Tướng tháp không ngừng giãy giụa, tay Vân Thiên Vũ vừa nhấc tay, một đóa hoa ma hồn bảy màu bay ra ngoài.
Hoa ma hồn mê hoặc tâm trí người, tướng tháp cũng không biết uy lực của hoa ma hồn, cho nên rất dễ bị đóa hoa ma hồn bảy màu này mê hoặc.
Trong lúc nhất thời quên động.
Vân Thiên Vũ bắt được cơ hội nghìn cân treo sợi tóc, bóng người bay nhanh, đánh một chưởng thật mạnh về phía mạnh máu giữa gáy tướng tháp.
Đánh trúng một chưởng, tướng tháp không ngừng giãy giụa, thân mình nhanh chóng tiêu đi, cuối cùng hóa thành hư ảo.
Vân Thiên Vũ vừa giết xong một tướng tháp, bên kia cây kiếm màu đen của Tiêu Cửu Uyên cũng bay ra ngoài, đầu kiếm đối diện với mạch máu hồng của tướng tháp.
A a a.
Một con tướng tháp khác cũng bị giết chết.
Cuối cùng chỉ còn lại vương tháp.
Tháp vương bộc phát thú tính, không ngừng vung bàn tay to.
Hắc Ma tháp chuyển động trái phái, lắc hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đến chóng mặc.
Bóng hai người bay thẳng về phía vương tháp, hắn nhìn Vân Thiên Vũ rồi nói: Ta giữ hắn, nàng phát mạch máu của hắn.
Được.
Vân Thiên Vũ đồng ý, Tiêu Cửu Uyên giơ tay xuất ra linh lực màu xanh mạnh mẽ, áp chế tháp vương.
Đáng tiếc linh lực xanh của hắn không áp chế được vương tháp, Tiêu Cửu Uyên cầm kiếm dài, linh lực tiến vào trong kiếm, bóng người hắn bay ra ngoài, kiếm dài run lên, trực tiếp ngăn chặn thân mình vương tháp.
Ngạo Minh và Điêu Gia thông minh ôm lấy hai chân vương tháp, ba người cùng nhìn vào Vân Thiên Vũ, kêu lên: Mau, phá mạch máu của hắn.
Bóng người Vân Thiên Vũ khẽ động, cầm chậm đâm mạy vào gáy vương tháp, ngân châm đầu sâu vào mạch máu nó.
A a a.
Vương tháp dãy người điên cuồng, ba người Tiêu Cửu Uyên, Ngạo Minh và Điêu Gia bị hắn quăng ra ngoài.
Mắt của vương tháp đỏ rực, đánh một chưởng về phía Vân Thiên Vũ.
Bịch một tiếng, Vân Thiên Vũ bị đánh ngã ra đất.
Vương tháp trừng mắt giận dữ nhìn nàng, nhấc chân lớn lên dẫm mạnh xuống.
Tiêu Cửu Uyên cách đó không xa biến sắc, vội lao người qua kéo Vân Thiên Vũ, hai người lăn qua, tránh một dẫm của vương tháp.
Nhưng vừa tránh xong, chân thứ hai lại dẫm xuống.
Tiêu Cửu Uyên ôm chặt Vân Thiên Vũ, nhanh chóng vòng sang bên cạnh.
Vân Thiên Vũ bị vương tháp đánh một chưởng, lúc này huyết khí trong lồng ngực cuồn cuộn, khóe miệng tràn máu ra tươi.
Gương mặt mềm mại như nước nay trắng bệnh.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Anh, bình tĩnh ra lệnh: Tiểu Anh, mau phun lửa, đốt mạch máu đỏ ở gáy nó.
Tiểu Anh sốt ruột không nói nên lời, vì sốt ruột nên nó biến ra một cái ảo ảnh phượng hoàng bay tới, miệng mở ra, phun ra một ngọn lửa.
Đốt đi mạch máu sau gáy vương tháp.
Lửa phượng hoàng có thể thiêu cháy tất cả đồ vật, nên vương tháp bị lửa Tiểu Anh phun ra thiêu cháy.
Gào... nó không ngừng lăn lộn trên đất, cho đến khi bị đốt thành tro.
Trong Hắc Ma tháp, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nhìn qua đối phương, phát hiện tất cả mọi người đều rất thảm hại.
Đặc biệt là Vân Thiên Vũ, lúc trước bị vương đánh cho một chưởng nên giờ sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu.
Nhìn nàng như vậy, mọi người vô cùng đau lòng.
Tiêu Cửu Uyên ôm nàng, khẩn trương gọi: Vũ Mao, nàng không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?
Vân Thiên Vũ lắc đầu, tuy nàng bị vương Hắc Ma tháp đánh, nhưng vết thương không nghiêm trọng.
Cũng may bây giờ bọn họ đã hủy được Hắc Ma tháp, đây là may mắn trong bất hạnh.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, Ngạo Minh vội nói: Hắc Ma tháp vỡ rồi.
Hắc Ma tháp chỗ bọn họ đứng đang không ngừng vỡ vụn.
Hoa ma hồn mê hoặc tâm trí người, tướng tháp cũng không biết uy lực của hoa ma hồn, cho nên rất dễ bị đóa hoa ma hồn bảy màu này mê hoặc.
Trong lúc nhất thời quên động.
Vân Thiên Vũ bắt được cơ hội nghìn cân treo sợi tóc, bóng người bay nhanh, đánh một chưởng thật mạnh về phía mạnh máu giữa gáy tướng tháp.
Đánh trúng một chưởng, tướng tháp không ngừng giãy giụa, thân mình nhanh chóng tiêu đi, cuối cùng hóa thành hư ảo.
Vân Thiên Vũ vừa giết xong một tướng tháp, bên kia cây kiếm màu đen của Tiêu Cửu Uyên cũng bay ra ngoài, đầu kiếm đối diện với mạch máu hồng của tướng tháp.
A a a.
Một con tướng tháp khác cũng bị giết chết.
Cuối cùng chỉ còn lại vương tháp.
Tháp vương bộc phát thú tính, không ngừng vung bàn tay to.
Hắc Ma tháp chuyển động trái phái, lắc hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đến chóng mặc.
Bóng hai người bay thẳng về phía vương tháp, hắn nhìn Vân Thiên Vũ rồi nói: Ta giữ hắn, nàng phát mạch máu của hắn.
Được.
Vân Thiên Vũ đồng ý, Tiêu Cửu Uyên giơ tay xuất ra linh lực màu xanh mạnh mẽ, áp chế tháp vương.
Đáng tiếc linh lực xanh của hắn không áp chế được vương tháp, Tiêu Cửu Uyên cầm kiếm dài, linh lực tiến vào trong kiếm, bóng người hắn bay ra ngoài, kiếm dài run lên, trực tiếp ngăn chặn thân mình vương tháp.
Ngạo Minh và Điêu Gia thông minh ôm lấy hai chân vương tháp, ba người cùng nhìn vào Vân Thiên Vũ, kêu lên: Mau, phá mạch máu của hắn.
Bóng người Vân Thiên Vũ khẽ động, cầm chậm đâm mạy vào gáy vương tháp, ngân châm đầu sâu vào mạch máu nó.
A a a.
Vương tháp dãy người điên cuồng, ba người Tiêu Cửu Uyên, Ngạo Minh và Điêu Gia bị hắn quăng ra ngoài.
Mắt của vương tháp đỏ rực, đánh một chưởng về phía Vân Thiên Vũ.
Bịch một tiếng, Vân Thiên Vũ bị đánh ngã ra đất.
Vương tháp trừng mắt giận dữ nhìn nàng, nhấc chân lớn lên dẫm mạnh xuống.
Tiêu Cửu Uyên cách đó không xa biến sắc, vội lao người qua kéo Vân Thiên Vũ, hai người lăn qua, tránh một dẫm của vương tháp.
Nhưng vừa tránh xong, chân thứ hai lại dẫm xuống.
Tiêu Cửu Uyên ôm chặt Vân Thiên Vũ, nhanh chóng vòng sang bên cạnh.
Vân Thiên Vũ bị vương tháp đánh một chưởng, lúc này huyết khí trong lồng ngực cuồn cuộn, khóe miệng tràn máu ra tươi.
Gương mặt mềm mại như nước nay trắng bệnh.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Anh, bình tĩnh ra lệnh: Tiểu Anh, mau phun lửa, đốt mạch máu đỏ ở gáy nó.
Tiểu Anh sốt ruột không nói nên lời, vì sốt ruột nên nó biến ra một cái ảo ảnh phượng hoàng bay tới, miệng mở ra, phun ra một ngọn lửa.
Đốt đi mạch máu sau gáy vương tháp.
Lửa phượng hoàng có thể thiêu cháy tất cả đồ vật, nên vương tháp bị lửa Tiểu Anh phun ra thiêu cháy.
Gào... nó không ngừng lăn lộn trên đất, cho đến khi bị đốt thành tro.
Trong Hắc Ma tháp, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nhìn qua đối phương, phát hiện tất cả mọi người đều rất thảm hại.
Đặc biệt là Vân Thiên Vũ, lúc trước bị vương đánh cho một chưởng nên giờ sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy máu.
Nhìn nàng như vậy, mọi người vô cùng đau lòng.
Tiêu Cửu Uyên ôm nàng, khẩn trương gọi: Vũ Mao, nàng không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?
Vân Thiên Vũ lắc đầu, tuy nàng bị vương Hắc Ma tháp đánh, nhưng vết thương không nghiêm trọng.
Cũng may bây giờ bọn họ đã hủy được Hắc Ma tháp, đây là may mắn trong bất hạnh.
Vân Thiên Vũ đang nghĩ, Ngạo Minh vội nói: Hắc Ma tháp vỡ rồi.
Hắc Ma tháp chỗ bọn họ đứng đang không ngừng vỡ vụn.
/1395
|