-Ai là em yêu của anh?-Je Jae lườm Hyun Woo 1 cái
-Em còn chưa khỏe, anh có sai người làm vài món bồi bổ cho em.-Hyun Woo xem như không nghe thấy lời cô, đi đến ngồi cạnh cô, 1 tay khoác lên vai cô, thanh âm ngọt ngào nói nhưng mà thầm liếc Dong Hwa
-Ai mượn anh?-cô gạt tay anh ra nhưng mà anh lại mặt dày tới mức để lên vai cô lại, lần này còn cố ý bấu chặt vào vai cô
-Dong Hwa, đến bệnh viện bị gì sao?-anh nhìn Dong Hwa hỏi
-Tôi có người bạn bị bệnh nên vào thăm, tình ngờ gặp Je Jae, 2 người cùng bệnh sao?-Dong Hwa hỏi khi thấy anh cũng mặc đồ bệnh nhân
-Đúng vậy, chỉ sơ sơ thôi.-cô lên tiếng
-Bác sĩ nói, chúng tôi hao lực quá mức, lại còn thường xuyên không nghĩ ngơi nên mới dẫn đến bị bệnh thôi.-anh nhấn mạnh từng chữ nói
-Uả ủa, cái gì mà hao lực, gì mà thường xuyên không nghĩ...-cô khó hiểu nhìn anh
-Em im lặng đi, còn nói nữa anh đánh em giờ.-anh gườm cô
-Ờ ờ, im thì im.-cô cúi thấp đầu
-Ừ, hai người ráng nghĩ ngơi, tôi còn có việc, tạm biệt.-Dong Hwa nở nụ cười nhẹ đứng dậy
-Đi vội vậy, tôi còn định mời anh vào phòng chúng tôi chơi.-Hyun Woo cùng cô đứng dậy, cố ý nhấn mạnh 2 từ chúng tôi
-Để dịp khác đi, em mau khỏe, tạm biệt.-Dong Hwa lịch sự từ chối, sau đó quay bước đi
Cô quay sang liếc anh 1 cái, rõ ràng anh đang cố ý nhưng mà lời nói của anh cô không hiểu cái quái gì hết, gì mà hao lực rồi còn thường xuyên không nghĩ nữa???
-Anh đang âm mưu gì đó?-cô nghi ngờ hỏi
-Đâu có.-anh nhún vai
-Nè, đồ dê xồm, bỏ tay anh ra đi.
-Không thích, tay anh bị dán rồi, không gỡ ra được.-anh cười, cô cũng thừa nhận nụ cười này đểu vô cùng, cô cực ghét anh cười vậy
-Không buông chứ gì, vậy thì đừng trách chị nha.
Với hạng người mặt dày hơn mặt đường như anh, chỉ có dùng vũ lực mới chịu, không do dự cô kéo tay anh đang ôm vai mình cắn mạnh vào.
-Áaa... nhả ra mau... em lại dùng chiêu này nữa rồi...-anh giảy nảy, lúc ở cánh đồng oải hương, vì giành giường ngủ cô cũng cắn anh, bây giờ cũng cắn.
Cô không những nhả ra mà còn ác ý cắn mạnh thêm nữa, thù mới hận cũ cô trút 1 lượt, haha lại có cơ hội trả thù.
-Em mà còn cắn thì tối nay anh qua kiếm em, em nghĩ sao???-anh cảnh cáo
Cô hiểu ý anh, lập tức ngoan ngoãn nhả ra mặc dù không cam tâm, bao nhiêu đây thì thấm tháp gì so với sự đau đớn của cô chịu chứ, mới có chút xíu đã la oai oải, làm như ai đánh đập hành hạ anh vậy.
-Em đúng là điên mà.-anh nghiến răng nghiến lợi
-Hình như tôi ngửi được 1 mùi giấm rất chua nha, ở đâu vậy ta?Hình như là từ người anh đó.-cô dùng tay quơ quơ trước mũi, ngửi người anh
-Em khùng hả?Giấm ở đâu ra?
Anh thẹn quá hóa giận, rõ ràng cô cố ý nói anh đang ghen mà, ừa thì anh ghen đó.
-Vậy sao?Vậy mà tôi ngửi được 1 mùi giấm rất rất chua đó nha.-cô cố ý nói lớn, trên miệng mang theo ý cười phơi phới
-Em còn nói nữa, tối nay anh thật sự qua phòng em.-anh trừng mắt
-Thôi không cần anh qua, tôi đi về phòng.-cô ba chân bốn cẳng chạy đi nhưng vừa cách anh 1 khoảng không xa thì quay đầu lại nói lớn
-Ở đây mà còn ngửi được mùi giấm chua lè, có người ghen haha...
-Park Je Jae, em đợi đó....-anh giận đến mức muốn tự mình đâm đầu vào tường, đúng là cô luôn có cách chọc anh điên mà.
-Em còn chưa khỏe, anh có sai người làm vài món bồi bổ cho em.-Hyun Woo xem như không nghe thấy lời cô, đi đến ngồi cạnh cô, 1 tay khoác lên vai cô, thanh âm ngọt ngào nói nhưng mà thầm liếc Dong Hwa
-Ai mượn anh?-cô gạt tay anh ra nhưng mà anh lại mặt dày tới mức để lên vai cô lại, lần này còn cố ý bấu chặt vào vai cô
-Dong Hwa, đến bệnh viện bị gì sao?-anh nhìn Dong Hwa hỏi
-Tôi có người bạn bị bệnh nên vào thăm, tình ngờ gặp Je Jae, 2 người cùng bệnh sao?-Dong Hwa hỏi khi thấy anh cũng mặc đồ bệnh nhân
-Đúng vậy, chỉ sơ sơ thôi.-cô lên tiếng
-Bác sĩ nói, chúng tôi hao lực quá mức, lại còn thường xuyên không nghĩ ngơi nên mới dẫn đến bị bệnh thôi.-anh nhấn mạnh từng chữ nói
-Uả ủa, cái gì mà hao lực, gì mà thường xuyên không nghĩ...-cô khó hiểu nhìn anh
-Em im lặng đi, còn nói nữa anh đánh em giờ.-anh gườm cô
-Ờ ờ, im thì im.-cô cúi thấp đầu
-Ừ, hai người ráng nghĩ ngơi, tôi còn có việc, tạm biệt.-Dong Hwa nở nụ cười nhẹ đứng dậy
-Đi vội vậy, tôi còn định mời anh vào phòng chúng tôi chơi.-Hyun Woo cùng cô đứng dậy, cố ý nhấn mạnh 2 từ chúng tôi
-Để dịp khác đi, em mau khỏe, tạm biệt.-Dong Hwa lịch sự từ chối, sau đó quay bước đi
Cô quay sang liếc anh 1 cái, rõ ràng anh đang cố ý nhưng mà lời nói của anh cô không hiểu cái quái gì hết, gì mà hao lực rồi còn thường xuyên không nghĩ nữa???
-Anh đang âm mưu gì đó?-cô nghi ngờ hỏi
-Đâu có.-anh nhún vai
-Nè, đồ dê xồm, bỏ tay anh ra đi.
-Không thích, tay anh bị dán rồi, không gỡ ra được.-anh cười, cô cũng thừa nhận nụ cười này đểu vô cùng, cô cực ghét anh cười vậy
-Không buông chứ gì, vậy thì đừng trách chị nha.
Với hạng người mặt dày hơn mặt đường như anh, chỉ có dùng vũ lực mới chịu, không do dự cô kéo tay anh đang ôm vai mình cắn mạnh vào.
-Áaa... nhả ra mau... em lại dùng chiêu này nữa rồi...-anh giảy nảy, lúc ở cánh đồng oải hương, vì giành giường ngủ cô cũng cắn anh, bây giờ cũng cắn.
Cô không những nhả ra mà còn ác ý cắn mạnh thêm nữa, thù mới hận cũ cô trút 1 lượt, haha lại có cơ hội trả thù.
-Em mà còn cắn thì tối nay anh qua kiếm em, em nghĩ sao???-anh cảnh cáo
Cô hiểu ý anh, lập tức ngoan ngoãn nhả ra mặc dù không cam tâm, bao nhiêu đây thì thấm tháp gì so với sự đau đớn của cô chịu chứ, mới có chút xíu đã la oai oải, làm như ai đánh đập hành hạ anh vậy.
-Em đúng là điên mà.-anh nghiến răng nghiến lợi
-Hình như tôi ngửi được 1 mùi giấm rất chua nha, ở đâu vậy ta?Hình như là từ người anh đó.-cô dùng tay quơ quơ trước mũi, ngửi người anh
-Em khùng hả?Giấm ở đâu ra?
Anh thẹn quá hóa giận, rõ ràng cô cố ý nói anh đang ghen mà, ừa thì anh ghen đó.
-Vậy sao?Vậy mà tôi ngửi được 1 mùi giấm rất rất chua đó nha.-cô cố ý nói lớn, trên miệng mang theo ý cười phơi phới
-Em còn nói nữa, tối nay anh thật sự qua phòng em.-anh trừng mắt
-Thôi không cần anh qua, tôi đi về phòng.-cô ba chân bốn cẳng chạy đi nhưng vừa cách anh 1 khoảng không xa thì quay đầu lại nói lớn
-Ở đây mà còn ngửi được mùi giấm chua lè, có người ghen haha...
-Park Je Jae, em đợi đó....-anh giận đến mức muốn tự mình đâm đầu vào tường, đúng là cô luôn có cách chọc anh điên mà.
/124
|