Ba ngày liên tiếp, Lưu Uy đều ở bên cạnh lão Lý mù tập luyện Dịch Cân Kinh.
Thiếu Lâm chính tông Dịch Cân Kinh, có chỗ không giống với Dịch Cân Kinh của các tông phái khác. Tu luyện Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh, phải có chí ít một năm nội công làm cơ sở, kết hợp với các loại dược liệu cả trong lẫn ngoài, luyện suốt ba năm mới đến mức đại thành. Khi luyện, không chỉ luyện cân cốt (cơ xương) mà luyện cả cân mô (màng cơ)!
Cơ bám vào xương, bao quanh cơ là cân mô, kết nối xuơng cốt và cơ nhục. Đồng thời tu luyện cả cân mô thì mới thực sự đạt tới mức cân cốt tráng kiện.
“Dịch Cân làm tráng kiện bên ngoài, tẩy tủy làm sạch bên trong, hai bộ kinh đều hữu dụng, nội ngoại kiêm tu, ngoại công có thể đầy đủ mà nội công cũng có thể luyện tới hóa cảnh. Phối hợp với quyền ý của Thú Quyền Đồ, đánh ra Thú quyền chí cương chí mãnh thì thực lực của ta, tối thiểu phải vượt trên nửa số cao thủ quốc thuật. Chỉ tiếc là luyện tập Dịch cân Kinh phải cần phối hợp dược liệu, không có dược liệu, hiệu quả luyện tập cũng bị giảm nhiều!”
Lưu Uy vừa tập các thế của Dịch Cân Kinh, vừa âm thầm nghĩ trong lòng.
Luyện Dịch Cân Kinh cần dùng dược liệu, cơ bản là có phối chế một ít Trung dược cao cấp để giúp luyện tinh hóa khí, mà một thang thuốc như vậy giá cũng hơn hai nghìn đồng. Tiền bạc của Lưu Uy, bây giờ vẫn chưa có thể tiêu xài được ở mức như vậy.
Cứ luyện một lúc Dịch Cân Kinh, Lưu Uy lại ngưng tụ khí thần, đứng trạm thung Tượng hình. Thung công là mẹ của quyền pháp, cho dù đã có bí điển Dịch Cân Tẩy Tủy, cũng không có thể bỏ Thung công. Điểm này, Lưu Uy hiểu rất rõ.
Công phu của Lưu Uy chỉ trong chốc lát đã lên được khí thế của Tượng hình, cả người như biến thành một con voi lớn từ từ cẩn thận lướt qua sông.
Nhưng lúc này, trong tai Lưu Uy đột nhiên vọng lại một âm thanh nhỏ.
“Ha? Giống như âm thanh của máy móc bằng kim loại va chạm nhau. Đây là một khu dân cư hoang phế, gần đây không có một nhà máy nào, tại sao lại có tiếng cơ khí chạm nhau?”
Lưu Uy vừa nghĩ, trong lòng đột nhiên có cảm giác không hay, không kịp lắng nghe thêm, Lưu Uy như tia chớp bước về trước ba bước, thân thể chồm tiếp một cái đã lăn trên đất, thoát đi được bảy tám mét. Ngay lúc đó, ba tiếng “đoàng”, “đoàng”, “đoàng” của đạn bắn trúng ngay vào chỗ Lưu Uy đứng trước đó.
“ Bắn tỉa?”
Lưu Uy nhướng mày, không biết vì sao bị cao thủ loại này bắn, trong lòng đang nghi hoặc thì thấy lão Lý mù thân như bóng ma, từ trongphòng chạy ra, một chộp đã nắm được Lưu Uy, chuyển thân một cái đã nhảy lên nóc nhà: “Cậu nhỏ, cừu gia của ta đã đến, chạy mau!”
Lưu Uy cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều, dưới chân liên tục bước ra, tốc độ so với lão Lý mù cũng không kém hơn bao nhiêu. Hai người như hai tia chớp truyền trên nóc nhà mà đi.
“Lão Lý mù, bạn cũ tới thăm, cũng không chào đón mà lại muốn đi sao?”
Lúc này, phía trước hai người, đột nhiên toát ra một thanh âm âm u. Một thân người khô héo gầy gò từ phía trước hưởng hai người đang chạy trốn xuất hiện, thân hình như mộ con chim điêu lớn, hướng Lưu Uy và lão Lý mù hai người vồ tới, người còn chưa tới, một trận kình phong đã nổi lên.
“Thiếu Lâm Ưng Trảo Công, quả nhiên là ngươi!”
Lão Lý mù thanh âm trầm thấp kêu lên, tay phải ném Lưu Uy xuống dưới một cái sân trống, thân hình vặn một cái trông như một con vượn, nhanh nhẹn dị thường, tránh thoát công kích của người kia, hai chân tại nóc nhà búng lên, mượn lực phản chấn nhảy đến trước Lưu Uy, lại nắm chặt được Lưu Uy, chuẩn bị cùng hắn đào tẩu theo hướng khác.
“Lý Mông, người không cần phí tâm tư chạy trốn, chúng ta hôm nay đến bắt ngươi, đã chuẩn bị tốt cả mười phần, tuyệt đối không cho ngươi cơ hội chạy thoát!”
Lúc này, “rập” “rập” “rập” mấy tiếng, tám nam tử mặc kình trang từ bốn phía sân nhanh nhẹn rầm rập chạy ra, hình thành một vòng vây, đem lão Lý mù và Lưu Uy vây chặt vào trong. Hai người từ phía nào đột vây cũng sẽ ít nhất gặp ba người giáp công.
“Một, hai, ba…bảy hảo thủ ám kình, lại có một cao thủ Bát Quái Chưởng, hơn nưa lại thêm tên Vương mù kia. Tốt, tốt, xem ra các ngươi đến đây đã có chuẩn bị kỹ, hôm nay sẽ lưu lại tính mệnh của người mù này!” Lão Lý mù đầu xoay đi xoay lại, chậm rãi nói.
“Có bảy người đều ám kình cao thủ?”
Lưu Uy thấy bọn người này, không khỏi cả kinh. Trong tám người vây quanh lão Lý mù và mình, trừ một trung niên khoảng hơn 40 tuổi kia, bảy người còn lại đều trên dưới 30 tuổi, thân thể cứng cáp, trong đó có 3 người trong tay cầm sung bán tự động.
“Cộp! Cộp!”
Ba người đàn ông cầm súng ném súng qua một bên, nhẹ nhàng vận động hai bắp vai. Ba người này bộ pháp trầm ổn, tinh quang từ hai mắt bắn ra bốn phía, hiển nhiên là ngoài việc thông thạo bắn súng, công phu tay không cũng không yếu. Đúng như lão Lý mù nói, đều là ám kình cao thủ.
“Ha ha ha, lão Lý mù, xem ra ngươi có kiến thức. Không sai, đám người này của ta, hôm nay là muốn lưu tính mệnh ngươi tại đây. Lý mù kia, người cũng thật sự giảo hoạt, chạy thoát hơn nửa năm, làm cho chúng ta không thể bắt được ngươi. Nếu không phải ngươi lần này tại thành phố J thu đồ đệ, bị liên lụy, sợ rằng chúng ta cũng không chặn được ngươi.”
Người công kích lão Lý mù kia, giờ này cũng từ trên nóc nhà nhảy xuống. Nhìn thấy dung mạo người đàn ông này, Lưu Uy hai mày nhíu lại.
“Vương Chung?”
Tên chặn đường lão Lý mù, chính là đối thủ của Lưu Uy tại hội thi giao lưu võ thuật, là cao thủ quốc thuật mù Vương Chung. Trong tám người khác, có một người chính là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hàn Lâm Lâm Đạo Minh, bảy người còn lại là thủ hạ của Lâm Đạo Minh.
“Ngươi là Lâm Đạo Minh thành phố J, cao thủ đứng thứ 34 trên Địa bảng? Cùng Vương mù kia bài danh thứ 13 trên Địa bảng, bọn ngươi hai người liên thủ, đích xác có thể tạo uy hiếp đối với ta. Bất quá 7 tên cao thủ ám kình kia, trước mặt lão mù này cũng không khác phế vật, ngươi cần gì cho bọn chúng đi tìm cái chết. “Lão Lý mù không để ý đến Vương Chung, mà hướng Lâm Đạo Minh nhè nhẹ lắc đầu, lạnh lùng nói.
Nghe người mù nói, thân thể bảy tên ám kình cao thủ bất giác cũng có chút rung động.
Mà giờ phút này, trái tim Lưu Uy như bị đập một chùy, cảm thấy có chút đau xót.
“Lâm Đạo Minh, Lâm Đạo Minh, hắn là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hàn Lâm, là cha của Lâm Diệu Đồng. Chẳng lẽ là Lâm Diệu Đồng tiết lộ tin tức của sư phụ cho Lâm Đạo Minh…” Lưu Uy lông mày ríu lại, không dám tin phán đoán của mình.
“Hừ, Lý Mông, ngươi không cần dùng lời lẽ làm dao động bọn họ. Ngươi đứng thứ ba trên Địa bảng, đương nhiên chúng ta biết thực lực của ngươi, đem bọn chúng tới đây vốn không phải đối phó ngươi. Hình ý Quyền của ngươi mặc dù lợi hại nhưng ta và Vương Chung tự tin sẽ đánh thắng ngươi!”
Một câu nói của Lâm Đạo Minh làm cho bảy tên hảo thủ ám kình kia thở dài một hơi.
Chỗ nào có người thì có giang hồ, trong giang hồ, tự nhiên có xếp hạng dù trong tối hay ngoài sáng. Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, cho dù tông sư quốc thuật, đồng thời nổi danh cũng phải phân cao thấp. Tự nhiên có phân thành “Thiên bảng” và “Địa bảng”.
Địa bảng chính là tối cao thân thủ được xếp hạng trong giang hồ. Một ít cao thủ tâm lang ác độc, nhân vật hắc đạo cũng được xếp vào Địa bảng. Trong đó, lão Lý mù xếp thứ ba, Vương Chung thứ mười ba, Lâm Đạo Minh thứ ba mươi bốn!
Mặc dù được xếp danh như vậy, nhưng thực tế khi giao thủ, người được xếp cao chưa chắc có thể hơn người bị xếp thấp, hết thảy phải đối địch mới biết.
“Ha ha ha ha…Lâm Đạo Minh, bảy ám kình cao thủ này không đối phó ta, chẳng lẽ muốn đối phó cậu nhỏ này. Cũng tốt, ta cũng muốn xem các ngươi có thể ngăn được hắn không!”
Lão Lý mù phát ra một trận cười âm u, đột nhiên bàn tay to ném người Lưu Uy ra xa 7, 8 mét, đến gần trước mặt một ám kình cao thủ, đồng thời giọng trầm khô khốc nói: “Cậu nhỏ, chạy đi! Chúng ta giao tình không sâu, sau khi đi, cũng không cần báo thù cho ta…”
“Tiền bối…”
Trong lúc sững sờ, người Lưu Uy đã đến trước người ám kình cao thủ kia. Cao thủ ám kình kia bước đến trước một bước theo bản năng, ra tay như chớp, chuẩn bị giữ lại Lưu Uy. Vài cao thủ ám kình khác gần đó cũng chuẩn bị vây lấy Lưu Uy.
“Không nên cử động, cẩn thận kế điệu hổ ly sơn của lão mù, dụ các ngươi đi đối phó tiểu tử kia, để hắn tự mình phá vây chạy thoát!” Lâm Đạo Minh la lên một tiếng, ngăn trở mấy cao thủ ám kình đó.
Do đó, chỉ có một ám kình cao thủ đối trận với Lưu Uy, tức khắc bước về trước một bước mạnh mẽ, nháy mắt rút ngắn khoảng cách với Lưu Uy, tay phải thành chưởng, hướng ngực Lưu Uy vỗ tới. Chưởng thế đánh tới, như tùy ý thường thường đánh ra, như cây bút thần viết ra nét bút đẹp.
“Thuận thế chưởng? Chiêu này trong Lão Bát Chưởng, người này luyện là Bát Quái Chưởng?”
Đối mặt với một chưởng của cao thủ ám kình, chân Lưu Uy dường như mọc rễ, bất động không lay, một chỏ dựng lên, lấy cứng chọi cứng tiếp một chưởng của ám kình cao thủ kia. Lúc này, Lưu Uy đã đánh ra khí thế quyền pháp, cả thân thể như một bức tường, vô cùng cứng cỏi.
“Di?”
Cao thủ ám kình kia kêu lên một tiếng, không dám cùng Lưu Uy đối chọi, người xoay một vòng quanh Lưu Uy, né tránh cú đòn của Lưu Uy. Chân bước Bát Quái, cơ hồ trong một hơi thở đã đến sau lưng Lưu Uy, chưởng thế đảo một vòng, lại nhằm lưng Lưu Uy đánh tới. Chiêu thức này dừng như đã phát huy quyền ý Nguyên chuyển liên hoàn của Bát Quái đến cùng cực, giống như con lừa kéo cối xay, quyền thế như nước chảy mây trôi, liên miên bất tuyệt!
Công phu này đủ nói rõ đả pháp Bát Quái Chưởng của cao thủ ám kình kia đã được tôi luyện nhiều năm.
Một thân vừa chuyển, tiếp theo một chưởng, tốc độ mau lẹ vô cùng, như chim én xuyên lâm, cơ hồ trong nháy mắt, bàn tay của cao thủ ám kình kia sẽ dính vào lưng Lưu Uy.
Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy Lưu Uy chân khua một vòng, cả người trông như một trái cầu sắt tròn, sinh động lăn đi một khoảng cách nửa bước ra phía trước. Cùng lúc đó, hai chân Lưu Uy dẫm một cái “rùng” “rùng” hai tiếng phát ra trên mặt đất, làm mặt đất rung lên, tiếp theo chân co về sao đá một cuớc.
“Không hay, Bát Cực Tha Thối!”
Ám kình cao thủ kia cả kinh, vội vàng lùi về tránh đòn, khiến cho chân Lưu Uy chỉ quét qua trước đầu gối của hắn.
Chính là ngay lúc này, cao thủ ám kình kia cảm thấy đầu gối đau như kim châm, trong lòng cả kinh, người cũng không đứng được ổn định, lảo đảo một cái. Ngay lúc này, tay trái Lưu Uy vỗ về phía sau một phát, như mãnh hổ vẫy đuôi, “đích” một tiếng vỗ vào thái dương của hắn, người Lưu Uy lại lủi một bước nữa, tay phải như mãnh thú cắn nhau, “ca” một tiếng chộp ngay vào yết hầu của cao thủ ám kình kia!
Thú quyền sát chiêu, Hổ bãi vĩ, Báo tỏa hầu!
Thiếu Lâm chính tông Dịch Cân Kinh, có chỗ không giống với Dịch Cân Kinh của các tông phái khác. Tu luyện Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh, phải có chí ít một năm nội công làm cơ sở, kết hợp với các loại dược liệu cả trong lẫn ngoài, luyện suốt ba năm mới đến mức đại thành. Khi luyện, không chỉ luyện cân cốt (cơ xương) mà luyện cả cân mô (màng cơ)!
Cơ bám vào xương, bao quanh cơ là cân mô, kết nối xuơng cốt và cơ nhục. Đồng thời tu luyện cả cân mô thì mới thực sự đạt tới mức cân cốt tráng kiện.
“Dịch Cân làm tráng kiện bên ngoài, tẩy tủy làm sạch bên trong, hai bộ kinh đều hữu dụng, nội ngoại kiêm tu, ngoại công có thể đầy đủ mà nội công cũng có thể luyện tới hóa cảnh. Phối hợp với quyền ý của Thú Quyền Đồ, đánh ra Thú quyền chí cương chí mãnh thì thực lực của ta, tối thiểu phải vượt trên nửa số cao thủ quốc thuật. Chỉ tiếc là luyện tập Dịch cân Kinh phải cần phối hợp dược liệu, không có dược liệu, hiệu quả luyện tập cũng bị giảm nhiều!”
Lưu Uy vừa tập các thế của Dịch Cân Kinh, vừa âm thầm nghĩ trong lòng.
Luyện Dịch Cân Kinh cần dùng dược liệu, cơ bản là có phối chế một ít Trung dược cao cấp để giúp luyện tinh hóa khí, mà một thang thuốc như vậy giá cũng hơn hai nghìn đồng. Tiền bạc của Lưu Uy, bây giờ vẫn chưa có thể tiêu xài được ở mức như vậy.
Cứ luyện một lúc Dịch Cân Kinh, Lưu Uy lại ngưng tụ khí thần, đứng trạm thung Tượng hình. Thung công là mẹ của quyền pháp, cho dù đã có bí điển Dịch Cân Tẩy Tủy, cũng không có thể bỏ Thung công. Điểm này, Lưu Uy hiểu rất rõ.
Công phu của Lưu Uy chỉ trong chốc lát đã lên được khí thế của Tượng hình, cả người như biến thành một con voi lớn từ từ cẩn thận lướt qua sông.
Nhưng lúc này, trong tai Lưu Uy đột nhiên vọng lại một âm thanh nhỏ.
“Ha? Giống như âm thanh của máy móc bằng kim loại va chạm nhau. Đây là một khu dân cư hoang phế, gần đây không có một nhà máy nào, tại sao lại có tiếng cơ khí chạm nhau?”
Lưu Uy vừa nghĩ, trong lòng đột nhiên có cảm giác không hay, không kịp lắng nghe thêm, Lưu Uy như tia chớp bước về trước ba bước, thân thể chồm tiếp một cái đã lăn trên đất, thoát đi được bảy tám mét. Ngay lúc đó, ba tiếng “đoàng”, “đoàng”, “đoàng” của đạn bắn trúng ngay vào chỗ Lưu Uy đứng trước đó.
“ Bắn tỉa?”
Lưu Uy nhướng mày, không biết vì sao bị cao thủ loại này bắn, trong lòng đang nghi hoặc thì thấy lão Lý mù thân như bóng ma, từ trongphòng chạy ra, một chộp đã nắm được Lưu Uy, chuyển thân một cái đã nhảy lên nóc nhà: “Cậu nhỏ, cừu gia của ta đã đến, chạy mau!”
Lưu Uy cả kinh, không kịp suy nghĩ nhiều, dưới chân liên tục bước ra, tốc độ so với lão Lý mù cũng không kém hơn bao nhiêu. Hai người như hai tia chớp truyền trên nóc nhà mà đi.
“Lão Lý mù, bạn cũ tới thăm, cũng không chào đón mà lại muốn đi sao?”
Lúc này, phía trước hai người, đột nhiên toát ra một thanh âm âm u. Một thân người khô héo gầy gò từ phía trước hưởng hai người đang chạy trốn xuất hiện, thân hình như mộ con chim điêu lớn, hướng Lưu Uy và lão Lý mù hai người vồ tới, người còn chưa tới, một trận kình phong đã nổi lên.
“Thiếu Lâm Ưng Trảo Công, quả nhiên là ngươi!”
Lão Lý mù thanh âm trầm thấp kêu lên, tay phải ném Lưu Uy xuống dưới một cái sân trống, thân hình vặn một cái trông như một con vượn, nhanh nhẹn dị thường, tránh thoát công kích của người kia, hai chân tại nóc nhà búng lên, mượn lực phản chấn nhảy đến trước Lưu Uy, lại nắm chặt được Lưu Uy, chuẩn bị cùng hắn đào tẩu theo hướng khác.
“Lý Mông, người không cần phí tâm tư chạy trốn, chúng ta hôm nay đến bắt ngươi, đã chuẩn bị tốt cả mười phần, tuyệt đối không cho ngươi cơ hội chạy thoát!”
Lúc này, “rập” “rập” “rập” mấy tiếng, tám nam tử mặc kình trang từ bốn phía sân nhanh nhẹn rầm rập chạy ra, hình thành một vòng vây, đem lão Lý mù và Lưu Uy vây chặt vào trong. Hai người từ phía nào đột vây cũng sẽ ít nhất gặp ba người giáp công.
“Một, hai, ba…bảy hảo thủ ám kình, lại có một cao thủ Bát Quái Chưởng, hơn nưa lại thêm tên Vương mù kia. Tốt, tốt, xem ra các ngươi đến đây đã có chuẩn bị kỹ, hôm nay sẽ lưu lại tính mệnh của người mù này!” Lão Lý mù đầu xoay đi xoay lại, chậm rãi nói.
“Có bảy người đều ám kình cao thủ?”
Lưu Uy thấy bọn người này, không khỏi cả kinh. Trong tám người vây quanh lão Lý mù và mình, trừ một trung niên khoảng hơn 40 tuổi kia, bảy người còn lại đều trên dưới 30 tuổi, thân thể cứng cáp, trong đó có 3 người trong tay cầm sung bán tự động.
“Cộp! Cộp!”
Ba người đàn ông cầm súng ném súng qua một bên, nhẹ nhàng vận động hai bắp vai. Ba người này bộ pháp trầm ổn, tinh quang từ hai mắt bắn ra bốn phía, hiển nhiên là ngoài việc thông thạo bắn súng, công phu tay không cũng không yếu. Đúng như lão Lý mù nói, đều là ám kình cao thủ.
“Ha ha ha, lão Lý mù, xem ra ngươi có kiến thức. Không sai, đám người này của ta, hôm nay là muốn lưu tính mệnh ngươi tại đây. Lý mù kia, người cũng thật sự giảo hoạt, chạy thoát hơn nửa năm, làm cho chúng ta không thể bắt được ngươi. Nếu không phải ngươi lần này tại thành phố J thu đồ đệ, bị liên lụy, sợ rằng chúng ta cũng không chặn được ngươi.”
Người công kích lão Lý mù kia, giờ này cũng từ trên nóc nhà nhảy xuống. Nhìn thấy dung mạo người đàn ông này, Lưu Uy hai mày nhíu lại.
“Vương Chung?”
Tên chặn đường lão Lý mù, chính là đối thủ của Lưu Uy tại hội thi giao lưu võ thuật, là cao thủ quốc thuật mù Vương Chung. Trong tám người khác, có một người chính là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hàn Lâm Lâm Đạo Minh, bảy người còn lại là thủ hạ của Lâm Đạo Minh.
“Ngươi là Lâm Đạo Minh thành phố J, cao thủ đứng thứ 34 trên Địa bảng? Cùng Vương mù kia bài danh thứ 13 trên Địa bảng, bọn ngươi hai người liên thủ, đích xác có thể tạo uy hiếp đối với ta. Bất quá 7 tên cao thủ ám kình kia, trước mặt lão mù này cũng không khác phế vật, ngươi cần gì cho bọn chúng đi tìm cái chết. “Lão Lý mù không để ý đến Vương Chung, mà hướng Lâm Đạo Minh nhè nhẹ lắc đầu, lạnh lùng nói.
Nghe người mù nói, thân thể bảy tên ám kình cao thủ bất giác cũng có chút rung động.
Mà giờ phút này, trái tim Lưu Uy như bị đập một chùy, cảm thấy có chút đau xót.
“Lâm Đạo Minh, Lâm Đạo Minh, hắn là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hàn Lâm, là cha của Lâm Diệu Đồng. Chẳng lẽ là Lâm Diệu Đồng tiết lộ tin tức của sư phụ cho Lâm Đạo Minh…” Lưu Uy lông mày ríu lại, không dám tin phán đoán của mình.
“Hừ, Lý Mông, ngươi không cần dùng lời lẽ làm dao động bọn họ. Ngươi đứng thứ ba trên Địa bảng, đương nhiên chúng ta biết thực lực của ngươi, đem bọn chúng tới đây vốn không phải đối phó ngươi. Hình ý Quyền của ngươi mặc dù lợi hại nhưng ta và Vương Chung tự tin sẽ đánh thắng ngươi!”
Một câu nói của Lâm Đạo Minh làm cho bảy tên hảo thủ ám kình kia thở dài một hơi.
Chỗ nào có người thì có giang hồ, trong giang hồ, tự nhiên có xếp hạng dù trong tối hay ngoài sáng. Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, cho dù tông sư quốc thuật, đồng thời nổi danh cũng phải phân cao thấp. Tự nhiên có phân thành “Thiên bảng” và “Địa bảng”.
Địa bảng chính là tối cao thân thủ được xếp hạng trong giang hồ. Một ít cao thủ tâm lang ác độc, nhân vật hắc đạo cũng được xếp vào Địa bảng. Trong đó, lão Lý mù xếp thứ ba, Vương Chung thứ mười ba, Lâm Đạo Minh thứ ba mươi bốn!
Mặc dù được xếp danh như vậy, nhưng thực tế khi giao thủ, người được xếp cao chưa chắc có thể hơn người bị xếp thấp, hết thảy phải đối địch mới biết.
“Ha ha ha ha…Lâm Đạo Minh, bảy ám kình cao thủ này không đối phó ta, chẳng lẽ muốn đối phó cậu nhỏ này. Cũng tốt, ta cũng muốn xem các ngươi có thể ngăn được hắn không!”
Lão Lý mù phát ra một trận cười âm u, đột nhiên bàn tay to ném người Lưu Uy ra xa 7, 8 mét, đến gần trước mặt một ám kình cao thủ, đồng thời giọng trầm khô khốc nói: “Cậu nhỏ, chạy đi! Chúng ta giao tình không sâu, sau khi đi, cũng không cần báo thù cho ta…”
“Tiền bối…”
Trong lúc sững sờ, người Lưu Uy đã đến trước người ám kình cao thủ kia. Cao thủ ám kình kia bước đến trước một bước theo bản năng, ra tay như chớp, chuẩn bị giữ lại Lưu Uy. Vài cao thủ ám kình khác gần đó cũng chuẩn bị vây lấy Lưu Uy.
“Không nên cử động, cẩn thận kế điệu hổ ly sơn của lão mù, dụ các ngươi đi đối phó tiểu tử kia, để hắn tự mình phá vây chạy thoát!” Lâm Đạo Minh la lên một tiếng, ngăn trở mấy cao thủ ám kình đó.
Do đó, chỉ có một ám kình cao thủ đối trận với Lưu Uy, tức khắc bước về trước một bước mạnh mẽ, nháy mắt rút ngắn khoảng cách với Lưu Uy, tay phải thành chưởng, hướng ngực Lưu Uy vỗ tới. Chưởng thế đánh tới, như tùy ý thường thường đánh ra, như cây bút thần viết ra nét bút đẹp.
“Thuận thế chưởng? Chiêu này trong Lão Bát Chưởng, người này luyện là Bát Quái Chưởng?”
Đối mặt với một chưởng của cao thủ ám kình, chân Lưu Uy dường như mọc rễ, bất động không lay, một chỏ dựng lên, lấy cứng chọi cứng tiếp một chưởng của ám kình cao thủ kia. Lúc này, Lưu Uy đã đánh ra khí thế quyền pháp, cả thân thể như một bức tường, vô cùng cứng cỏi.
“Di?”
Cao thủ ám kình kia kêu lên một tiếng, không dám cùng Lưu Uy đối chọi, người xoay một vòng quanh Lưu Uy, né tránh cú đòn của Lưu Uy. Chân bước Bát Quái, cơ hồ trong một hơi thở đã đến sau lưng Lưu Uy, chưởng thế đảo một vòng, lại nhằm lưng Lưu Uy đánh tới. Chiêu thức này dừng như đã phát huy quyền ý Nguyên chuyển liên hoàn của Bát Quái đến cùng cực, giống như con lừa kéo cối xay, quyền thế như nước chảy mây trôi, liên miên bất tuyệt!
Công phu này đủ nói rõ đả pháp Bát Quái Chưởng của cao thủ ám kình kia đã được tôi luyện nhiều năm.
Một thân vừa chuyển, tiếp theo một chưởng, tốc độ mau lẹ vô cùng, như chim én xuyên lâm, cơ hồ trong nháy mắt, bàn tay của cao thủ ám kình kia sẽ dính vào lưng Lưu Uy.
Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy Lưu Uy chân khua một vòng, cả người trông như một trái cầu sắt tròn, sinh động lăn đi một khoảng cách nửa bước ra phía trước. Cùng lúc đó, hai chân Lưu Uy dẫm một cái “rùng” “rùng” hai tiếng phát ra trên mặt đất, làm mặt đất rung lên, tiếp theo chân co về sao đá một cuớc.
“Không hay, Bát Cực Tha Thối!”
Ám kình cao thủ kia cả kinh, vội vàng lùi về tránh đòn, khiến cho chân Lưu Uy chỉ quét qua trước đầu gối của hắn.
Chính là ngay lúc này, cao thủ ám kình kia cảm thấy đầu gối đau như kim châm, trong lòng cả kinh, người cũng không đứng được ổn định, lảo đảo một cái. Ngay lúc này, tay trái Lưu Uy vỗ về phía sau một phát, như mãnh hổ vẫy đuôi, “đích” một tiếng vỗ vào thái dương của hắn, người Lưu Uy lại lủi một bước nữa, tay phải như mãnh thú cắn nhau, “ca” một tiếng chộp ngay vào yết hầu của cao thủ ám kình kia!
Thú quyền sát chiêu, Hổ bãi vĩ, Báo tỏa hầu!
/28
|