Vân Thiên Vũ biết, trước đó lúc các nàng thu thập người của Lăng Vân tông thì Phượng Vô Nhai cũng từng xuất lực trợ giúp các nàng giết người của Lăng Vân tông.
Nhất thời trong lòng cảm thấy khó chịu, nàng không biết nên nói gì cho phải.
Tiểu Linh Đang hai mắt đẫm lệ mơ hồ chạy đến trước mặt Vân Thiên Vũ ôm nàng: Vân tỷ tỷ, thật xin lỗi, là muội hại tỷ, tỷ đừng giận muội.
Vân Thiên Vũ không giận Tiểu Linh Đang, ngược lại nàng khá thích Tiểu Linh Đang.
Nhưng bởi vì Tiểu Linh Đang là muội muội của Phượng Vô Nhai, bây giờ quan hệ của nàng và Phượng Vô Nhai trở nên như vậy, cho nên nàng không thể nào tiếp tục đưa Tiểu Linh Đang theo nữa.
Vân Thiên Vũ nghĩ nghĩ rồi vỗ lưng Tiểu Linh Đang: Tiểu Linh Đang, ta không trách muội, thật sự không trách muội.
Nàng nói xong thì lau khô nước mắt cho Tiểu Linh Đang, cẩn thận dặn dò nói: Trở về Ma Ảnh cung với ca ca của muội đi, về sau phải nghe lời một chút, không nên chạy loạn, tính cách muội như vậy rất dễ chịu thiệt thòi đấy.
Nước mắt Tiểu Linh Đang chảy xuống như mưa.
Trong lòng nàng rất khó chịu.
Đừng khóc, thiên hạ này không bữa tiệc nào không tàn, sau này nếu muội tới kinh thành, vẫn có thể tới tìm ta như cũ.
Thật sao?
Thật, tuy nhiên đừng lén trốn đi là được.
Vân Thiên Vũ đùa nàng, Tiểu Linh Đang cười rộ lên: Vân tỷ tỷ, tỷ đừng giận muội, cũng đừng giận ca ca muội có được không, thật ra huynh ấy...
Vân Thiên Vũ cắt ngang Tiểu Linh Đang nói: Được rồi, chúng ta phải trở về kinh.
Tiểu Linh Đang dừng lại, nàng biết, nhất định trong lòng Vân tỷ tỷ vẫn trách ca ca nàng, nhất định là như thế.
Đều là lỗi của nàng.
Bây giờ nàng thật sự rất hối hận.
Vân Thiên Vũ lại đưa tay xoa đầu Tiểu Linh Đang, sau đó mới xoay người rời đi.
Diệp Gia nhanh chóng tiến lên ôm Tiểu Linh Đang một cái, nhẹ nhàng nói: Tiểu Linh Đang, muội đừng buồn nữa, Vũ Mao thật sự không trách muội, cũng không có trách ca ca muội, chỉ là muội ấy không biết phải đối mặt với ca ca muội như thế nào mà thôi.
Tiểu Linh Đang nháy mắt: Thật như vậy sao?
Ừm, tin tưởng tỷ, cho nên muội đừng buồn nữa. Diệp Gia buông Tiểu Linh Đang ra.
Đoàn người đi về phía chân núi.
Nhưng Vân Thiên Vũ phía trước đi được một đoạn đột nhiên quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một vệt hồng y trên núi.
Hồng y đẹp hơn máu, tà mị ngày xưa không còn tồn tại, giờ này khắc này y thất hồn lạc phách, trong đôi mắt ẩn chứa đau đớn.
Trong lòng Vân Thiên Vũ hơi nặng nề.
Cuối cùng nàng quay người sải bước đi đến.
Mọi người phía sau đều quay sang nhìn nàng, không rõ nàng làm như vậy là có ý gì.
Tiêu Cửu Uyên lập tức trở nên khẩn trương, bàn tay lặng yên nắm chặt lại.
Trái tim cũng trở nên lo lắng, Vũ nhi, nàng muốn nói với Phượng Vô Nhai điều gì.
Lúc này Vân Thiên Vũ đã đi đến trước mặt Phượng Vô Nhai, nàng ngước mắt nhìn Phượng Vô Nhai.
Nàng thấy rõ trong mắt Phượng Vô Nhai có đau đớn và hối hận.
Vân Thiên Vũ chậm rãi mở miệng: Phượng Vô Nhai, ta vẫn còn nợ ngươi một câu trả lời, tuy giữa chúng ta có mâu thuẫn, có rạn nứt, nhưng ta muốn nói với ngươi một tiếng, thật xin lỗi, ta không thể nào thích ngươi, không phải bởi vì cuối cùng ngươi không cứu được ta, mà chính là bởi vì ta không có cảm giác đó với ngươi, đó không phải là chuyện ta có thể khống chế được.
Nàng nói xong liền quay người rời đi, sau lưng Phượng Vô Nhai yên lặng nhìn bóng dáng Vân Thiên Vũ rời đi.
Nghĩ đến lời nói của nàng, trong lòng y cũng thoải mái hơn một chút.
Thế nhưng lúc nhìn thấy Vũ Mao và Tiêu Cửu Uyên cùng nhau xuống núi.
Trong mắt Phượng Vô Nhai chậm rãi nổi lên sự lạnh lùng, y âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên.
Giờ khắc này y phát hiện, y không trách Vũ Mao, người mà y căm hận là Tiêu Cửu Uyên.
Nếu như người hôm nay Vũ Mao thích là một người khác, chẳng hạn như Tiêu Dạ Thần.
Vậy thì y cũng có thể chấp nhận, nhưng y không thể chấp nhận một người như Tiêu Cửu Uyên.
Bởi vì hắn đã từng khiến cho Vũ Mao tổn thương rất nhiều.
Nhất thời trong lòng cảm thấy khó chịu, nàng không biết nên nói gì cho phải.
Tiểu Linh Đang hai mắt đẫm lệ mơ hồ chạy đến trước mặt Vân Thiên Vũ ôm nàng: Vân tỷ tỷ, thật xin lỗi, là muội hại tỷ, tỷ đừng giận muội.
Vân Thiên Vũ không giận Tiểu Linh Đang, ngược lại nàng khá thích Tiểu Linh Đang.
Nhưng bởi vì Tiểu Linh Đang là muội muội của Phượng Vô Nhai, bây giờ quan hệ của nàng và Phượng Vô Nhai trở nên như vậy, cho nên nàng không thể nào tiếp tục đưa Tiểu Linh Đang theo nữa.
Vân Thiên Vũ nghĩ nghĩ rồi vỗ lưng Tiểu Linh Đang: Tiểu Linh Đang, ta không trách muội, thật sự không trách muội.
Nàng nói xong thì lau khô nước mắt cho Tiểu Linh Đang, cẩn thận dặn dò nói: Trở về Ma Ảnh cung với ca ca của muội đi, về sau phải nghe lời một chút, không nên chạy loạn, tính cách muội như vậy rất dễ chịu thiệt thòi đấy.
Nước mắt Tiểu Linh Đang chảy xuống như mưa.
Trong lòng nàng rất khó chịu.
Đừng khóc, thiên hạ này không bữa tiệc nào không tàn, sau này nếu muội tới kinh thành, vẫn có thể tới tìm ta như cũ.
Thật sao?
Thật, tuy nhiên đừng lén trốn đi là được.
Vân Thiên Vũ đùa nàng, Tiểu Linh Đang cười rộ lên: Vân tỷ tỷ, tỷ đừng giận muội, cũng đừng giận ca ca muội có được không, thật ra huynh ấy...
Vân Thiên Vũ cắt ngang Tiểu Linh Đang nói: Được rồi, chúng ta phải trở về kinh.
Tiểu Linh Đang dừng lại, nàng biết, nhất định trong lòng Vân tỷ tỷ vẫn trách ca ca nàng, nhất định là như thế.
Đều là lỗi của nàng.
Bây giờ nàng thật sự rất hối hận.
Vân Thiên Vũ lại đưa tay xoa đầu Tiểu Linh Đang, sau đó mới xoay người rời đi.
Diệp Gia nhanh chóng tiến lên ôm Tiểu Linh Đang một cái, nhẹ nhàng nói: Tiểu Linh Đang, muội đừng buồn nữa, Vũ Mao thật sự không trách muội, cũng không có trách ca ca muội, chỉ là muội ấy không biết phải đối mặt với ca ca muội như thế nào mà thôi.
Tiểu Linh Đang nháy mắt: Thật như vậy sao?
Ừm, tin tưởng tỷ, cho nên muội đừng buồn nữa. Diệp Gia buông Tiểu Linh Đang ra.
Đoàn người đi về phía chân núi.
Nhưng Vân Thiên Vũ phía trước đi được một đoạn đột nhiên quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một vệt hồng y trên núi.
Hồng y đẹp hơn máu, tà mị ngày xưa không còn tồn tại, giờ này khắc này y thất hồn lạc phách, trong đôi mắt ẩn chứa đau đớn.
Trong lòng Vân Thiên Vũ hơi nặng nề.
Cuối cùng nàng quay người sải bước đi đến.
Mọi người phía sau đều quay sang nhìn nàng, không rõ nàng làm như vậy là có ý gì.
Tiêu Cửu Uyên lập tức trở nên khẩn trương, bàn tay lặng yên nắm chặt lại.
Trái tim cũng trở nên lo lắng, Vũ nhi, nàng muốn nói với Phượng Vô Nhai điều gì.
Lúc này Vân Thiên Vũ đã đi đến trước mặt Phượng Vô Nhai, nàng ngước mắt nhìn Phượng Vô Nhai.
Nàng thấy rõ trong mắt Phượng Vô Nhai có đau đớn và hối hận.
Vân Thiên Vũ chậm rãi mở miệng: Phượng Vô Nhai, ta vẫn còn nợ ngươi một câu trả lời, tuy giữa chúng ta có mâu thuẫn, có rạn nứt, nhưng ta muốn nói với ngươi một tiếng, thật xin lỗi, ta không thể nào thích ngươi, không phải bởi vì cuối cùng ngươi không cứu được ta, mà chính là bởi vì ta không có cảm giác đó với ngươi, đó không phải là chuyện ta có thể khống chế được.
Nàng nói xong liền quay người rời đi, sau lưng Phượng Vô Nhai yên lặng nhìn bóng dáng Vân Thiên Vũ rời đi.
Nghĩ đến lời nói của nàng, trong lòng y cũng thoải mái hơn một chút.
Thế nhưng lúc nhìn thấy Vũ Mao và Tiêu Cửu Uyên cùng nhau xuống núi.
Trong mắt Phượng Vô Nhai chậm rãi nổi lên sự lạnh lùng, y âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên.
Giờ khắc này y phát hiện, y không trách Vũ Mao, người mà y căm hận là Tiêu Cửu Uyên.
Nếu như người hôm nay Vũ Mao thích là một người khác, chẳng hạn như Tiêu Dạ Thần.
Vậy thì y cũng có thể chấp nhận, nhưng y không thể chấp nhận một người như Tiêu Cửu Uyên.
Bởi vì hắn đã từng khiến cho Vũ Mao tổn thương rất nhiều.
/1395
|