“Nhổ cỏ nhổ tận gốc?”
Lâm Đạo Minh mắt nhìn lên nhìn xuống vào mặt Vương Chung hai lần, nét mặt bất động, nhàn nhạt nói: ” Vương huynh, ta nhận được lệnh từ trên chỉ là trợ giúp huynh giết lão Lý mù, không có quản tới chuyện của người khác. Lưu Uy kia đang còn sống khỏe, tìm hắn nơi rộng lớn núi non như thế này, phí sức phí công, họ Lâm ta không muốn làm!”
“Lâm Đạo Minh, ngươi phải nghĩ, lão Lý mù chính là do ngươi một chưởng đánh chết, đồ đệ của hắn tương lai có bản lĩnh, người chính là người thứ nhất hắn tìm báo thù!”
Vương Chung mặt lạnh như băng, trầm giọng nói.
Nghe Vương Chung nói thế, Lâm Đạo Minh sắc mặt biến đổi, trong miệng lành lạnh đáp: ” Chúng ta là người trong giang hồ, luyện quyền, bị người đánh chết là do quyền cước không bằng người, không được oán người khác. Tương lai nếu ta có bị Lưu Uy đánh chết, cũng là chuyện của riêng ta, không cần phải để Vương huynh trông nom!”
“Ngươi…”
Vương Chung sắc mặt giận dữ, vừa muốn phát tác, nhưng lại cố ép cơn giận xuống, cười hắc hắc rồi nói: “Lâm Đạo Minh, chúng ta muốn bắt thằng nhỏ kia, không cần phải đi lùng tìm khắp núi. Chúng ta chỉ cần cởi hết y phục của sư phụ hắn, đem lão đánh đập, ta không tin tiểu tử đó không chịu chui ra.”
Lời này của Vương Chung vừa nói ra, trong đôi mắt Lâm Đạo Minh bắn ra hai tia nhìn hổ thẹn, mà hai cao thủ ám kình đi theo kia, không nhịn được phải hít dài hai hơi. Bọn họ vạn lần không nghĩ đến Vương Chung lại có thể hèn hạ vô sỉ đến như thế, dĩ nhiên ngay cả người chết cũng không bỏ qua. Vương Chung người này, căn bản không xứng luyện quốc thuật.
“Hừ, Vương mù kia, ân oán giữa ngươi và lão Lý mù ta cũng không muốn xen vào. Nhưng lão Lỳ mù dù sao cũng là một tông sư Hình Ý Quyền, cũng không có thể để ngươi làm nhục. Lâm Cương, Lâm Kiệt, hai người các ngươi lên núi, đem thi thể Lý tiền bối xuống, chúng ta mang về an táng cho tốt.”
Lâm Đạo Minh lạnh giọng, phân phó hai kẻ thủ hạ.
“Dạ!”
Lâm Đạo Minh đem theo bảy thủ hạ, bị thầy trò lão Lý mù đánh chết mất ba, đối với hai thầy trò có thể nói là thâm cừu đại hận. Nhưng người chết thì hết, hai tên thủ hạ bại dưới tay vẫn còn bội phục công phu của lão Lý mù, nghe lời Lâm Đạo Minh, đi lấy thi thể lão Lý mù.
“Lâm Đạo Minh, ngươi làm như vậy chẳng lẽ có lòng khác đối với tổ chức?” Vương Chung lớn tiếng quát.
“Lòng dạ khác? Nếu là ngươi cho ta có lòng dạ khác, ngươi cứ việc báo cáo lên trên, chúng ta hai người tranh luận trước mặt cấp trên, họ Lâm ta muốn xem, là ngươi có lý hay là ta có lý!” Lâm Đạo Minh nửa bước cũng không nhường, giọng nói có mang một tia âm hiểm.
“Ngươi…tốt, tốt, tốt, nếu Lâm Đạo Minh ngươi không muốn đi tìm thằng nhỏ kia, Vương Chung ta sẽ tự mình đi tìm. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng!” Vương Chung bị Lâm Đạo Minh nói cho cả người phát run, tức giận nhằm hướng vào Huyền Vũ Sơn đi tới.
“Chúng ta về, ngày mai tới nhặt xác hắn!”
Lâm Đạo Minh hai mắt phát sáng, hắn dường như biết, Vương Chung này đi, khẳng định có đi không về.
――――――
Tại một nơi sâu trong Huyền Vũ Sơn, trên một cây cổ thụ cao to, Lưu Uy đang nấp ở trên, hai con mắt chằm chằm nhìn vào con đường núi phía dưới tán lá.
Con đường núi này là con đường duy nhất tiến vào Huyền Vũ Sơn, nếu Lâm Đạo Minh và Vương Chung muốn truy kích Lưu Uy thì Lưu Uy ở chỗ này mai phục, khẳng định có thể phát hiện Lâm Đạo Minh và Vương Chung. Đến lúc đó Lưu Uy ra tay bất ngờ, có thể làm cho hai người kia bị thương nặng!
Lão Lý mù bị Lâm Đạo Minh, Vương Chung hai người đánh chết, cho dù Lưu Uy có liều mạng cũng phải lấy lại chút gì từ bọn hắn.
“Ta hiện tại núp trên cây, nếu che dấu được tốt dấu vết thì làm cho Lâm Đạo Minh và Vương Chung không có cách nào phát hiện, đột nhiên tập kích, khẳng định là sẽ có hiệu quả. Ẩn nấp trên cây…là một thức “Báo Phục Thụ” (Báo phục trên cây) trong Báo Hình Quyền, chính là một con báo nằm trên cây ẩn tàng tung tích…”
Lưu Uy trong lòng nghĩ thế, trong đầu nhớ lại ý cảnh của một chiêu Báo Phục Thụ.
Bất quá, chỉ một lát sau, trên đường núi xuất hiện một bóng người nhỏ gầy.
“Là Vương Chung! Tại sao chỉ có một mình hắn. Còn Lâm Đạo Minh đâu? Hừ, cũng tốt, hắn một người thì dễ cho ta một người. Hắn bây giờ trên người bị thương, ta chưa chắc là không thể giết được hắn!” Lưu Uy người run lên một cái, hai mắt sáng xanh lên nhè nhẹ, khẩn cấp thi triển khinh công, chuẩn bị chuyển người nhanh về hướng Vương Chung.
“Hứ?”
Ngay lúc Vương Chung gần tới cái cây Lưu Uy ẩn núp, Vương Chung đột nhiên dóng tai lắng nghe rồi âm trầm cười, lớn tiếng nói” “Con thỏ kia, ra đi, tưởng ở nơi này mai phục ta, ngươi có thể gây chút gì đó cho ta sao? Nếu ngươi còn biết thúc thủ chịu trói, ta còn có thể thả cho ngươi một mạng!”
Vương Chung vừa nói ra khỏi miệng, Lưu Uy trong lòng hơi hoảng một chút. Hắn không có nghĩ đến là Vương Chung lại có cảm giác linh mẫn bén nhạy như thế, mình toàn lực che dấu cũng bị hắn phát hiện ra.
“Nói không chừng Vương mù kia chỉ nghi ngờ ta đang ở gần đây, dùng lời nói kích ta đi ra. Tốt nhất khoan cử động tránh trúng mưu của hắn…” Lưu Uy trong lòng nghĩ, cố gắng hết sức che dấu hô hấp, bất động thanh sắc.
“Hừ, còn muốn cầu may?”
Lúc này, lại nghe tên Vương mù hừ lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên bật cao, giống như chim cắt trên trời, trong nháy mắt đã đến tán cây mà Lưu Uy đang ẩn nấp, hai tay hai trảo chụp ra, cả người giống như con chim ưng tìm mồi, hướng tán cây Lưu Uy núp chụp tới!”
“Không hay! Tên mù quả nhiên đã phát hiện ra ta!”
Lưu Uy nhìn thấy Vương Chung phi thân đi lên, dưới chân lập tức trầm xuống, cả người như hóa thân thành con voi lớn, “rắc” một tiếng đã đem nhánh cây dưới chân ép gãy, đồng thời thân thể cũng như một con cá đang bơi, từ trong tán cây nháy mắt trượt xuống đến mặt đất, nhẹ nhàng xoay người một cái thoát ra 3, 4 mét.
Cùng lúc đó nghe “rắc” một tiếng, trảo công của Vương Chung không bắt được Lưu Uy mà chộp được một nhánh cây, bẻ một cái gãy thành ba đoạn!
“Ưng Trảo Công của tên mù này thật mạnh. Nhưng mà bây giờ hắn bị trọng thương, hình như hành động cũng kém nhạy bén không ít. Phát hiện ta đã xuống khỏi cây mà cũng không ngừng ra tay được, bẻ gãy mất cành cây. Hôm nay ta cùng hắn đánh một trận, chưa chắc đã thua!”
Trong lòng vừa nghĩ thế, đột nhiên trong đầu Lưu Uy hiện ra hình vẽ một bức hình chó sói cô độc tấn công trong đêm trong tập Thú Đồ Hình, trong lòng vừa động, vội vàng đem hô hấp chậm dần xuống, hơi thở cả người như dung nhập vào môi trường xung quanh, phảng phất như một con sói cô độc đang ẩn nấp trong đêm.
Đối với Vương Chung mù mắt mà nói, ban ngày không thấy gì chứ đừng nói là ban đêm.
“Di? Con thỏ kia đi đâu rồi nhỉ?”
Vương mù kia một trảo cắt gãy cành cây, thân thể còn đang trên ở trên cây, đột nhiên phát hiện thân hình Lưu Uy trong cảm giác của mình đã biến mất. Mặc dù Vương mù biết, Lưu Uy đã hạ người xuống mặt đất, nhưng không cách nào phán đoán Lưu Uy đang ở vị trí nào.
Lúc nãy Lưu uy hạ mình trên mặt đất thoát đi tạo nên tiếp “bộp”, thì cũng là lúc Vương Chung nọ bẻ gãy nhánh cây phát ra tiếng “rắc”, tình cờ hoàn toàn che được dấu đi thanh âm của Lưu Uy, do vậy Vương Chung căn bản không nghe rõ phương hướng di động của Lưu Uy.
Không biết được vị trí cụ thể của Lưu Uy, Vương Chung không dám tùy tiện xuống dưới, một khi chính mình xuống sai vị trí, Lưu Uy thừa cơ hội công kích, cho dù Lưu Uy có thực lực kém xa hắn thì hắn cũng không phải không bị chịu thiệt thòi, thậm chí có thể bị Lưu Uy dùng sát chiêu đánh chết.
Dù sao, sát chiêu thú quyền của Lưu Uy thật sự cương mãnh, cho dù là tên Vương mù khi đối mặt chính diện cũng khó đỡ lại.
Một lúc lâu, Vương Chung và Lưu Uy không ai cử động, hai người một người ở trên cây, một người ở dưới đất, so tài kiên nhẫn.
“Sói, là một động vật che dấu mình tốt nhất, sức lực của sói không bằng hổ báo, tốc độ cũng kém hơn nhiều, nhưng sói lại âm hiểm hơn, sát khí nặng hơn. Một khi đã bị sói chú ý đến, cơ hồ không chết thì không ngừng. Hơn nữa sói giỏi đánh lén, tình huống tác chiến ngay trước mặt của sói cũng không nhiều!”
Lưu Uy vừa ẩn nấp, vừa tìm hiểu thông tin về loài sói.
Sói, có thể nói là là một loại mãnh thú hèn hạ vô sỉ nhất, ăn trộm gà, bắt trẻ con, cơ hồ chuyện gì cũng làm. Sói thích nhất là hành động trong đêm tối, cho nên loài người từ lâu xếp sói và trộm cắp là cùng loại đạo tặc, cho thấy phẩm chất của sói vô cùng xấu xa.
Hơn nữa, sói thích đi thành bầy, đánh nhau cũng lên thành bầy, không để ý đến đạo nghĩa giang hồ đơn đả độc đấu gì.
“Đối phó với loại người như Vương Chung, cần phải có loại quyền ý hèn hạ vô sỉ, âm hiểm ác độc kia!”
Khí thế của Lưu Uy đột nhiên phát tán ra xung quanh, sát ý vô tận từ xung quanh cơ thể của hắn đi ra ngoài hình thành nên một cái vòng, vây chặt cây cổ thụ nơi Vương Chung đang nấp kia. Lúc này Vương Chung đột nhiên cảm thấy, dường như có một bầy sói đang vây quanh gốc cây, nhìn chằm chằm vào hắn!
“Không hay!”
Vương Chung đã cảm nhận được sát khí vô tận, thân thể đột nhiên run lên, mặt cùng cảm thấy lạnh đi. Hắn biết, Lưu Uy phía dưới đã bắt đầu ngưng tụ khí thế, một khi khí thế của Lưu Uy lên đến đỉnh điểm, thực lực của Lưu Uy cứ như thế đi lên thì sợ rằng lúc đó khó mà đánh chết được Lưu Uy.
Nghĩ vậy, Vương Chung cũng không còn chờ đợi nữa, thả người “thịch” một tiếng xuống dưới gốc cây cổ thụ to.
Dường như đồng thời ngay lúc Vương Chung hạ xuống mặt đất, Lưu Uy đang ẩn nấp gần đó thân thể cấp tốc chuyển một cái, trong nháy mắt đã đến trước người Vương Chung, một chiêu Pháo quyền đơn giản có lực, hướng ngực Vương Chung đánh tới.
“Hừ, chỉ bằng công phu này của người, cũng muốn cũng ta lấy cứng chọi cứng?...Di? Không tốt!”
Vương Chung vòng ra hai cánh tay, sử dụng bảy phần lực đạo, nghĩ là có thể dễ dàng ngăn được quyền thế của Lưu Uy. Khi hai tay cùng với tay quyền của Lưu Uy tiếp xúc, lực lượng trên nắm tay của Lưu Uy đột nhiên tăng lên gấp đôi “phốc” một tiếng phá vỡ ngay thế phòng thủ của Vương Chung, đồng thời người Lưu Uy vọt một cái như lọt vào trong lồng ngực của Vương Chung, đầu vai trầm xuống uy mãnh thúc vào ngực hắn.
“Bát Cực sát chiêu!” Hai con mắt mù của Vương Chung đột nhiên trợn trừng lên.
“Bình” một tiếng, thân thể gầy nhỏ của Vương mù bị Lưu Uy thúc bay đi, hầu như đồng thời, Tượng bộ dưới chân Lưu Uy tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã theo tới, quyền trên tay phải khí thế như muốn xé rách thiên địa, “bình” “bình” “bình” liên tiếp đánh trúng bụng, ngực của Vương Chung.
Lâm Đạo Minh mắt nhìn lên nhìn xuống vào mặt Vương Chung hai lần, nét mặt bất động, nhàn nhạt nói: ” Vương huynh, ta nhận được lệnh từ trên chỉ là trợ giúp huynh giết lão Lý mù, không có quản tới chuyện của người khác. Lưu Uy kia đang còn sống khỏe, tìm hắn nơi rộng lớn núi non như thế này, phí sức phí công, họ Lâm ta không muốn làm!”
“Lâm Đạo Minh, ngươi phải nghĩ, lão Lý mù chính là do ngươi một chưởng đánh chết, đồ đệ của hắn tương lai có bản lĩnh, người chính là người thứ nhất hắn tìm báo thù!”
Vương Chung mặt lạnh như băng, trầm giọng nói.
Nghe Vương Chung nói thế, Lâm Đạo Minh sắc mặt biến đổi, trong miệng lành lạnh đáp: ” Chúng ta là người trong giang hồ, luyện quyền, bị người đánh chết là do quyền cước không bằng người, không được oán người khác. Tương lai nếu ta có bị Lưu Uy đánh chết, cũng là chuyện của riêng ta, không cần phải để Vương huynh trông nom!”
“Ngươi…”
Vương Chung sắc mặt giận dữ, vừa muốn phát tác, nhưng lại cố ép cơn giận xuống, cười hắc hắc rồi nói: “Lâm Đạo Minh, chúng ta muốn bắt thằng nhỏ kia, không cần phải đi lùng tìm khắp núi. Chúng ta chỉ cần cởi hết y phục của sư phụ hắn, đem lão đánh đập, ta không tin tiểu tử đó không chịu chui ra.”
Lời này của Vương Chung vừa nói ra, trong đôi mắt Lâm Đạo Minh bắn ra hai tia nhìn hổ thẹn, mà hai cao thủ ám kình đi theo kia, không nhịn được phải hít dài hai hơi. Bọn họ vạn lần không nghĩ đến Vương Chung lại có thể hèn hạ vô sỉ đến như thế, dĩ nhiên ngay cả người chết cũng không bỏ qua. Vương Chung người này, căn bản không xứng luyện quốc thuật.
“Hừ, Vương mù kia, ân oán giữa ngươi và lão Lý mù ta cũng không muốn xen vào. Nhưng lão Lỳ mù dù sao cũng là một tông sư Hình Ý Quyền, cũng không có thể để ngươi làm nhục. Lâm Cương, Lâm Kiệt, hai người các ngươi lên núi, đem thi thể Lý tiền bối xuống, chúng ta mang về an táng cho tốt.”
Lâm Đạo Minh lạnh giọng, phân phó hai kẻ thủ hạ.
“Dạ!”
Lâm Đạo Minh đem theo bảy thủ hạ, bị thầy trò lão Lý mù đánh chết mất ba, đối với hai thầy trò có thể nói là thâm cừu đại hận. Nhưng người chết thì hết, hai tên thủ hạ bại dưới tay vẫn còn bội phục công phu của lão Lý mù, nghe lời Lâm Đạo Minh, đi lấy thi thể lão Lý mù.
“Lâm Đạo Minh, ngươi làm như vậy chẳng lẽ có lòng khác đối với tổ chức?” Vương Chung lớn tiếng quát.
“Lòng dạ khác? Nếu là ngươi cho ta có lòng dạ khác, ngươi cứ việc báo cáo lên trên, chúng ta hai người tranh luận trước mặt cấp trên, họ Lâm ta muốn xem, là ngươi có lý hay là ta có lý!” Lâm Đạo Minh nửa bước cũng không nhường, giọng nói có mang một tia âm hiểm.
“Ngươi…tốt, tốt, tốt, nếu Lâm Đạo Minh ngươi không muốn đi tìm thằng nhỏ kia, Vương Chung ta sẽ tự mình đi tìm. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng!” Vương Chung bị Lâm Đạo Minh nói cho cả người phát run, tức giận nhằm hướng vào Huyền Vũ Sơn đi tới.
“Chúng ta về, ngày mai tới nhặt xác hắn!”
Lâm Đạo Minh hai mắt phát sáng, hắn dường như biết, Vương Chung này đi, khẳng định có đi không về.
――――――
Tại một nơi sâu trong Huyền Vũ Sơn, trên một cây cổ thụ cao to, Lưu Uy đang nấp ở trên, hai con mắt chằm chằm nhìn vào con đường núi phía dưới tán lá.
Con đường núi này là con đường duy nhất tiến vào Huyền Vũ Sơn, nếu Lâm Đạo Minh và Vương Chung muốn truy kích Lưu Uy thì Lưu Uy ở chỗ này mai phục, khẳng định có thể phát hiện Lâm Đạo Minh và Vương Chung. Đến lúc đó Lưu Uy ra tay bất ngờ, có thể làm cho hai người kia bị thương nặng!
Lão Lý mù bị Lâm Đạo Minh, Vương Chung hai người đánh chết, cho dù Lưu Uy có liều mạng cũng phải lấy lại chút gì từ bọn hắn.
“Ta hiện tại núp trên cây, nếu che dấu được tốt dấu vết thì làm cho Lâm Đạo Minh và Vương Chung không có cách nào phát hiện, đột nhiên tập kích, khẳng định là sẽ có hiệu quả. Ẩn nấp trên cây…là một thức “Báo Phục Thụ” (Báo phục trên cây) trong Báo Hình Quyền, chính là một con báo nằm trên cây ẩn tàng tung tích…”
Lưu Uy trong lòng nghĩ thế, trong đầu nhớ lại ý cảnh của một chiêu Báo Phục Thụ.
Bất quá, chỉ một lát sau, trên đường núi xuất hiện một bóng người nhỏ gầy.
“Là Vương Chung! Tại sao chỉ có một mình hắn. Còn Lâm Đạo Minh đâu? Hừ, cũng tốt, hắn một người thì dễ cho ta một người. Hắn bây giờ trên người bị thương, ta chưa chắc là không thể giết được hắn!” Lưu Uy người run lên một cái, hai mắt sáng xanh lên nhè nhẹ, khẩn cấp thi triển khinh công, chuẩn bị chuyển người nhanh về hướng Vương Chung.
“Hứ?”
Ngay lúc Vương Chung gần tới cái cây Lưu Uy ẩn núp, Vương Chung đột nhiên dóng tai lắng nghe rồi âm trầm cười, lớn tiếng nói” “Con thỏ kia, ra đi, tưởng ở nơi này mai phục ta, ngươi có thể gây chút gì đó cho ta sao? Nếu ngươi còn biết thúc thủ chịu trói, ta còn có thể thả cho ngươi một mạng!”
Vương Chung vừa nói ra khỏi miệng, Lưu Uy trong lòng hơi hoảng một chút. Hắn không có nghĩ đến là Vương Chung lại có cảm giác linh mẫn bén nhạy như thế, mình toàn lực che dấu cũng bị hắn phát hiện ra.
“Nói không chừng Vương mù kia chỉ nghi ngờ ta đang ở gần đây, dùng lời nói kích ta đi ra. Tốt nhất khoan cử động tránh trúng mưu của hắn…” Lưu Uy trong lòng nghĩ, cố gắng hết sức che dấu hô hấp, bất động thanh sắc.
“Hừ, còn muốn cầu may?”
Lúc này, lại nghe tên Vương mù hừ lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên bật cao, giống như chim cắt trên trời, trong nháy mắt đã đến tán cây mà Lưu Uy đang ẩn nấp, hai tay hai trảo chụp ra, cả người giống như con chim ưng tìm mồi, hướng tán cây Lưu Uy núp chụp tới!”
“Không hay! Tên mù quả nhiên đã phát hiện ra ta!”
Lưu Uy nhìn thấy Vương Chung phi thân đi lên, dưới chân lập tức trầm xuống, cả người như hóa thân thành con voi lớn, “rắc” một tiếng đã đem nhánh cây dưới chân ép gãy, đồng thời thân thể cũng như một con cá đang bơi, từ trong tán cây nháy mắt trượt xuống đến mặt đất, nhẹ nhàng xoay người một cái thoát ra 3, 4 mét.
Cùng lúc đó nghe “rắc” một tiếng, trảo công của Vương Chung không bắt được Lưu Uy mà chộp được một nhánh cây, bẻ một cái gãy thành ba đoạn!
“Ưng Trảo Công của tên mù này thật mạnh. Nhưng mà bây giờ hắn bị trọng thương, hình như hành động cũng kém nhạy bén không ít. Phát hiện ta đã xuống khỏi cây mà cũng không ngừng ra tay được, bẻ gãy mất cành cây. Hôm nay ta cùng hắn đánh một trận, chưa chắc đã thua!”
Trong lòng vừa nghĩ thế, đột nhiên trong đầu Lưu Uy hiện ra hình vẽ một bức hình chó sói cô độc tấn công trong đêm trong tập Thú Đồ Hình, trong lòng vừa động, vội vàng đem hô hấp chậm dần xuống, hơi thở cả người như dung nhập vào môi trường xung quanh, phảng phất như một con sói cô độc đang ẩn nấp trong đêm.
Đối với Vương Chung mù mắt mà nói, ban ngày không thấy gì chứ đừng nói là ban đêm.
“Di? Con thỏ kia đi đâu rồi nhỉ?”
Vương mù kia một trảo cắt gãy cành cây, thân thể còn đang trên ở trên cây, đột nhiên phát hiện thân hình Lưu Uy trong cảm giác của mình đã biến mất. Mặc dù Vương mù biết, Lưu Uy đã hạ người xuống mặt đất, nhưng không cách nào phán đoán Lưu Uy đang ở vị trí nào.
Lúc nãy Lưu uy hạ mình trên mặt đất thoát đi tạo nên tiếp “bộp”, thì cũng là lúc Vương Chung nọ bẻ gãy nhánh cây phát ra tiếng “rắc”, tình cờ hoàn toàn che được dấu đi thanh âm của Lưu Uy, do vậy Vương Chung căn bản không nghe rõ phương hướng di động của Lưu Uy.
Không biết được vị trí cụ thể của Lưu Uy, Vương Chung không dám tùy tiện xuống dưới, một khi chính mình xuống sai vị trí, Lưu Uy thừa cơ hội công kích, cho dù Lưu Uy có thực lực kém xa hắn thì hắn cũng không phải không bị chịu thiệt thòi, thậm chí có thể bị Lưu Uy dùng sát chiêu đánh chết.
Dù sao, sát chiêu thú quyền của Lưu Uy thật sự cương mãnh, cho dù là tên Vương mù khi đối mặt chính diện cũng khó đỡ lại.
Một lúc lâu, Vương Chung và Lưu Uy không ai cử động, hai người một người ở trên cây, một người ở dưới đất, so tài kiên nhẫn.
“Sói, là một động vật che dấu mình tốt nhất, sức lực của sói không bằng hổ báo, tốc độ cũng kém hơn nhiều, nhưng sói lại âm hiểm hơn, sát khí nặng hơn. Một khi đã bị sói chú ý đến, cơ hồ không chết thì không ngừng. Hơn nữa sói giỏi đánh lén, tình huống tác chiến ngay trước mặt của sói cũng không nhiều!”
Lưu Uy vừa ẩn nấp, vừa tìm hiểu thông tin về loài sói.
Sói, có thể nói là là một loại mãnh thú hèn hạ vô sỉ nhất, ăn trộm gà, bắt trẻ con, cơ hồ chuyện gì cũng làm. Sói thích nhất là hành động trong đêm tối, cho nên loài người từ lâu xếp sói và trộm cắp là cùng loại đạo tặc, cho thấy phẩm chất của sói vô cùng xấu xa.
Hơn nữa, sói thích đi thành bầy, đánh nhau cũng lên thành bầy, không để ý đến đạo nghĩa giang hồ đơn đả độc đấu gì.
“Đối phó với loại người như Vương Chung, cần phải có loại quyền ý hèn hạ vô sỉ, âm hiểm ác độc kia!”
Khí thế của Lưu Uy đột nhiên phát tán ra xung quanh, sát ý vô tận từ xung quanh cơ thể của hắn đi ra ngoài hình thành nên một cái vòng, vây chặt cây cổ thụ nơi Vương Chung đang nấp kia. Lúc này Vương Chung đột nhiên cảm thấy, dường như có một bầy sói đang vây quanh gốc cây, nhìn chằm chằm vào hắn!
“Không hay!”
Vương Chung đã cảm nhận được sát khí vô tận, thân thể đột nhiên run lên, mặt cùng cảm thấy lạnh đi. Hắn biết, Lưu Uy phía dưới đã bắt đầu ngưng tụ khí thế, một khi khí thế của Lưu Uy lên đến đỉnh điểm, thực lực của Lưu Uy cứ như thế đi lên thì sợ rằng lúc đó khó mà đánh chết được Lưu Uy.
Nghĩ vậy, Vương Chung cũng không còn chờ đợi nữa, thả người “thịch” một tiếng xuống dưới gốc cây cổ thụ to.
Dường như đồng thời ngay lúc Vương Chung hạ xuống mặt đất, Lưu Uy đang ẩn nấp gần đó thân thể cấp tốc chuyển một cái, trong nháy mắt đã đến trước người Vương Chung, một chiêu Pháo quyền đơn giản có lực, hướng ngực Vương Chung đánh tới.
“Hừ, chỉ bằng công phu này của người, cũng muốn cũng ta lấy cứng chọi cứng?...Di? Không tốt!”
Vương Chung vòng ra hai cánh tay, sử dụng bảy phần lực đạo, nghĩ là có thể dễ dàng ngăn được quyền thế của Lưu Uy. Khi hai tay cùng với tay quyền của Lưu Uy tiếp xúc, lực lượng trên nắm tay của Lưu Uy đột nhiên tăng lên gấp đôi “phốc” một tiếng phá vỡ ngay thế phòng thủ của Vương Chung, đồng thời người Lưu Uy vọt một cái như lọt vào trong lồng ngực của Vương Chung, đầu vai trầm xuống uy mãnh thúc vào ngực hắn.
“Bát Cực sát chiêu!” Hai con mắt mù của Vương Chung đột nhiên trợn trừng lên.
“Bình” một tiếng, thân thể gầy nhỏ của Vương mù bị Lưu Uy thúc bay đi, hầu như đồng thời, Tượng bộ dưới chân Lưu Uy tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã theo tới, quyền trên tay phải khí thế như muốn xé rách thiên địa, “bình” “bình” “bình” liên tiếp đánh trúng bụng, ngực của Vương Chung.
/28
|