Vân Thiên Vũ sợ Tiêu Cửu Uyên phát bệnh nên thỉnh thoảng lại nói chuyện với Tiêu Cửu Uyên, giúp hắn khắc chế nỗi lo lắng trong lòng.
Tiêu Cửu Uyên, người nói xem bây giờ chúng ta đang ở đâu?
Dưới đất.
Ta biết là ở dưới đất, ý của ta là đây là ở đâu.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là trong mật đạo của Lăng Vân tông.
Hai người vừa mới nói xong, đột nhiên nghe thấy có tiếng vèo vèo vang lên.
Cẩn thận.
Tiêu Cửu Uyên vội kéo Vân Thiên Vũ bay lên trên.
Chỗ đứng dưới chân bọn họ lúc trước đột nhiên lộ ra một lỗ hổng, vô số mũi tên được bắn ra từ đó.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ sợ toát mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là mật đạo có cơ quan.
E rằng ở đây không chỉ có một cơ quan, lúc này trong lòng Vân Thiên Vũ Lăng đang thầm mắng tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông.
Nhưng trước mắt bọn họ phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, sau đó hai người sẽ liên thủ tiêu diệt Lăng Vân tông.
Nếu nữ nhân độc ác âm hiểm đó còn sống, thì cuộc sống sau này của nàng sẽ không thoải mái, cho nên phải tiêu diệt bọn họ.
Vân Thiên Vũ nghĩ một lúc, sau đó thả ba linh thú bên trong Phượng linh nhẫn ra, nàng ra lệnh: Tiểu Anh, ngươi nghĩ cách thắp lửa lên.
Ngạo Minh, Điêu Gia, các ngươi phụ trách điều tra xem trong mật thất này rốt cuộc có bao nhiêu cơ quan, nhớ cẩn thận một chút.
Ngạo Minh và Điêu Gia lập tức lên tiếng trả lời, đôi mắt của linh thú dù ban đêm hay ban ngày cũng vẫn giống nhau.
Cho nên Ngạo Minh và Điêu Gia hành động tự nhiên, nhanh chóng đi điều tra cơ quan trong mật thất.
Ngược lại vẻ mặt của Tiểu Anh lại rất khó xử.
Chủ tử bảo nó thắp lửa lên, đây là bảo nó phun ra một đám lửa, nhưng nó phun được sao?
Thật sự phun ra được sao?
Tiểu Anh mau chóng chạy tới một bên, thật may lần này nó cũng không chịu thua kém phun ra được một chút.
Tuy rằng chỉ phun ra được ngọn lửa nho nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng thắp được lửa lên rồi.
Lửa vừa được thắp lên, trong mật thất lập tức trở nên sáng hơn, cảm giác khó chịu, hít thở không thông trong lòng Tiêu Cửu Uyên giảm bớt, cơ thể hơi cứng ngắc cũng thoáng buông lỏng một ít.
Quan trọng nhất chính là bởi vì bên cạnh hắn có Vân Thiên Vũ, cho nên hắn muốn chăm sóc cho Vân Thiên Vũ.
Điều này khiến hắn bình yên vô sự vượt qua tối tăm lúc ban đầu.
Vân Thiên Vũ thấy tuy sắc mắt Tiêu Cửu Uyên vẫn khó coi, nhưng cũng không có chuyện gì thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Cửu Uyên, người có thể chịu đựng đến bây giờ, chứng tỏ chứng sợ không gian kín của người cũng không nghiêm trọng như vậy, trải qua lần này, ta nghĩ sau này người có thể vượt qua được.
Khóe miệng Tiêu Cửu Uyên hơi nhếch lên, ánh mắt cưng chiều nhìn Vân Thiên Vũ nói.
Đây cũng là bởi vì có ngươi ở bên cạnh ta, nếu không ta nhất định không thể vượt qua được.
Hai người đang nói chuyện, ba linh thú cách đó không xa đích đồng loạt trợn trắng mắt.
Đại gia, người muốn biểu lộ tình ý, có thể chọn thời gian một chút hay không.
Có thể đổi lại địa điểm sao?
Hiện tại tất cả mọi người sắp táng thân ở đây, người vẫn còn tỏ vẻ ân cần với mỹ nhân.
Xem thường người.
Vân Thiên Vũ nghe xong lời nói của Tiêu Cửu Uyên hoàn toàn không có suy nghĩ như ba linh thú, trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
Chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi ra ngoài đi, có chuyện gì chờ đi ra ngoài rồi nói.
Được. Ta nhất định sẽ nghĩ cách đi ra ngoài. Chờ đi ra ngoài, chúng ta liên thủ tiêu diệt người của Lăng Vân tông.
Vân Thiên Vũ hết sức tán thành với những lời của Tiêu Cửu Uyên, nàng gật đầu thật mạnh.
Ừm, không tiêu diệt được Lăng Vân tông, ta thề không làm người.
Vân Thiên Vũ hung hăng nói, nàng vừa mới nói xong, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của Ngạo Minh: Oái, có nước này.
Mọi người nhanh chóng nhìn lại, thấy có nước đang từ từ tràn vào mật thất.
Lúc này sắc mặt của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lại càng khó coi hơn.
Tiêu Cửu Uyên, người nói xem bây giờ chúng ta đang ở đâu?
Dưới đất.
Ta biết là ở dưới đất, ý của ta là đây là ở đâu.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là trong mật đạo của Lăng Vân tông.
Hai người vừa mới nói xong, đột nhiên nghe thấy có tiếng vèo vèo vang lên.
Cẩn thận.
Tiêu Cửu Uyên vội kéo Vân Thiên Vũ bay lên trên.
Chỗ đứng dưới chân bọn họ lúc trước đột nhiên lộ ra một lỗ hổng, vô số mũi tên được bắn ra từ đó.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ sợ toát mồ hôi lạnh.
Quả nhiên là mật đạo có cơ quan.
E rằng ở đây không chỉ có một cơ quan, lúc này trong lòng Vân Thiên Vũ Lăng đang thầm mắng tông chủ Diệp Thu Loan của Lăng Vân tông.
Nhưng trước mắt bọn họ phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, sau đó hai người sẽ liên thủ tiêu diệt Lăng Vân tông.
Nếu nữ nhân độc ác âm hiểm đó còn sống, thì cuộc sống sau này của nàng sẽ không thoải mái, cho nên phải tiêu diệt bọn họ.
Vân Thiên Vũ nghĩ một lúc, sau đó thả ba linh thú bên trong Phượng linh nhẫn ra, nàng ra lệnh: Tiểu Anh, ngươi nghĩ cách thắp lửa lên.
Ngạo Minh, Điêu Gia, các ngươi phụ trách điều tra xem trong mật thất này rốt cuộc có bao nhiêu cơ quan, nhớ cẩn thận một chút.
Ngạo Minh và Điêu Gia lập tức lên tiếng trả lời, đôi mắt của linh thú dù ban đêm hay ban ngày cũng vẫn giống nhau.
Cho nên Ngạo Minh và Điêu Gia hành động tự nhiên, nhanh chóng đi điều tra cơ quan trong mật thất.
Ngược lại vẻ mặt của Tiểu Anh lại rất khó xử.
Chủ tử bảo nó thắp lửa lên, đây là bảo nó phun ra một đám lửa, nhưng nó phun được sao?
Thật sự phun ra được sao?
Tiểu Anh mau chóng chạy tới một bên, thật may lần này nó cũng không chịu thua kém phun ra được một chút.
Tuy rằng chỉ phun ra được ngọn lửa nho nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng thắp được lửa lên rồi.
Lửa vừa được thắp lên, trong mật thất lập tức trở nên sáng hơn, cảm giác khó chịu, hít thở không thông trong lòng Tiêu Cửu Uyên giảm bớt, cơ thể hơi cứng ngắc cũng thoáng buông lỏng một ít.
Quan trọng nhất chính là bởi vì bên cạnh hắn có Vân Thiên Vũ, cho nên hắn muốn chăm sóc cho Vân Thiên Vũ.
Điều này khiến hắn bình yên vô sự vượt qua tối tăm lúc ban đầu.
Vân Thiên Vũ thấy tuy sắc mắt Tiêu Cửu Uyên vẫn khó coi, nhưng cũng không có chuyện gì thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiêu Cửu Uyên, người có thể chịu đựng đến bây giờ, chứng tỏ chứng sợ không gian kín của người cũng không nghiêm trọng như vậy, trải qua lần này, ta nghĩ sau này người có thể vượt qua được.
Khóe miệng Tiêu Cửu Uyên hơi nhếch lên, ánh mắt cưng chiều nhìn Vân Thiên Vũ nói.
Đây cũng là bởi vì có ngươi ở bên cạnh ta, nếu không ta nhất định không thể vượt qua được.
Hai người đang nói chuyện, ba linh thú cách đó không xa đích đồng loạt trợn trắng mắt.
Đại gia, người muốn biểu lộ tình ý, có thể chọn thời gian một chút hay không.
Có thể đổi lại địa điểm sao?
Hiện tại tất cả mọi người sắp táng thân ở đây, người vẫn còn tỏ vẻ ân cần với mỹ nhân.
Xem thường người.
Vân Thiên Vũ nghe xong lời nói của Tiêu Cửu Uyên hoàn toàn không có suy nghĩ như ba linh thú, trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy rất vui vẻ, nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
Chúng ta vẫn nên nghĩ cách đi ra ngoài đi, có chuyện gì chờ đi ra ngoài rồi nói.
Được. Ta nhất định sẽ nghĩ cách đi ra ngoài. Chờ đi ra ngoài, chúng ta liên thủ tiêu diệt người của Lăng Vân tông.
Vân Thiên Vũ hết sức tán thành với những lời của Tiêu Cửu Uyên, nàng gật đầu thật mạnh.
Ừm, không tiêu diệt được Lăng Vân tông, ta thề không làm người.
Vân Thiên Vũ hung hăng nói, nàng vừa mới nói xong, phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của Ngạo Minh: Oái, có nước này.
Mọi người nhanh chóng nhìn lại, thấy có nước đang từ từ tràn vào mật thất.
Lúc này sắc mặt của Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lại càng khó coi hơn.
/1395
|