Tiêu Cửu Uyên không định dính vào chuyện hòa bình của hai nước, hoàng huynh là hoàng đế, lão làm thế nào là chuyện của lão.
Không liên quan đến mình.
Tiêu Cửu uyên quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ trong xe ngựa nói: Đi thôi, ta đưa nàng về phủ.
Cả đám người đi về phía phủ An thân vương.
Bách tính phía sau còn đang bàn tán chuyện này.
Nói nhiều nhất chính là Chiêu Hoa công chúa Nam Chiêu, cuối cùng có thể chọn Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên làm đối tượng liên hôn hay không.
Bên trong xe ngưa, sắc mặc Vân Thiên Vũ bình thản, không hề lo lắng Chiêu Hoa công chúa gì đó đoạt mất Tiêu Cửu Uyên.
Bởi vì nàng biết rõ, muốn để Tiêu Cửu Uyên chấp nhận một người không phải là chuyện dễ dàng.
Nàng và hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn mới chấp nhận nàng, sao hắn lại có thể tùy tiện chấp nhận một nữ nhân khác được.
Đợi cho tới khi cả đám người tới cửa phủ An thân vương.
Vân Thiên Vũ mới xuống khỏi xe ngựa, lão vương gia Tiêu Lăng Phong dẫn người ra đón, vừa đi ra đã kéo Vân Thiên Vũ lại nghẹn ngào nói.
Vân nha đầu, do nghĩa phụ liên lụy tới con, con xem con gầy đi rồi.
Vân Thiên Vũ khẽ lắc đầu cười: Nghĩa phụ, là con liên lụy tới ngài mới đúng.
Nếu không phải vì nàng, người Lăng Vân tông sẽ không thể bắt cóc Tiêu Lăng Phong.
Tiêu Lăng Phong nghe Vân Thiên Vũ nói, lắc đầu liên tục, sau đó nghĩ tới nữ nhân Diệp Thu Loan kia, vội hỏi: Lão tiện nhân Lăng Vân tông đâu, có phải chết rồi hay không.
Vân Thiên Vũ gật đầu: Vâng, đã chết. Sau này nghĩa phụ không cần lo lắng bọn họ lại đến tìm gây phiền nữa.
Ha ha ha, đúng là quá tốt. Đi thôi, con vất vả rồi, nghĩa phụ đi làm đồ ăn cho con, con gầy đi nhiều, nhất định lần này nghĩa phụ sẽ bồi bổ cho con thật tốt.
Cha con hai người vừa nói chuyện vừa vào phủ An thân vương.
Tiêu Cửu Uyên ở phía sau nhìn tất cả, cảm thấy không vui trong lòng, hắn xoay người nhảy từ trên ngựa xuống.
Đi mấy bước tới trước mặt Vân Thiên Vũ, ngăn cản lối đi.
Vân Thiên Vũ lập tức nhớ tới mình còn chưa có tạm biệt Tiêu Cửu Uyên, thật sự không nên.
Nàng cười ngại ngùng, Tiêu Cửu Uyên đưa tay ra vuốt tóc nàng, lấy quyền sở hữu của mình, ánh mắt hắn thâm thúy u ám, rồi lại mang theo dịu dàng vô hạn.
Vũ Nhi, nàng ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi cho tốt, chờ nghỉ ngơi tốt rồi, nhớ tới tụ linh đại trận trong phủ Ly thân vương tu luyện linh lực.
Hành động của Tiêu Cửu Uyên bá đạo, biểu thị công khai chủ quyền của mình.
Tiêu Lăng Phong mở mắt nhìn hết mọi chuyện.
Tiêu Cửu Uyên rất vừa lòng với hiệu quả như vậy, lại xoa đầu Vân Thiên Vũ rồi nói: Nhớ đấy, nếu có phiền phức gì, cho người tới báo với ta, không được tự mình giải quyết, nhớ chưa.
Vân Thiên Vũ gật đầu: Vâng, biết rồi.
Có người dựa vào, nàng rất vui khi để người khác đi giải quyết hộ.
Hơn nữa nữ nhân cần phải cho nam nhân chút đất để dụng võ, nếu chuyện gì đều tự mình làm, nhất định nam nhân sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Vân Thiên Vũ khẽ cười nhìn theo Tiêu Cửu Uyên rời khỏi phủ An thân vương.
Mãi cho đến khi xe ngựa đi xa, nàng mới thu ánh mắt lại, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Lăng Phong tiến đến trước mặt, Vân Thiên Vũ hoảng sợ, vội lui về sau một bước.
Nghĩa phụ, người làm gì vậy?
Tiêu Lăng Phong cười ha ha, nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ rồi nói: Hai người các con có gian tình bị ta bắt được rồi.
Vân Thiên Vũ không kìm được mà đỏ mặt, trừng mắt liếc Tiêu Lăng Phong một cái, sau đó xoay người chạy mất.
Nàng như vậy khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng bình thản lúc trước, có thêm một chút thái độ thẹn thùng của nữ nhi.
Tiêu Lăng Phong không nhịn được khẽ cười.
Như vậy cũng tốt, như vậy mới giống nữ tử tuổi này.
Trước kia Vân nha đầu quá mức lạnh nhạt, không giống nữ tử tuổi nàng.
Không liên quan đến mình.
Tiêu Cửu uyên quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ trong xe ngựa nói: Đi thôi, ta đưa nàng về phủ.
Cả đám người đi về phía phủ An thân vương.
Bách tính phía sau còn đang bàn tán chuyện này.
Nói nhiều nhất chính là Chiêu Hoa công chúa Nam Chiêu, cuối cùng có thể chọn Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên làm đối tượng liên hôn hay không.
Bên trong xe ngưa, sắc mặc Vân Thiên Vũ bình thản, không hề lo lắng Chiêu Hoa công chúa gì đó đoạt mất Tiêu Cửu Uyên.
Bởi vì nàng biết rõ, muốn để Tiêu Cửu Uyên chấp nhận một người không phải là chuyện dễ dàng.
Nàng và hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn mới chấp nhận nàng, sao hắn lại có thể tùy tiện chấp nhận một nữ nhân khác được.
Đợi cho tới khi cả đám người tới cửa phủ An thân vương.
Vân Thiên Vũ mới xuống khỏi xe ngựa, lão vương gia Tiêu Lăng Phong dẫn người ra đón, vừa đi ra đã kéo Vân Thiên Vũ lại nghẹn ngào nói.
Vân nha đầu, do nghĩa phụ liên lụy tới con, con xem con gầy đi rồi.
Vân Thiên Vũ khẽ lắc đầu cười: Nghĩa phụ, là con liên lụy tới ngài mới đúng.
Nếu không phải vì nàng, người Lăng Vân tông sẽ không thể bắt cóc Tiêu Lăng Phong.
Tiêu Lăng Phong nghe Vân Thiên Vũ nói, lắc đầu liên tục, sau đó nghĩ tới nữ nhân Diệp Thu Loan kia, vội hỏi: Lão tiện nhân Lăng Vân tông đâu, có phải chết rồi hay không.
Vân Thiên Vũ gật đầu: Vâng, đã chết. Sau này nghĩa phụ không cần lo lắng bọn họ lại đến tìm gây phiền nữa.
Ha ha ha, đúng là quá tốt. Đi thôi, con vất vả rồi, nghĩa phụ đi làm đồ ăn cho con, con gầy đi nhiều, nhất định lần này nghĩa phụ sẽ bồi bổ cho con thật tốt.
Cha con hai người vừa nói chuyện vừa vào phủ An thân vương.
Tiêu Cửu Uyên ở phía sau nhìn tất cả, cảm thấy không vui trong lòng, hắn xoay người nhảy từ trên ngựa xuống.
Đi mấy bước tới trước mặt Vân Thiên Vũ, ngăn cản lối đi.
Vân Thiên Vũ lập tức nhớ tới mình còn chưa có tạm biệt Tiêu Cửu Uyên, thật sự không nên.
Nàng cười ngại ngùng, Tiêu Cửu Uyên đưa tay ra vuốt tóc nàng, lấy quyền sở hữu của mình, ánh mắt hắn thâm thúy u ám, rồi lại mang theo dịu dàng vô hạn.
Vũ Nhi, nàng ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi cho tốt, chờ nghỉ ngơi tốt rồi, nhớ tới tụ linh đại trận trong phủ Ly thân vương tu luyện linh lực.
Hành động của Tiêu Cửu Uyên bá đạo, biểu thị công khai chủ quyền của mình.
Tiêu Lăng Phong mở mắt nhìn hết mọi chuyện.
Tiêu Cửu Uyên rất vừa lòng với hiệu quả như vậy, lại xoa đầu Vân Thiên Vũ rồi nói: Nhớ đấy, nếu có phiền phức gì, cho người tới báo với ta, không được tự mình giải quyết, nhớ chưa.
Vân Thiên Vũ gật đầu: Vâng, biết rồi.
Có người dựa vào, nàng rất vui khi để người khác đi giải quyết hộ.
Hơn nữa nữ nhân cần phải cho nam nhân chút đất để dụng võ, nếu chuyện gì đều tự mình làm, nhất định nam nhân sẽ cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Vân Thiên Vũ khẽ cười nhìn theo Tiêu Cửu Uyên rời khỏi phủ An thân vương.
Mãi cho đến khi xe ngựa đi xa, nàng mới thu ánh mắt lại, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Lăng Phong tiến đến trước mặt, Vân Thiên Vũ hoảng sợ, vội lui về sau một bước.
Nghĩa phụ, người làm gì vậy?
Tiêu Lăng Phong cười ha ha, nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ rồi nói: Hai người các con có gian tình bị ta bắt được rồi.
Vân Thiên Vũ không kìm được mà đỏ mặt, trừng mắt liếc Tiêu Lăng Phong một cái, sau đó xoay người chạy mất.
Nàng như vậy khác hoàn toàn với vẻ lạnh lùng bình thản lúc trước, có thêm một chút thái độ thẹn thùng của nữ nhi.
Tiêu Lăng Phong không nhịn được khẽ cười.
Như vậy cũng tốt, như vậy mới giống nữ tử tuổi này.
Trước kia Vân nha đầu quá mức lạnh nhạt, không giống nữ tử tuổi nàng.
/1395
|