Mọi người thở phào một hơi, Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, sau đó lệnh cho Bạch Diệu: “Chúng ta lập tức đưa hắn đi, không thể để cho người của Lăng Vân tông phát hiện.”
“’Bây giờ chúng ta đi đâu, bây giờ vương gia như vậy không thích hợp mang xuống núi, nếu bị người Lăng Vân tông phát hiện chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Bạch Diệu nói nhanh.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, chúng ta đưa hắn đến ngũ phong ẩn nấp đi, đến khi hắn tỉnh lại, quay trở lại tính sổ với người Lăng Vân tông.
“Được.”
Bạch Diệu gật đầu đồng ý, tự tay bế Tiêu Cửu Uyên lên, Vân Thiên Vũ đi trước dẫn đường.
Cả đám người đi ra khỏi cơ quan mật thất.
Bên ngoài mật thất phảng phất vang lên tiếng người nói chuyện: “Các người nhanh đi điểu tra một chút xem, lúc nãy dường như ta nghe bên trong này có tiếng động.”
Lúc nãy Vân Thiên Vũ và mọi người thăm dò mật thất có gây ra động tĩnh kinh động đến bên ngoài.
Vân Thiên Vũ liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó ra lệnh cho Ảnh Tử, Ngạo Minh và cả Điêu Gia.
“Các ngươi lập tức đi ra ngoài, đánh người tới đây, nhớ kỹ, nhất định tốc độ phải nhanh, không được để cô ta gọi ra ngoài.”
“Vâng.” Ảnh Tử dẫn theo hai con linh thú xoay người liền xông ra ngoài.
Bên ngoài có mấy người đi tới, còn chưa kịp phát hiện cái gì, bộng nhiên bị Ảnh Tử, Ngạo Minh, Điêu Gia, lao ra giết trong nháy mắt.
Đám người Vân Thiên Vũ mang theo Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng ra khỏi cơ quan mật thất, đi thẳng đến ngũ phong.
Mấy người bọn họ cẩn thận tránh được phòng thủ của Lăng Vân tông, đi thẳng đến ngũ phong.
Đám người Liễu Tâm Vũ đang đợi bên trong ngũ phong, vừa nghe Vân Thiên Vũ nói các nàng tìm cho họ một chỗ giấu người, lập tức dẫn bọn họ đến một sơn động nào đó giấu người.
Mặc dù tông chủ Lăng Vân tông không biết Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chãy ra khỏi mật thất, nhưng cũng không có sơ suất, phát nhiều người đi tuần tra trên núi, lục soát các ngọn nói.
Ngũ phong ít người hơn, huống hồ không ai nghĩ người ngũ phong dám cả gan giữ Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Cho nên ngược lại khiến cho các càng an ổn được vài ngày.
Mấy ngày nay tông chủ Lăng Vân tông rất đau đầu.
Bởi vì như nhân bị đánh ngất đi, căn bản là nàng ta không biết bị cái gì đánh ngất trong mật thất.
Cơ quan ngầm trong mật thất bị phá hủy như thế nào.
Những chuyện này tông chủ Lăng Vân tông cũng không biết, nếu như bà ta biết, chỉ sợ càng gia tăng lực lượng lục soát núi.
Ngũ phong, một sơn động nào đó.
Bên trong động cựa kỳ sạch sẽ, Tiêu Cửu Uyên ngủ trên một chiếc giường.
Vân Thiên Vũ kiên trì ở bên cạnh trông coi hắn, một bước cũng không hề rời đi.
Đã ba bốn ngày rồi nàng không chợp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc đầu đã có vẻ rất tiều tụy, tinh thần cũng không tốt lắm, đôi mắt có hơi đỏ lên vì thức đêm trong thời gian dài.
Đám người Tiêu Dạ Thần, Diệp Gia thấy mà không chịu nổi, thúc dục nàng đi ngủ một chút.
Đáng tiếc nàng kiên trì không quan tâm tới, bởi vì nàng không nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên, cứ lo lắng cho hắn không thể tỉnh dậy.
Tuy Bạch Diệu nói với nàng là Tiêu Cửu Uyên luyện cái gì Quy Tức Linh Công, có thể bế khí.
Nhưng nàng vẫn không yên lòng, trừ khi nhìn thấy hắn tỉnh lại, nàng mới có thể yên lòng.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy.
Rốt cuộc ba ngày đã trôi qua.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn không tỉnh.
Vân Thiên Vũ không khống chế được lo lắng, hõi Bạch Diệu: “Vì sao còn chưa tỉnh lại?”
“Huynh ấy không sao chứ.”
Bạch Diệu nhanh chóng trấn an nàng: “Không sao đâu, ngài ấy sẽ lập tức tỉnh lại.”
Vốn dĩ mọi người rất lo lắng, nhưng nhìn thấy thấy Vân Thiên Vũ rối loạn như vậy, ngược lại sự chú ý của mọi người chuyển lên người của nàng, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
“’Bây giờ chúng ta đi đâu, bây giờ vương gia như vậy không thích hợp mang xuống núi, nếu bị người Lăng Vân tông phát hiện chỉ sợ lành ít dữ nhiều.”
Bạch Diệu nói nhanh.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi, chúng ta đưa hắn đến ngũ phong ẩn nấp đi, đến khi hắn tỉnh lại, quay trở lại tính sổ với người Lăng Vân tông.
“Được.”
Bạch Diệu gật đầu đồng ý, tự tay bế Tiêu Cửu Uyên lên, Vân Thiên Vũ đi trước dẫn đường.
Cả đám người đi ra khỏi cơ quan mật thất.
Bên ngoài mật thất phảng phất vang lên tiếng người nói chuyện: “Các người nhanh đi điểu tra một chút xem, lúc nãy dường như ta nghe bên trong này có tiếng động.”
Lúc nãy Vân Thiên Vũ và mọi người thăm dò mật thất có gây ra động tĩnh kinh động đến bên ngoài.
Vân Thiên Vũ liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó ra lệnh cho Ảnh Tử, Ngạo Minh và cả Điêu Gia.
“Các ngươi lập tức đi ra ngoài, đánh người tới đây, nhớ kỹ, nhất định tốc độ phải nhanh, không được để cô ta gọi ra ngoài.”
“Vâng.” Ảnh Tử dẫn theo hai con linh thú xoay người liền xông ra ngoài.
Bên ngoài có mấy người đi tới, còn chưa kịp phát hiện cái gì, bộng nhiên bị Ảnh Tử, Ngạo Minh, Điêu Gia, lao ra giết trong nháy mắt.
Đám người Vân Thiên Vũ mang theo Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng ra khỏi cơ quan mật thất, đi thẳng đến ngũ phong.
Mấy người bọn họ cẩn thận tránh được phòng thủ của Lăng Vân tông, đi thẳng đến ngũ phong.
Đám người Liễu Tâm Vũ đang đợi bên trong ngũ phong, vừa nghe Vân Thiên Vũ nói các nàng tìm cho họ một chỗ giấu người, lập tức dẫn bọn họ đến một sơn động nào đó giấu người.
Mặc dù tông chủ Lăng Vân tông không biết Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chãy ra khỏi mật thất, nhưng cũng không có sơ suất, phát nhiều người đi tuần tra trên núi, lục soát các ngọn nói.
Ngũ phong ít người hơn, huống hồ không ai nghĩ người ngũ phong dám cả gan giữ Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Cho nên ngược lại khiến cho các càng an ổn được vài ngày.
Mấy ngày nay tông chủ Lăng Vân tông rất đau đầu.
Bởi vì như nhân bị đánh ngất đi, căn bản là nàng ta không biết bị cái gì đánh ngất trong mật thất.
Cơ quan ngầm trong mật thất bị phá hủy như thế nào.
Những chuyện này tông chủ Lăng Vân tông cũng không biết, nếu như bà ta biết, chỉ sợ càng gia tăng lực lượng lục soát núi.
Ngũ phong, một sơn động nào đó.
Bên trong động cựa kỳ sạch sẽ, Tiêu Cửu Uyên ngủ trên một chiếc giường.
Vân Thiên Vũ kiên trì ở bên cạnh trông coi hắn, một bước cũng không hề rời đi.
Đã ba bốn ngày rồi nàng không chợp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lúc đầu đã có vẻ rất tiều tụy, tinh thần cũng không tốt lắm, đôi mắt có hơi đỏ lên vì thức đêm trong thời gian dài.
Đám người Tiêu Dạ Thần, Diệp Gia thấy mà không chịu nổi, thúc dục nàng đi ngủ một chút.
Đáng tiếc nàng kiên trì không quan tâm tới, bởi vì nàng không nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên, cứ lo lắng cho hắn không thể tỉnh dậy.
Tuy Bạch Diệu nói với nàng là Tiêu Cửu Uyên luyện cái gì Quy Tức Linh Công, có thể bế khí.
Nhưng nàng vẫn không yên lòng, trừ khi nhìn thấy hắn tỉnh lại, nàng mới có thể yên lòng.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy.
Rốt cuộc ba ngày đã trôi qua.
Nhưng Tiêu Cửu Uyên vẫn không tỉnh.
Vân Thiên Vũ không khống chế được lo lắng, hõi Bạch Diệu: “Vì sao còn chưa tỉnh lại?”
“Huynh ấy không sao chứ.”
Bạch Diệu nhanh chóng trấn an nàng: “Không sao đâu, ngài ấy sẽ lập tức tỉnh lại.”
Vốn dĩ mọi người rất lo lắng, nhưng nhìn thấy thấy Vân Thiên Vũ rối loạn như vậy, ngược lại sự chú ý của mọi người chuyển lên người của nàng, thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
/1395
|