Tiêu Lăng Phong ở giữa sân nhìn thấy nàng xuất hiện, lão nhanh chóng kêu lên: Vân nha đầu, con điên rồi, đi mau.
Tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông lạnh lùng nhìn Vân Thiên Vũ, nhìn thấy nữ nhân này chẳng những xinh đẹp, hơn nữa mọi cử động đều toát lên khí chất cao quý, cả người tỏa ra hơi thở linh động khiến nàng trông giống như một tiên nữ.
Nhìn nàng như vậy khiến cho Diệp Thu Loan ghen tị đến phát điên.
Bà ta cười lạnh nói: Ngươi chính là Vân Thiên Vũ, thật to gan, dám đả thương nữ nhi của bổn tông chủ, hôm nay bổn tông chủ sẽ khiến ngươi chết không nơi chôn thân.
Diệp Thu Loan dứt lời liền phất tay ra lệnh cho người đến giết Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở miệng nói: Chờ một chút.
Diệp Thu Loan dừng tay nhìn về phía Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói: Các ngươi thả nghĩa phụ ta ra, ta dùng bản thân mình để đổi lấy nghĩa phụ.
Vân Thiên Vũ nói xong, Diệp Thu Loan cười lên ha hả, đến đám người đệ nhất phong phong chủ Mộ Lãnh Khê cũng cười theo.
Mộ Lãnh Khê kiêu căng nói: Vân Thiên Vũ ngươi nếu xuất hiện rồi, ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể đi được sao?
Vân Thiên Vũ cười lạnh: Chẳng lẽ các ngươi tưởng ta ngốc sao? Cứ như vậy không hề chuẩn bị gì xuất hiện sao? Các ngươi nghe rõ đây, nếu như các ngươi không thả nghĩa phụ ta ra, tất cả mọi người trong Lăng Vân tông sẽ phải chôn cùng với nghĩa phụ ta, tuy rằng ta không thể cam đoan tất cả mọi người trong Lăng Vân tông đều chết, nhưng chỉ sợ hơn phân nửa người cũng không thể sống được.
Vân Thiên Vũ nói xong, xoay người lấy ra một viên Linh Lôi đan ném về phía ngọn núi cách đó không xa. Một tiếng ầm vang lên, Linh Lôi đan nổ tung, phá hủy một mảng lớn của ngọn núi.
Trên quảng trường, mọi người trong Lăng Vân tông hai mắt nhìn nhau, sau đó có người hoảng sợ bắt đầu bàn tán.
Vân Thiên Vũ lại lạnh lùng nói: Ta đã chôn rất nhiều Linh Lôi đan ở trong Lăng Vân tông, chỉ cần các ngươi dám giết nghĩa phụ ta, người ta phái đi sẽ cho nổ Linh Lôi đan, đến lúc đó cả Lăng Vân tông của ngươi, ít nhất hơn phân nửa sẽ bị tiêu diệt. Nếu các ngươi không tin ta thì có thể thử xem.
Vân Thiên Vũ nói xong, Diệp Tử Yên là người đầu tiên tin, bởi vì nữ nhân này cũng không phải là người đơn giản.
Nương, nàng ta nói nhất định là sự thật.
Diệp Thu Loan hung hăng trợn mắt liếc nhìn Diệp Tử Yên, sau đó sắc mặt khó coi quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ.
Tiểu tiện nhân này lại dám uy hiếp bà ta, phải biết rằng bà ta thân là tông chủ của Lăng Vân tông, bao nhiêu năm nay không có người nào dám nói chuyện với bà ta như vậy.
Diệp Thu Loan thu lại vẻ đẹp diêm dúa trên khuôn mặt, lúc này vẻ mặt bà ta vô cùng hung ác.
Chỉ là bà ta đối với ý tứ trong lời nói của Vân Thiên Vũ, ít nhiều vẫn có chút kiêng kị.
Nhưng nếu muốn bình an vô sự thoát khỏi Lăng Vân tông đi xuống núi là chuyện không thể nào.
Diệp Thu Loan vừa suy nghĩ vừa phất tay ra lệnh: Người đâu, thả Tiêu lão vương gia.
Cho dù bà ta đồng ý thả Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong còn lâu mới có thể bình an vô sự rời khỏi Quỷ Vương Phong.
Diệp Thu Loan vừa hạ lệnh, một vài vài tên thuộc hạ đi thẳng đến bên cạnh Tiêu Lăng Phong, nhanh chóng thả Tiêu Lăng Phong ra.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Lăng Phong nhanh chóng nói: Nghĩa phụ người mau đi đi.
Tiêu Lăng Phong đứng tại chỗ không chịu đi: Vân nha đầu.
Vân Thiên Vũ cũng không để ý tới Tiêu Lăng Phong nữa, nàng ra lệnh cho Ngạo Minh và Điêu Gia còn có Tiểu Anh ở bên cạnh: Giết.
Nàng xoay người bay lên, phóng ra lục linh khí dày đặc trong tay về phía thuộc hạ của Lăng Vân tông.
Trên quảng trường lập tức hỗn loạn.
Diệp Thu Loan không ngờ nữ nhân này lại trở mặt động thủ nhanh như vậy.
Bà ta cảm thấy vô cùng tức giận, sau đó nhanh chóng hạ lệnh: Người đâu, bắt nữ nhân này lại cho ta.
Ba linh thú ở phía sau Vân Thiên Vũ tiến lên xông thẳng về phía đệ tử của Lăng Vân tông
Tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông lạnh lùng nhìn Vân Thiên Vũ, nhìn thấy nữ nhân này chẳng những xinh đẹp, hơn nữa mọi cử động đều toát lên khí chất cao quý, cả người tỏa ra hơi thở linh động khiến nàng trông giống như một tiên nữ.
Nhìn nàng như vậy khiến cho Diệp Thu Loan ghen tị đến phát điên.
Bà ta cười lạnh nói: Ngươi chính là Vân Thiên Vũ, thật to gan, dám đả thương nữ nhi của bổn tông chủ, hôm nay bổn tông chủ sẽ khiến ngươi chết không nơi chôn thân.
Diệp Thu Loan dứt lời liền phất tay ra lệnh cho người đến giết Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng mở miệng nói: Chờ một chút.
Diệp Thu Loan dừng tay nhìn về phía Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói: Các ngươi thả nghĩa phụ ta ra, ta dùng bản thân mình để đổi lấy nghĩa phụ.
Vân Thiên Vũ nói xong, Diệp Thu Loan cười lên ha hả, đến đám người đệ nhất phong phong chủ Mộ Lãnh Khê cũng cười theo.
Mộ Lãnh Khê kiêu căng nói: Vân Thiên Vũ ngươi nếu xuất hiện rồi, ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể đi được sao?
Vân Thiên Vũ cười lạnh: Chẳng lẽ các ngươi tưởng ta ngốc sao? Cứ như vậy không hề chuẩn bị gì xuất hiện sao? Các ngươi nghe rõ đây, nếu như các ngươi không thả nghĩa phụ ta ra, tất cả mọi người trong Lăng Vân tông sẽ phải chôn cùng với nghĩa phụ ta, tuy rằng ta không thể cam đoan tất cả mọi người trong Lăng Vân tông đều chết, nhưng chỉ sợ hơn phân nửa người cũng không thể sống được.
Vân Thiên Vũ nói xong, xoay người lấy ra một viên Linh Lôi đan ném về phía ngọn núi cách đó không xa. Một tiếng ầm vang lên, Linh Lôi đan nổ tung, phá hủy một mảng lớn của ngọn núi.
Trên quảng trường, mọi người trong Lăng Vân tông hai mắt nhìn nhau, sau đó có người hoảng sợ bắt đầu bàn tán.
Vân Thiên Vũ lại lạnh lùng nói: Ta đã chôn rất nhiều Linh Lôi đan ở trong Lăng Vân tông, chỉ cần các ngươi dám giết nghĩa phụ ta, người ta phái đi sẽ cho nổ Linh Lôi đan, đến lúc đó cả Lăng Vân tông của ngươi, ít nhất hơn phân nửa sẽ bị tiêu diệt. Nếu các ngươi không tin ta thì có thể thử xem.
Vân Thiên Vũ nói xong, Diệp Tử Yên là người đầu tiên tin, bởi vì nữ nhân này cũng không phải là người đơn giản.
Nương, nàng ta nói nhất định là sự thật.
Diệp Thu Loan hung hăng trợn mắt liếc nhìn Diệp Tử Yên, sau đó sắc mặt khó coi quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ.
Tiểu tiện nhân này lại dám uy hiếp bà ta, phải biết rằng bà ta thân là tông chủ của Lăng Vân tông, bao nhiêu năm nay không có người nào dám nói chuyện với bà ta như vậy.
Diệp Thu Loan thu lại vẻ đẹp diêm dúa trên khuôn mặt, lúc này vẻ mặt bà ta vô cùng hung ác.
Chỉ là bà ta đối với ý tứ trong lời nói của Vân Thiên Vũ, ít nhiều vẫn có chút kiêng kị.
Nhưng nếu muốn bình an vô sự thoát khỏi Lăng Vân tông đi xuống núi là chuyện không thể nào.
Diệp Thu Loan vừa suy nghĩ vừa phất tay ra lệnh: Người đâu, thả Tiêu lão vương gia.
Cho dù bà ta đồng ý thả Tiêu Lăng Phong, Tiêu Lăng Phong còn lâu mới có thể bình an vô sự rời khỏi Quỷ Vương Phong.
Diệp Thu Loan vừa hạ lệnh, một vài vài tên thuộc hạ đi thẳng đến bên cạnh Tiêu Lăng Phong, nhanh chóng thả Tiêu Lăng Phong ra.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Lăng Phong nhanh chóng nói: Nghĩa phụ người mau đi đi.
Tiêu Lăng Phong đứng tại chỗ không chịu đi: Vân nha đầu.
Vân Thiên Vũ cũng không để ý tới Tiêu Lăng Phong nữa, nàng ra lệnh cho Ngạo Minh và Điêu Gia còn có Tiểu Anh ở bên cạnh: Giết.
Nàng xoay người bay lên, phóng ra lục linh khí dày đặc trong tay về phía thuộc hạ của Lăng Vân tông.
Trên quảng trường lập tức hỗn loạn.
Diệp Thu Loan không ngờ nữ nhân này lại trở mặt động thủ nhanh như vậy.
Bà ta cảm thấy vô cùng tức giận, sau đó nhanh chóng hạ lệnh: Người đâu, bắt nữ nhân này lại cho ta.
Ba linh thú ở phía sau Vân Thiên Vũ tiến lên xông thẳng về phía đệ tử của Lăng Vân tông
/1395
|