Hai quyền đánh bay Vương Chung, lão Lý mù thân thể lay động một chút, khóe miệng lại tràn ra một tia máu tươi, than nhẹ một tiếng, rè rè trầm giọng nói:”Đáng tiếc không đánh chết được tên Vương mù này. Cậu nhỏ, chúng ta mau đi không thì Lâm Đạo Minh sẽ đuổi kịp.
“Ca…..ca…..ca…..”
Lúc này, một trận thanh âm bước chân đạp ngói truyền tới. Hiển nhiên là Lâm Đạo Minh đã nhảy lên nóc nhà chạy tới. Lưu Uy nhướng mày, hận nhìn Vương Chung bị trọng thương đang lảo đảo đằng kia, bất đắc dĩ cõng người mù lên lưng, nhảy mấy cái qua hai bức tường thấp, nhằm hướng Bắc thành phố J đào tẩu.
Phía Bắc thành phố J là vùng đồi núi, chỉ cần trốn vào khu này, đám người Lâm Đạo Minh không thể phút chốc tìm được bọn Lưu Uy hai người.
Khi Lưu Uy và lão Lý mù đào tẩu thì Vương Chung kia cũng nôn ra một đống máu bầm, thân thể cố đứng lên, lấy ra trong người một cái bình ngọc nhỏ, lấy ra hai viên dược hoàn màu đen to bằng đầu ngón tay út nhét vào miệng.
“Vương huynh, không sao chứ?”
Lúc này, Lâm Đạo Minh vừa dẫn theo hai gã ám kình cao thủ chạy tới, lúc này chỉ nghe thánh âm đánh nhau,bây giờ nhìn vách tường sụp đổ, đầu mặt Vương Chung như đống bùi nhùi, vội vàng nhảy xuống bên người Vương Chung, lộ vẻ quan tâm hỏi.
“Không sao. Tên Lý mù kia đã sắp chết, chiêu Long Hổ Đấu Chí kia mặc dù lợi hại, nhưng bất quá chỉ làm ta trọng thương mà thôi. Ta có 3 viên Tạo hóa đan, miễn cưỡng có thể ổn định thương thế. Đừng để cho lão mù kia và thằng nhỏ chạy thoát!” Vương Chung lau vết máu trên mép, trầm giọng nói.
“Vương huynh, ta xem huynh cần phải nghỉ ngơi một chút, làm dịu thương thế rồi đuổi chúng sau cũng tốt. Tiểu tử kia cũng không phải là tên kém, chúng ta không đề phòng sẽ bị lật thuyền!”
Hai con ngươi của Lâm Đạo Minh xoay hai vòng, trong hai mắt phát ra hai tia tinh quang kỳ dị. hắn cũng không có theo lời Vương Chung lập tức đuổi theo lão Lý mù mà đỡ lấy Vương Chung, một tay áp vào lưng Vương Chung, giúp hắn trấn an khí huyết, giúp Vương Chung khôi phụ thương thế.
Lần đuổi giết lão Lý mù lần này, Vương Chung là chủ lực, Lâm Đạo Minh đi theo có tác dụng trợ lực, bây giờ Vương Chung bị thương, Lâm Đạo Minh cũng không ngu ngốc một mình đuổi theo.
Thú bị dồn vào đường cùng, lão Lý mù mặc dù bị trọng thương, đã bước một chân vào quỉ môn quan, nhưng dù sao cũng là nhân vật thứ ba trên Địa bảng, thực lực không phải tầm thường, phút cuối, biết đâu có thể mang Lâm Đạo Minh xuống gặp Diêm vương. Huống gì Lưu Uy cũng là bạn học của Lâm Diệu Đồng, nguyên nhân này cũng làm cho Lâm Đạo Minh không muốn đuổi tận giết tuyệt.
“ Ngươi…cơ hội không thế mất…mất rồi không có lại được đâu…”
Vương Chung tự nhiên đoán được Lâm Đạo Minh đang nghĩ gì trong lòng, vừa muốn nổi giận, nhưng lại nghĩ tình trạng bây giờ của mình, không thể làm gì hơn là đè nén cơn giận, căm hận thở dài.
Hắn biết, nếu mình và Lâm Đạo Minh nói chuyện quá mức, Lâm Đạo Minh cũng không ngại gì một chưởng đánh chết mình. Dù cho Lâm Đạo Minh đánh chết mình thì cũng hoàn toàn có thể nói là mình cùng lão Lý mù kia lưỡng bại câu thương mà chết. Nhân vật trên Địa bảng, không có ai là không có chút lòng dạ độc ác, bọn họ chuyện gì mà không có thể làm được!
“Vương huynh, ngươi bây giờ thương thế không nhẹ. Nếu truy đuổi theo, sợ rằng chấn động phủ tạng, tạo thành vết thương không cách nào chữa được, ngươi có muốn vậy không?” Lâm Đạo Minh thanh sắc bất động nói.
Trong lúc Lâm Đạo Minh đang nói chuyện với Vương Chung, một đạo nhân ảnh đang hướng phía Bắc thành phố J chạy đi.
Lưu Uy mặc dù vóc người không cao lớn, nhưng vốn cũng tương đối khỏe, công phu luyện tinh hóa khí đã có hỏa hầu, thể lực nội kình đã trở nên khá mạnh, trên thân cõng lão Lý mù hơn trăm cân (hơn 50kg) cũng không khó khăn. Chân Lưu Uy mỗi bước đều có thể đi được ba, bốn mét, tốc độ nhanh vô cùng!
Voi lớn chạy, mặc dù số lần cất chân không nhiều, nhưng mỗi bước có thể đi được khoảng cách khá xa, cho nên tốc độ không hề chậm so với các mãnh thú khác.
“Ối…ối…cậu nhỏ, buông lão mù ta ra đi. Lão mù ta biết thương thế của mình, cho dù chúng ta có bỏ chạy, sợ rằng ta cũng không sống được bao lâu…”
Lão Lý mù ho khan hai tiếng, từ mũi mồm đều chảy ra ít máu tươi, hiển nhiên phổi, ruột, dạ dày đều đã bị trọng thương. Lão Lý mù sắc mặt buồn bã, khóe miệng hiện lên một nụ cười như sắp chết, chậm rãi nói: “Cậu nhỏ, lão mù này cả đời, thu được đồ đệ như cậu, cậu cũng không làm ta mất thể diện a…”
“Sư phụ…”
Mũi Lưu Uy có chút cay, cắn răng, cước bộ cũng nhanh thêm hai phần, trọng miệng nói: “Sư phụ, chỉ cần người còn có một hơi, con cũng cố cứu sống người…”
Lúc này, Lưu Uy lần đầu tiên đã có nản chí với công phu của mình, công phu của hắn trong các cao thủ thanh niên đồng lứa, cũng không phải là yếu, nhưng so với Vương Chung, Lâm Đạo Minh hai người cũng còn khác biệt quá xa. Hắn trong những trận đả đấu như vừa nãy, căn bản không có tác dụng gì.
Nếu hắn được như các cao thủ quốc thuật Dương Lộ Thiền, Tôn Lộc Đường…, công lực đã đạt tới hóa kình khi còn trẻ tuổi thì hôm nay cho dù gặp Địa bảng cao thủ, cũng có thể cùng lão Lý mù liên thủ, đánh lui cường địch.
Nhưng sự thật là hắn không có được thực lực như thế, hết thảy đều là nói như không!
“Cậu nhỏ, ngươi gọi ta là gì? Cậu…gọi ta là…sư phụ, tốt, tốt, có cái từ "sư phụ" này, lão mù ta cả đời sống cũng không uổng…Cậu nhỏ, Vương Chung muốn đánh chết lão mù ta, tuyệt không dễ !"
Nghe Lưu Uy gọi mình là sư phụ, lão Lý mù thần thái tươi lên được vài phần.
Lão Lý mù mặc dù đôi mắt không nhìn thấy được, nhưng cảm giác lại nhạy bén vô cùng, giờ phút này nghiên nghiêng đầu, lỗ tai giật giật, đột nhiên nói : "Cậu nhỏ, chúng ta đã đến ngoại ô phía Bắc thành phố J ? Tốt, bây giờ chạy vào núi, chỉ cần tới Huyền Vũ Sơn thì hai thầy trò ta muốn chết cũng không được !"
Phía Bắc thành phố J có nhiều núi, Huyền Vũ Sơn là ngọn núi cao nhất trong đó, bây giờ hai người còn cách Huyền Vũ Sơn hơn hai mươi dặm.
Hai mươi dặm đường núi, Lưu Uy có thể chạy chưa tới một tiếng. Khi đã vàp trong núi, cho dù bọn người Lâm Đạo Minh muốn tìm Lưu Uy, sẽ giống như tìm kim đáy biển. Chỉ là Lưu Uy không biết, thương thế của lão Lý mù có chịu đựng được cho đến khi chạy đến Huyền Vũ Sơn không !
Trong suốt một giờ, lão Lý mù trên lưng Lưu Uy hơi thờ ngày càng yếu, Lưu Uy trong lòng càng buồn.
"Sư phụ, đã tới Huyền Vũ Sơn !"
Lưu Uy dừng chân, thanh âm có chút run rẩy.
"Hả, đã tới Huyền Vũ Sơn? Cậu nhỏ, phía Bắc chân núi Huyền Vũ Sơn có một cái hang động nhỏ, chúng ta đi tới cái hang núi kia !" Lão Lý mù đầu cũng không có ngóc lên, chậm rãi nói.
Phía mặt Bắc của Huyền Vũ Sơn có một cái hang núi nhỏ, cao không quá 2 mét, rộng chỉ hơn một mét, không gian bên trong hết sức chật hẹp, ước chừng chỉ có thể chứa được 4,5 người. Lúc này bên trong hang, thấy có một cái bếp đá, một cái nồi sắt, một đám cỏ mềm.
Lưu Uy nhè nhẹ đặt lão Lý mù xuống đám cỏ mềm, lúc này lão Lý mù mới thấy có chút khôi phục thần thái.
"Đến trước lúc hừng đông ngày mai, Lâm Đạo Minh và Vương Chung kia tuyệt đối không tìm được chỗ này. Cậu nhỏ, cậu đi kiếm một ít gà rừng, lão mù ta phối chế một ít dược liệu, phải trước khi trời sáng ngày mai khôi phục nội thương ! "
Trên mặt lão Lý mù hiện lên vẻ tự tin, hai tay run nhẹ móc ra trong lồng ngực một cái bao vải, mở ra nhiều lớp, chỉ thấy trong đó là một cái hộp gỗ đỏ dài khoảng 20 phân, rộng 5 phân, bên trong là một bộ rễ cây.
" Đây là…nhân sâm trăm năm ? "
Lưu Uy học hệ đại học chuyên ngành Trung Tây y kết hợp, đối với dược thảo tự nhiên rất quen thuộc, nhìn bộ rễ cây kia lập tức nhận ra đây là một của nhân sâm trân quí tuổi phải hơn trăm năm. Trên thị trường, loại nhân sâm này vô giá, trừ người có quyền thế thì không cách nào mua được.
Nhân sâm như vậy, đích xác có thể xem là linh đơn diệu dược. Uống một chén sâm này, người bệnh nặng gần chết tối thiểu cũng có thể giữ lại được tính mạng trong ba ngày.
"Đây không phải là nhân sâm trăm năm, mà là Sâm vương ngàn năm. Nhìn bề ngoài thế này thì nhân sâm thường nếu là 1 năm, thì Sâm vương phải 10 năm. Như vậy, một gốc Sâm vương này, tối thiểu phải ngoài 1.200 năm, là đồ vật chí bảo. Thứ này, cũng đường lui sau cùng duy nhất mà lão mù này đã chuẩn bị ! "
Lão Lý mù cười nhẹ, từ từ nói.
"Sâm vương ngàn năm ?"
Lưu Uy vừa vui mừng lẫn sợ hãi, truền thuyết về Sâm vương, hắn không phải chưa từng nghe qua, bất quá thứ này quá ít, có thể xem là đồ thượng đẳng đã tận tuyệt. Ngay cả vua chúa ngày xưa, sợ rằng cũng không có được một gốc Sâm vương ngàn năm !
Sâm vương ngàn năm như thế, chỉ có hiệp khách võ công tuyệt thế, cửu tử nhất sinh lấy được từ những nơi vô cùng hiểm yếu. Một thang thuốc từ củ sâm này, có thể dễ dàng khôi phục bất kỳ nội thương ở mức độ nào, đem người tắt hơi vừa chết cũng có thể sống lại. Nói nó có khả năng khởi tử hồi sinh cũng không quá !
Lão Lý mù giữa lại Sâm vương này chính là để cho mình một con đường lui sau cùng, chuẩn bị giữ cho mình một tính mạng !
Nhìn thấy Sâm vương ngàn năm, Lưu Uy biết lão Lý mù tuyệt đối không còn nguy hiểm gì.
Chỉ chưa đầy 10 phút, Lưu Uy đã bắt được một con thỏ trong Huyền Vũ Sơn. Hắn quyền thế như hổ như sói, đứng bình thường cũng có thể tự nhiên phát ra khí thế của mãnh thú. Tốc độ của thỏ trong núi này mặc dù cực kỳ nhanh, nhưng dưới khí thế của Lưu Uy phát ra chỉ có đứng run, căn bản không dám chạy trốn.
Lửa đỏ, đun nước, ngắn ngủi trong nửa giờ, một cỗ mùi thơm kỳ lạ từ trong cái nồi sắt bay ra.
"Sâm vương này thật là khác thường, giờ nước chưa sôi tốt mà cái hơi tản mát ra này mình hít một cái, đã có cảm giác lục phủ ngũ tạng khỏe lên không ít, so với tác dụng của Dịch Cân Kinh dường như còn hơn. Hơn nữa hơi này đi vào lục phủ ngũ tạng của mình, dường như đã hóa thành tinh khí, làm tăng nội kình của mình !" Lưu Uy hít sâu một hơi, nuốt vào bụng, cảm thấy trong bụng của mình nhẹ nhàng xoay chuyển, giống như nội kình đang vận chuyển, trong khoảnh khắc đem nội kình Lưu Uy tăng lên được một phần!
“Ca…..ca…..ca…..”
Lúc này, một trận thanh âm bước chân đạp ngói truyền tới. Hiển nhiên là Lâm Đạo Minh đã nhảy lên nóc nhà chạy tới. Lưu Uy nhướng mày, hận nhìn Vương Chung bị trọng thương đang lảo đảo đằng kia, bất đắc dĩ cõng người mù lên lưng, nhảy mấy cái qua hai bức tường thấp, nhằm hướng Bắc thành phố J đào tẩu.
Phía Bắc thành phố J là vùng đồi núi, chỉ cần trốn vào khu này, đám người Lâm Đạo Minh không thể phút chốc tìm được bọn Lưu Uy hai người.
Khi Lưu Uy và lão Lý mù đào tẩu thì Vương Chung kia cũng nôn ra một đống máu bầm, thân thể cố đứng lên, lấy ra trong người một cái bình ngọc nhỏ, lấy ra hai viên dược hoàn màu đen to bằng đầu ngón tay út nhét vào miệng.
“Vương huynh, không sao chứ?”
Lúc này, Lâm Đạo Minh vừa dẫn theo hai gã ám kình cao thủ chạy tới, lúc này chỉ nghe thánh âm đánh nhau,bây giờ nhìn vách tường sụp đổ, đầu mặt Vương Chung như đống bùi nhùi, vội vàng nhảy xuống bên người Vương Chung, lộ vẻ quan tâm hỏi.
“Không sao. Tên Lý mù kia đã sắp chết, chiêu Long Hổ Đấu Chí kia mặc dù lợi hại, nhưng bất quá chỉ làm ta trọng thương mà thôi. Ta có 3 viên Tạo hóa đan, miễn cưỡng có thể ổn định thương thế. Đừng để cho lão mù kia và thằng nhỏ chạy thoát!” Vương Chung lau vết máu trên mép, trầm giọng nói.
“Vương huynh, ta xem huynh cần phải nghỉ ngơi một chút, làm dịu thương thế rồi đuổi chúng sau cũng tốt. Tiểu tử kia cũng không phải là tên kém, chúng ta không đề phòng sẽ bị lật thuyền!”
Hai con ngươi của Lâm Đạo Minh xoay hai vòng, trong hai mắt phát ra hai tia tinh quang kỳ dị. hắn cũng không có theo lời Vương Chung lập tức đuổi theo lão Lý mù mà đỡ lấy Vương Chung, một tay áp vào lưng Vương Chung, giúp hắn trấn an khí huyết, giúp Vương Chung khôi phụ thương thế.
Lần đuổi giết lão Lý mù lần này, Vương Chung là chủ lực, Lâm Đạo Minh đi theo có tác dụng trợ lực, bây giờ Vương Chung bị thương, Lâm Đạo Minh cũng không ngu ngốc một mình đuổi theo.
Thú bị dồn vào đường cùng, lão Lý mù mặc dù bị trọng thương, đã bước một chân vào quỉ môn quan, nhưng dù sao cũng là nhân vật thứ ba trên Địa bảng, thực lực không phải tầm thường, phút cuối, biết đâu có thể mang Lâm Đạo Minh xuống gặp Diêm vương. Huống gì Lưu Uy cũng là bạn học của Lâm Diệu Đồng, nguyên nhân này cũng làm cho Lâm Đạo Minh không muốn đuổi tận giết tuyệt.
“ Ngươi…cơ hội không thế mất…mất rồi không có lại được đâu…”
Vương Chung tự nhiên đoán được Lâm Đạo Minh đang nghĩ gì trong lòng, vừa muốn nổi giận, nhưng lại nghĩ tình trạng bây giờ của mình, không thể làm gì hơn là đè nén cơn giận, căm hận thở dài.
Hắn biết, nếu mình và Lâm Đạo Minh nói chuyện quá mức, Lâm Đạo Minh cũng không ngại gì một chưởng đánh chết mình. Dù cho Lâm Đạo Minh đánh chết mình thì cũng hoàn toàn có thể nói là mình cùng lão Lý mù kia lưỡng bại câu thương mà chết. Nhân vật trên Địa bảng, không có ai là không có chút lòng dạ độc ác, bọn họ chuyện gì mà không có thể làm được!
“Vương huynh, ngươi bây giờ thương thế không nhẹ. Nếu truy đuổi theo, sợ rằng chấn động phủ tạng, tạo thành vết thương không cách nào chữa được, ngươi có muốn vậy không?” Lâm Đạo Minh thanh sắc bất động nói.
Trong lúc Lâm Đạo Minh đang nói chuyện với Vương Chung, một đạo nhân ảnh đang hướng phía Bắc thành phố J chạy đi.
Lưu Uy mặc dù vóc người không cao lớn, nhưng vốn cũng tương đối khỏe, công phu luyện tinh hóa khí đã có hỏa hầu, thể lực nội kình đã trở nên khá mạnh, trên thân cõng lão Lý mù hơn trăm cân (hơn 50kg) cũng không khó khăn. Chân Lưu Uy mỗi bước đều có thể đi được ba, bốn mét, tốc độ nhanh vô cùng!
Voi lớn chạy, mặc dù số lần cất chân không nhiều, nhưng mỗi bước có thể đi được khoảng cách khá xa, cho nên tốc độ không hề chậm so với các mãnh thú khác.
“Ối…ối…cậu nhỏ, buông lão mù ta ra đi. Lão mù ta biết thương thế của mình, cho dù chúng ta có bỏ chạy, sợ rằng ta cũng không sống được bao lâu…”
Lão Lý mù ho khan hai tiếng, từ mũi mồm đều chảy ra ít máu tươi, hiển nhiên phổi, ruột, dạ dày đều đã bị trọng thương. Lão Lý mù sắc mặt buồn bã, khóe miệng hiện lên một nụ cười như sắp chết, chậm rãi nói: “Cậu nhỏ, lão mù này cả đời, thu được đồ đệ như cậu, cậu cũng không làm ta mất thể diện a…”
“Sư phụ…”
Mũi Lưu Uy có chút cay, cắn răng, cước bộ cũng nhanh thêm hai phần, trọng miệng nói: “Sư phụ, chỉ cần người còn có một hơi, con cũng cố cứu sống người…”
Lúc này, Lưu Uy lần đầu tiên đã có nản chí với công phu của mình, công phu của hắn trong các cao thủ thanh niên đồng lứa, cũng không phải là yếu, nhưng so với Vương Chung, Lâm Đạo Minh hai người cũng còn khác biệt quá xa. Hắn trong những trận đả đấu như vừa nãy, căn bản không có tác dụng gì.
Nếu hắn được như các cao thủ quốc thuật Dương Lộ Thiền, Tôn Lộc Đường…, công lực đã đạt tới hóa kình khi còn trẻ tuổi thì hôm nay cho dù gặp Địa bảng cao thủ, cũng có thể cùng lão Lý mù liên thủ, đánh lui cường địch.
Nhưng sự thật là hắn không có được thực lực như thế, hết thảy đều là nói như không!
“Cậu nhỏ, ngươi gọi ta là gì? Cậu…gọi ta là…sư phụ, tốt, tốt, có cái từ "sư phụ" này, lão mù ta cả đời sống cũng không uổng…Cậu nhỏ, Vương Chung muốn đánh chết lão mù ta, tuyệt không dễ !"
Nghe Lưu Uy gọi mình là sư phụ, lão Lý mù thần thái tươi lên được vài phần.
Lão Lý mù mặc dù đôi mắt không nhìn thấy được, nhưng cảm giác lại nhạy bén vô cùng, giờ phút này nghiên nghiêng đầu, lỗ tai giật giật, đột nhiên nói : "Cậu nhỏ, chúng ta đã đến ngoại ô phía Bắc thành phố J ? Tốt, bây giờ chạy vào núi, chỉ cần tới Huyền Vũ Sơn thì hai thầy trò ta muốn chết cũng không được !"
Phía Bắc thành phố J có nhiều núi, Huyền Vũ Sơn là ngọn núi cao nhất trong đó, bây giờ hai người còn cách Huyền Vũ Sơn hơn hai mươi dặm.
Hai mươi dặm đường núi, Lưu Uy có thể chạy chưa tới một tiếng. Khi đã vàp trong núi, cho dù bọn người Lâm Đạo Minh muốn tìm Lưu Uy, sẽ giống như tìm kim đáy biển. Chỉ là Lưu Uy không biết, thương thế của lão Lý mù có chịu đựng được cho đến khi chạy đến Huyền Vũ Sơn không !
Trong suốt một giờ, lão Lý mù trên lưng Lưu Uy hơi thờ ngày càng yếu, Lưu Uy trong lòng càng buồn.
"Sư phụ, đã tới Huyền Vũ Sơn !"
Lưu Uy dừng chân, thanh âm có chút run rẩy.
"Hả, đã tới Huyền Vũ Sơn? Cậu nhỏ, phía Bắc chân núi Huyền Vũ Sơn có một cái hang động nhỏ, chúng ta đi tới cái hang núi kia !" Lão Lý mù đầu cũng không có ngóc lên, chậm rãi nói.
Phía mặt Bắc của Huyền Vũ Sơn có một cái hang núi nhỏ, cao không quá 2 mét, rộng chỉ hơn một mét, không gian bên trong hết sức chật hẹp, ước chừng chỉ có thể chứa được 4,5 người. Lúc này bên trong hang, thấy có một cái bếp đá, một cái nồi sắt, một đám cỏ mềm.
Lưu Uy nhè nhẹ đặt lão Lý mù xuống đám cỏ mềm, lúc này lão Lý mù mới thấy có chút khôi phục thần thái.
"Đến trước lúc hừng đông ngày mai, Lâm Đạo Minh và Vương Chung kia tuyệt đối không tìm được chỗ này. Cậu nhỏ, cậu đi kiếm một ít gà rừng, lão mù ta phối chế một ít dược liệu, phải trước khi trời sáng ngày mai khôi phục nội thương ! "
Trên mặt lão Lý mù hiện lên vẻ tự tin, hai tay run nhẹ móc ra trong lồng ngực một cái bao vải, mở ra nhiều lớp, chỉ thấy trong đó là một cái hộp gỗ đỏ dài khoảng 20 phân, rộng 5 phân, bên trong là một bộ rễ cây.
" Đây là…nhân sâm trăm năm ? "
Lưu Uy học hệ đại học chuyên ngành Trung Tây y kết hợp, đối với dược thảo tự nhiên rất quen thuộc, nhìn bộ rễ cây kia lập tức nhận ra đây là một của nhân sâm trân quí tuổi phải hơn trăm năm. Trên thị trường, loại nhân sâm này vô giá, trừ người có quyền thế thì không cách nào mua được.
Nhân sâm như vậy, đích xác có thể xem là linh đơn diệu dược. Uống một chén sâm này, người bệnh nặng gần chết tối thiểu cũng có thể giữ lại được tính mạng trong ba ngày.
"Đây không phải là nhân sâm trăm năm, mà là Sâm vương ngàn năm. Nhìn bề ngoài thế này thì nhân sâm thường nếu là 1 năm, thì Sâm vương phải 10 năm. Như vậy, một gốc Sâm vương này, tối thiểu phải ngoài 1.200 năm, là đồ vật chí bảo. Thứ này, cũng đường lui sau cùng duy nhất mà lão mù này đã chuẩn bị ! "
Lão Lý mù cười nhẹ, từ từ nói.
"Sâm vương ngàn năm ?"
Lưu Uy vừa vui mừng lẫn sợ hãi, truền thuyết về Sâm vương, hắn không phải chưa từng nghe qua, bất quá thứ này quá ít, có thể xem là đồ thượng đẳng đã tận tuyệt. Ngay cả vua chúa ngày xưa, sợ rằng cũng không có được một gốc Sâm vương ngàn năm !
Sâm vương ngàn năm như thế, chỉ có hiệp khách võ công tuyệt thế, cửu tử nhất sinh lấy được từ những nơi vô cùng hiểm yếu. Một thang thuốc từ củ sâm này, có thể dễ dàng khôi phục bất kỳ nội thương ở mức độ nào, đem người tắt hơi vừa chết cũng có thể sống lại. Nói nó có khả năng khởi tử hồi sinh cũng không quá !
Lão Lý mù giữa lại Sâm vương này chính là để cho mình một con đường lui sau cùng, chuẩn bị giữ cho mình một tính mạng !
Nhìn thấy Sâm vương ngàn năm, Lưu Uy biết lão Lý mù tuyệt đối không còn nguy hiểm gì.
Chỉ chưa đầy 10 phút, Lưu Uy đã bắt được một con thỏ trong Huyền Vũ Sơn. Hắn quyền thế như hổ như sói, đứng bình thường cũng có thể tự nhiên phát ra khí thế của mãnh thú. Tốc độ của thỏ trong núi này mặc dù cực kỳ nhanh, nhưng dưới khí thế của Lưu Uy phát ra chỉ có đứng run, căn bản không dám chạy trốn.
Lửa đỏ, đun nước, ngắn ngủi trong nửa giờ, một cỗ mùi thơm kỳ lạ từ trong cái nồi sắt bay ra.
"Sâm vương này thật là khác thường, giờ nước chưa sôi tốt mà cái hơi tản mát ra này mình hít một cái, đã có cảm giác lục phủ ngũ tạng khỏe lên không ít, so với tác dụng của Dịch Cân Kinh dường như còn hơn. Hơn nữa hơi này đi vào lục phủ ngũ tạng của mình, dường như đã hóa thành tinh khí, làm tăng nội kình của mình !" Lưu Uy hít sâu một hơi, nuốt vào bụng, cảm thấy trong bụng của mình nhẹ nhàng xoay chuyển, giống như nội kình đang vận chuyển, trong khoảnh khắc đem nội kình Lưu Uy tăng lên được một phần!
/28
|