Bởi vì người trong Lăng Vân tông rối loạn như thế, trong lòng mọi người trong tông đều bàng hoàng.
Việc này rất nhanh kinh động đến tông chủ Diệp Thu Loan, Diệp Thu Loan nghe nói Mộc Thanh Nhiêu được người cứu đi hết sức tức giận, cẩn thận đi hỏi tình hình nhị phong chủ.
Cuối cùng Diệp Thu Loan hạ lệnh nhị phong chủ vây quanh ngũ phong.
Nếu từng núi xung quanh đều lục soát không tìm ra được tung tích.
Như vậy Mộc Thanh Nhiêu và người cứu bà ta rất có thể vẫn còn ở ngũ phong, người xưa thường nói chổ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất.
E rằng Mộc Thanh Nhiêu lợi dụng tâm lý như vậy cho nên trốn bên trong ngũ phong.
Ngũ phong, bên ngoài phòng Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên gấp gáp lo lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Bỗng nhiên thủ hạ Bạch Diệu, Hắc Diệu nhanh chóng bẩm báo.
“Vương gia, không xong rồi, có người bao vây ngũ phong, dường như muốn lục soát ngũ phong, xem ra bọn họ hoài nghi chúng ta ẩn nấp ở ngũ phong.”
Bạch Diệu dứt lời, cửa phòng mở ra, Vân Thiên Vũ lạnh lùng đi ra, liên tục cười lạnh nói: “Nếu bọn họ tới lục soát ngũ phong, chúng ta sẽ rút khỏi ngũ không, để lại một ngọn núi trống không cho bọn họ.”
Bạch Diệu nhanh chóng nói: “Nhưng bọn họ đã bao vây ngũ phong, căn bản là chúng ta không rút lui được.
Vân Thiên Vũ nói nhanh: “Rúi lui về phía sau ngũ phong, chỗ đó có một cái hồ nước, đi qua hồ nước chính là vách núi, chúng ta cẩn thận đi xuống bên dưới vách núi, đến nhị phong trước, ẩn nấp ở nhị phong, đêm nay tàn sát người nhị phong.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Bạch Diệu lập tức gật đầu chấp hành: “Vậy thuộc hạ đi làm.”
Hắc Diệu Bạch Diệu xoay người đi ngay.
Hai người Tiêu Dạ Thần và Diệp gia đi tới, hai người nhanh chóng mở miệng nói: “Thân thể Ngũ phong chủ không tốt, chỉ dợ bà ấy không thể đi từ vách núi xuống được.”
Vân Thiên Vũ lắc lắc đan dược trong tay.
“Ta đã luyện đan dược cho bà ấy, mặc dù không thể khỏe lên ngay lập tức, nhưng có người đưa bà ấy đi củng có thể thuận lợi ra khỏi ngũ phong.” “Được, chúng ta còn chờ gì nữa, mau đi thôi.”
Tiêu Dạ Thần nói, Vân Thiên Vũ gật đầu.
Tiêu Cửu Uyên bên cạnh vươn tay kéo tay Vân Thiên Vũ, quan tâm hỏi: “Vũ Nhi, nàng không sao chứ?”
Vân Thiên Vũ nghe giọng nói hắn nhỏ nhẹ, sắc mặt dịu dàng, lắc đầu nói: “Ta không sao, huynh đừng lo lắng.”
“Ừm, chúng ta lập tức rúi khỏi đây...”
Tiêu Cửu Uyên kéo tay Vân Thiên Vũ xoay người đi ra ngoài.
Đoàn người nhanh chóng tới chỗ Thanh Mộc Nhiêu ở, Liễu Tâm Vũ là người lo lắng nhất, sốt ruột không thôi.
Vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên đi tới, nàng ta nóng ruột mở miệng: “Làm sao bây giờ? Nhị phong chủ dẫn người bao vây, nhưng căn bản sư phụ ta không có cách nào bước đi.”
Mộc Thanh Nhiêu trên giường trải qua một đợt điều trị của Vân Thiên Vũ, hơn nữa ngâm thuốc nước, bây giờ tinh thần tốt hơn, nhưng cũng chỉ là tốt hơn, bà ta vẫn nằm trên giường như trước, không nhúc nhích được...
Vân Thiên Vũ nhanh chóng lấy bình đan dược trong tay áo, đổ ra một viên thuốc, đưa vào tay của Mộc Thanh Nhiêu.
“Đây là đan dược trị liệu thân thể ngươi, ngươi uống đi. Uống viên thuốc này mặc dù không thể giúp ngươi lập tức khôi phục lại, nhưng để cho người khác đưa ngươi đi cũng không có vấn đề.”
Mtn xuất thân từ Lăng Vân tông, đối với đan dược tất nhiên là hiểu rõ, bà ta liếc mắt liền nhìn ra đan dược Vân Thiên Vũ lấy ra không phải phàm phẩm.
Lúc nãy bà ta nghe nói nàng đi luyện đan dược, lẽ nào đây là đan dược do nàng luyện ra.
Mộc Thanh Nhiêu thật sự khó mà tin được, nha đầu tuổi còn trẻ như vậy có thể luyện ra đan dược như vậy.
“Đan dược này là do ngươi luyện chế?”
“Đúng vậy, ngươi mau uống đi. Không còn thời gian nữa.”
“Được, ta lập tức uống.”
Việc này rất nhanh kinh động đến tông chủ Diệp Thu Loan, Diệp Thu Loan nghe nói Mộc Thanh Nhiêu được người cứu đi hết sức tức giận, cẩn thận đi hỏi tình hình nhị phong chủ.
Cuối cùng Diệp Thu Loan hạ lệnh nhị phong chủ vây quanh ngũ phong.
Nếu từng núi xung quanh đều lục soát không tìm ra được tung tích.
Như vậy Mộc Thanh Nhiêu và người cứu bà ta rất có thể vẫn còn ở ngũ phong, người xưa thường nói chổ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất.
E rằng Mộc Thanh Nhiêu lợi dụng tâm lý như vậy cho nên trốn bên trong ngũ phong.
Ngũ phong, bên ngoài phòng Vân Thiên Vũ.
Tiêu Cửu Uyên gấp gáp lo lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Bỗng nhiên thủ hạ Bạch Diệu, Hắc Diệu nhanh chóng bẩm báo.
“Vương gia, không xong rồi, có người bao vây ngũ phong, dường như muốn lục soát ngũ phong, xem ra bọn họ hoài nghi chúng ta ẩn nấp ở ngũ phong.”
Bạch Diệu dứt lời, cửa phòng mở ra, Vân Thiên Vũ lạnh lùng đi ra, liên tục cười lạnh nói: “Nếu bọn họ tới lục soát ngũ phong, chúng ta sẽ rút khỏi ngũ không, để lại một ngọn núi trống không cho bọn họ.”
Bạch Diệu nhanh chóng nói: “Nhưng bọn họ đã bao vây ngũ phong, căn bản là chúng ta không rút lui được.
Vân Thiên Vũ nói nhanh: “Rúi lui về phía sau ngũ phong, chỗ đó có một cái hồ nước, đi qua hồ nước chính là vách núi, chúng ta cẩn thận đi xuống bên dưới vách núi, đến nhị phong trước, ẩn nấp ở nhị phong, đêm nay tàn sát người nhị phong.”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Bạch Diệu lập tức gật đầu chấp hành: “Vậy thuộc hạ đi làm.”
Hắc Diệu Bạch Diệu xoay người đi ngay.
Hai người Tiêu Dạ Thần và Diệp gia đi tới, hai người nhanh chóng mở miệng nói: “Thân thể Ngũ phong chủ không tốt, chỉ dợ bà ấy không thể đi từ vách núi xuống được.”
Vân Thiên Vũ lắc lắc đan dược trong tay.
“Ta đã luyện đan dược cho bà ấy, mặc dù không thể khỏe lên ngay lập tức, nhưng có người đưa bà ấy đi củng có thể thuận lợi ra khỏi ngũ phong.” “Được, chúng ta còn chờ gì nữa, mau đi thôi.”
Tiêu Dạ Thần nói, Vân Thiên Vũ gật đầu.
Tiêu Cửu Uyên bên cạnh vươn tay kéo tay Vân Thiên Vũ, quan tâm hỏi: “Vũ Nhi, nàng không sao chứ?”
Vân Thiên Vũ nghe giọng nói hắn nhỏ nhẹ, sắc mặt dịu dàng, lắc đầu nói: “Ta không sao, huynh đừng lo lắng.”
“Ừm, chúng ta lập tức rúi khỏi đây...”
Tiêu Cửu Uyên kéo tay Vân Thiên Vũ xoay người đi ra ngoài.
Đoàn người nhanh chóng tới chỗ Thanh Mộc Nhiêu ở, Liễu Tâm Vũ là người lo lắng nhất, sốt ruột không thôi.
Vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên đi tới, nàng ta nóng ruột mở miệng: “Làm sao bây giờ? Nhị phong chủ dẫn người bao vây, nhưng căn bản sư phụ ta không có cách nào bước đi.”
Mộc Thanh Nhiêu trên giường trải qua một đợt điều trị của Vân Thiên Vũ, hơn nữa ngâm thuốc nước, bây giờ tinh thần tốt hơn, nhưng cũng chỉ là tốt hơn, bà ta vẫn nằm trên giường như trước, không nhúc nhích được...
Vân Thiên Vũ nhanh chóng lấy bình đan dược trong tay áo, đổ ra một viên thuốc, đưa vào tay của Mộc Thanh Nhiêu.
“Đây là đan dược trị liệu thân thể ngươi, ngươi uống đi. Uống viên thuốc này mặc dù không thể giúp ngươi lập tức khôi phục lại, nhưng để cho người khác đưa ngươi đi cũng không có vấn đề.”
Mtn xuất thân từ Lăng Vân tông, đối với đan dược tất nhiên là hiểu rõ, bà ta liếc mắt liền nhìn ra đan dược Vân Thiên Vũ lấy ra không phải phàm phẩm.
Lúc nãy bà ta nghe nói nàng đi luyện đan dược, lẽ nào đây là đan dược do nàng luyện ra.
Mộc Thanh Nhiêu thật sự khó mà tin được, nha đầu tuổi còn trẻ như vậy có thể luyện ra đan dược như vậy.
“Đan dược này là do ngươi luyện chế?”
“Đúng vậy, ngươi mau uống đi. Không còn thời gian nữa.”
“Được, ta lập tức uống.”
/1395
|