đến ông trời cũng đứng về phe bọn họ, tiếp theo đó họ chỉ cần bắn tin cho người bên nhất phong là xong việc.
Vân Thiên Vũ vẫy tay ra hiệu cho Diệp Gia lại gần, nhỏ giọng nói lại phương thức liên lạc giữa mình và Phượng Vô Nhai cho nàng nghe, sau đó khẽ nói: Tỷ truyền tin này cho Phượng Vô Nhai, chắc chắn y sẽ có cách bóc trần nó rồi loan tới tai phong chủ nhất phong, chỉ cần bà ta biết được chuyện này thì nhất định sẽ không bỏ qua.
Được. Ta đi làm ngay. Diệp Gia lập tức gật đầu, đi lại chỗ lúc họ vừa tới ngũ phong.
Cả đêm đó trôi qua trong yên bình, đám người Vân Thiên Vũ vẫn phụ trách việc đi tuần như trước.
Hôm sau đến phiên nghỉ ngơi của họ, ba người cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm, ít ra cũng không phải lo bị ai đó hỏi chuyện gì rồi lộ ra sơ hở. Huống hồ ba người họ lại ở chung một phòng, như vậy sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Vì hôm sau không có việc gì làm, lại sợ bị người khác phát hiện ra đầu mối, nên ba người vẫn ngủ li bì trong phòng.
Đến trưa, Ngạo Minh và Điêu Gia chạy quáng quàng từ ngoài vào: Chủ tử, ngoài kia cãi nhau rầm rầm rồi!
Nghe đến chuyện cãi nhau, Vân Thiên Vũ lập tức thấy phấn khởi hẳn: Ai cãi nhau với ai?
Phong chủ nhất phong sang đây bắt một kẻ tên Hoa Khấp Tuyết, nữ nhân này hình như là đại đệ tử của phong chủ ngũ phong.
Vân Thiên Vũ vừa nghe đã biết là chuyện gì, mặt bừng sáng, xem ra Phượng Vô Nhai đã tiết lộ tin này cho phong chủ nhất phong rồi. Bởi vậy bà ta mới đích thân dẫn người đi bắt gã nọ, chứng tỏ bà ta rất coi trọng chuyện này.
Vân Thiên Vũ bật dậy, chỉnh trang một lượt rồi chạy ra ngoài. Bây giờ nàng không hề lo chẳng mò được đường đi. Bởi lẽ lúc này nội bộ ngũ phong đã loạn cào cào, mọi người chạy đến chỗ nào thì Vân Thiên Vũ, Diệp Gia và Tiểu Linh Đang cũng bám theo sau người ta chạy thẳng đến chỗ đó.
Lúc họ chạy tới một sân viện nào đó thì đã nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ không ngớt từ bên trong, rõ là đã loạn nhặng xị cả lên.
Một nữ tử trong số đó buông tiếng quát lạnh lùng: Người đâu, bắt ả nữ nhân Hoa Khấp Tuyết này lại cho bổn phong chủ, dám cả gan trà trộn vào Lăng Vân tông chúng ta bằng thân thể nam nhi, rõ ràng là muốn chết.
Vâng, phong chủ. Có thủ hạ kính cẩn đáp lại.
/1395
|