Bùi Công Đạt linh động thân pháp vừa lấy khống chế phương thức từ xa công kích chủ đạo, quấy nhiễu gây cho Vũ Tiêu tốn không ít sức lực, ngón tay không ngừng lướt trên mặt đàn âm thanh như hùng binh tiến lại mặc cho kiếm ảnh bén nhọn bức người, nhưng Bùi Công Đạt thủy chung không từ bỏ hắn không biết rằng chính mình đang mượn lấy sức mạnh của Mộc Nhân duy trì tuy mượn một ít năng lượng từ tự nhiên đủ hắn dùng rồi, trong cơ thể hắn những sợi dễ như tiết ra một chất gì đó gây cho Bùi Công Đạt nhận được hưng phấn hắn cảm giác tràn đầy sức mạnh nhưng lại là đang thiêu đốt chính mình bản mệnh huyết khí, Hàn Đức đứng quan chiến lẳng lặng nhìn nụ cười hắn có chút tuyệt tình bộ dáng phảng phất như Bùi Công Đạt một mệnh này là kiến hôi không bằng, Bùi Công Đạt nếu giữ tình trạng này rồi sẽ biến thành một cái thây khô mất mạng.
“đệ đệ ngươi không sao chứ…?..”. Bùi Công Đạt nâng đầu Bùi Vân Phong hơi dậy gấp gáp hỏi, Bùi Vân Phong hơi hơi mở mắt hắn quả thật thương thế rất nặng, toàn thân đều đẫm huyết sắc Bùi Công Đạt đem đan dược trị thương xong Lôi Lực vận chuyển cầm huyết lại, để dựa Bùi Vân Phong vào một chỗ nắm chặt Cửu Âm muốn quyết trận thư hùng cùng Vũ Tiêu.
“xem ra dược tính cũng rất mạnh…”. Hàn Đức một bên đứng nhìn tự nhủ một phen, từ rễ cây tiết ra một loại chất tương tự với Linh Thứu Xà hưng phấn, và điên loạn chất độc sẽ từ từ khiến nạn nhân tưởng rằng chính mình có vô biên sức mạnh, sẽ ngày càng lệ thuộc vào sức mạnh kết quả sẽ thành cái xác khô, Hàn Đức hơi quay đầu lại nhìn Lý Thu Hoài nàng giờ vẫn quỵ một chân thở dốc lấy lại sức lực, kịch biến đem mọi người thổn thức không thôi, vốn dĩ tưởng rằng Bùi Công Đạt sẽ bị khiêng ra ngoài ai dè, Hàn Đức lại đem hắn một lần nữa đứng dậy còn như thế hung hăng cùng Vũ Tiêu chém giết kịch liệt.
“chúng ta lên kết thúc tại đây đi…”. Hàn Đức cười nhạt vung Phá Long Quân chạm đất kình phong bắn đi, eo hắn bị một thương của Lý Thu Hoài đâm chúng, nay huyết đã tự động cầm lại nhưng cảm giác đau nhói vẫn còn, Phá Long Quân vung vẩy long ngâm lại truyền ra hắn tung một đao đẩy khói bụi lên cao đao khí bắn ra khí thế hùng hồn…
“ầm..ầm…”. Nơi cột cờ Ưng Điển đột nhiên xảy ra sự cố, nó trong tầm công kích của Hàn Đức nên bị một đao chém hạ, lá cờ rộng khoảng ba thước tung bay hình chim ưng bị ha xuống bằng lấy không kịp bưng tai khí thế lôi đình…
“xuất thủ…”. Đột nhiên gần như đồng loạt, từ bốn phía lượng lớn Hắc y nhân tiến lại, bọn chúng nơi tay đều có Dạ Xoa Cương Đao cùng Triệt Tiên Nỏ, làn mưa của cương nỏ đột nhiên ập tới binh lính bị đánh bất ngờ rối loạn trận hình, vô số người bị tên nỏ bắn chết tại chỗ gây ra vô cùng hỗn loạn trật tự, Nguyễn Bá Nham có chút bất ngờ nổi giận gầm lên..
“đáng chết tặc tử,,..”. Uy thế như không thể bị xâm phạm, hắn lập tức đứng dậy muốn xuất thủ đem hắc y nhân gạt bỏ, nhưng đột nhiên bị đôi bàn tay trắng nõn ngăn lại, hắn lâp tức biến sắc kinh ngạc lẩm bẩm..
“ Mạc Trưởng Lão ngươi đây có ý gì…?”.
“đối thủ của ngươi là ta..”. Mạc Hà không nhanh không chậm mỉm cười gật gù duyên dáng đứng dậy, nơi tay nàng trường tiên lập tức xuất hiện khí thế cường hãn khiến mọi người xung quanh đều run rẩy, nàng thật muốn động thủ Nguyễn Bá Nham mặt tái rồi Mạc Hà tính động thủ quả thật có chút quá không giảng đạo lý…
“chuyện này..”. Tứ đại gia tộc đồng thời kinh ngạc cùng sợ hãi muốn rời khỏi không muốn chiến đấu, Tôn Gia giờ đây là dễ tổn thương nhất nhóm người, bọn chúng lập tức đề nghị nên rút lui, Tôn Gia Chủ lập tức đồng ý hôm nay bọn họ mặt bột xám đen thêu lấy hình Hổ hoa văn rất cường bá, dù sao hy vọng của bọn họ đã ở dưới kia chờ đợi họ rồi, lấy Nguyễn Bá Nham thực lực chắc đại khái có thể thay bọn họ cầm cự thoáng một cái là duy nhất bọn họ hiện giờ nhất niệm, Mạc Hà thực lực bày đó ở lại chắc chắn là con đường chết.
“các ngươi lũ khốn..”. Bị táp bay Nguyễn Bá Nham nôn gia ngụm huyết lớn, căm phẫn nhìn tứ đại gia tộc lục đục kéo nhau rời khỏi.
“Gia Chủ, chúng ta lên đi đâu…”. Xám bào nhân có chút mệt mỏi nhìn vị Gia Chủ trước mặt sợ mất lòng cung kính nói, bọn họ suốt quãng đường liền chạy không ngừng nghỉ kỳ lạ thay không gặp bất cứ mai phục gì đến một cái ngã ba cách phủ đệ còn rất ngắn bọn họ mới dám thở phào một cái, Tôn Gia Gia Chủ thở dài đập tay nên mặt tường nhất thời mông lung suy nghĩ,..
“chẳng lẽ bọn họ muốn buông tha cho chúng ta…”. Tôn Gia Gia Chủ như nghĩ một điều ngu ngốc nhất sự tình, suy nghĩ này sẽ đem cuộc sống của hắn chung kết tại đây, hắn mang theo chưa đến năm mươi người số lượng Tôn Phủ nuôi bấy lâu tinh anh nhất chủng loại chuẩn bị tiến hồi Tôn Phủ đem tiền tài châu báu mang theo rời khỏi Uông Ninh Thành…
“đoàng đoàng…!!~”. Âm thanh sấm vừa dậy, phong vân lôi vũ liền như thế kéo đến nhanh chóng, đổ như chút nước mưa đem bọn họ ướt nhẹp, gió mạnh mẽ đem tốc độ của đám người cản lại,..
“đạp đạp…!~”. Tiếng chen chân đạp vào vũng nước lạnh lẽo bên đường, đám người Tôn Gia vội vã muốn rời khỏi nơi quỷ quái này cho dù cả khuôn mặt họ đã ướt hết, mí mắt đã cay do nước mưa nhưng vẫn không có ý tứ dừng lại nửa bước, từ xung quanh những dãy nhà những tử thần đang chờ đợi họ, hắc y nhân một mực bám theo chờ đợi sẵn nơi này nhìn bọ họ như những con cú mèo nhìn lão thử đồng dạng..
“giết..”. Hai mươi tên hắc y nhân đột ngột lao ra, bọn chúng cúi gằm mặt trong tay Dạ Xoa Đao lóe lên những ánh lam quang kỳ lạ, phảng phất như những thanh Dạ Xoa Đao này có thể đem một người bình thường tách làm hai nửa ý tứ, Tôn Gia người đã không còn đường lui bọn chúng lập tức dàn trận hình mặc cho bị đoạn hai đường rút lui nhưng Tôn Gia vẫn không từ bỏ, Hắc y nhân lấy ra Triệt Tiên Nỏ chĩa thẳng vào đám người không do dự phát tiễn, lượt tiễn đầu tiên những người ở vị trí không thể bảo hộ lập tức bị xạ chết khoảng bốn người, bọn chúng đều bị những mũi tên này cắm thẳng huyết quản máu tươi còn ồ ồ chảy ra, Hắc y nhân trong tay Dọa Xoa Đao lập tức cận thân cùng Tôn Gia khai chiến, đánh quá năm trăm hiệp Tôn Gia Chủ liền bị hai hắc y nhân gán lại, mỗi chiêu lại cực kỳ tàn độc chiêu pháp hắn đột nhiên nhớ ra..
“là ngươi Triệu Gia..”.
Toàn bộ Uông Ninh Thành.
“mẹ cứu ta, ta hảo sợ…ô ô..A..A~~!!”. Đứa bé khoảng ba tuổi đang vùng vẫy khi bị cao to ba thước tanh tưởi Huyết Nhân bắt lấy, nước mắt nó vẫn không ngừng chảy ra, tay vẫn qươ qươ kiếm tìm cánh tay của mẫu thân, trước khi bị Huyết Nhân xé làm hai nửa từng phần từng phần ăn xuống vẻ mặt tựa hồ thỏa mãn, nó đưa tay búng mảnh huyết nhục dính ở phía chân răng, cùng lấy xuống vài thanh xương lại mút mấy cái ném sang một bên, không quan tâm phía trước hắn đang chết đứng thiếu phụ, nàng thê lương kêu một tiếng thật dài…
“con ta….a ô ô, ta liều mạng với ngươi…”. Nàng vơ lấy một đoản đao rơi dưới đất phẫn nộ nhìn Huyết Nhân hét dài một tiếng xông lại, tuy đường đao quỹ tích cảm giác không chuẩn xác nhưng lại cảm giác mang theo tình thương của mẫu tử khiến người người rơi lệ…
“phập….~~”. Nàng vừa tiến quá ba bước đột nhiên như dừng lại, hai chân còn hơi run rẩy ngực nàng thình lình xuất hiện lỗ hổng lớn còn nhô ra tương đối dài và nhọn cánh tay, đem nàng nhấc lên Huyết Nhân liền như ăn kem que đồng dạng ăn từ phần trên dần dần cắn và nuốt xuống tiếng kêu “ừng Ực..~~” đậm đà hương vị nơi ánh mắt bọn chúng thể hiện rất rõ, từng phần cơ nhục bị văng ra rồi nó đem một lần nữa vài thanh xương còn không nỡ bỏ mút vài cái..
“Ợ…”. Một cái đầy thỏa mãn
“đệ đệ ngươi không sao chứ…?..”. Bùi Công Đạt nâng đầu Bùi Vân Phong hơi dậy gấp gáp hỏi, Bùi Vân Phong hơi hơi mở mắt hắn quả thật thương thế rất nặng, toàn thân đều đẫm huyết sắc Bùi Công Đạt đem đan dược trị thương xong Lôi Lực vận chuyển cầm huyết lại, để dựa Bùi Vân Phong vào một chỗ nắm chặt Cửu Âm muốn quyết trận thư hùng cùng Vũ Tiêu.
“xem ra dược tính cũng rất mạnh…”. Hàn Đức một bên đứng nhìn tự nhủ một phen, từ rễ cây tiết ra một loại chất tương tự với Linh Thứu Xà hưng phấn, và điên loạn chất độc sẽ từ từ khiến nạn nhân tưởng rằng chính mình có vô biên sức mạnh, sẽ ngày càng lệ thuộc vào sức mạnh kết quả sẽ thành cái xác khô, Hàn Đức hơi quay đầu lại nhìn Lý Thu Hoài nàng giờ vẫn quỵ một chân thở dốc lấy lại sức lực, kịch biến đem mọi người thổn thức không thôi, vốn dĩ tưởng rằng Bùi Công Đạt sẽ bị khiêng ra ngoài ai dè, Hàn Đức lại đem hắn một lần nữa đứng dậy còn như thế hung hăng cùng Vũ Tiêu chém giết kịch liệt.
“chúng ta lên kết thúc tại đây đi…”. Hàn Đức cười nhạt vung Phá Long Quân chạm đất kình phong bắn đi, eo hắn bị một thương của Lý Thu Hoài đâm chúng, nay huyết đã tự động cầm lại nhưng cảm giác đau nhói vẫn còn, Phá Long Quân vung vẩy long ngâm lại truyền ra hắn tung một đao đẩy khói bụi lên cao đao khí bắn ra khí thế hùng hồn…
“ầm..ầm…”. Nơi cột cờ Ưng Điển đột nhiên xảy ra sự cố, nó trong tầm công kích của Hàn Đức nên bị một đao chém hạ, lá cờ rộng khoảng ba thước tung bay hình chim ưng bị ha xuống bằng lấy không kịp bưng tai khí thế lôi đình…
“xuất thủ…”. Đột nhiên gần như đồng loạt, từ bốn phía lượng lớn Hắc y nhân tiến lại, bọn chúng nơi tay đều có Dạ Xoa Cương Đao cùng Triệt Tiên Nỏ, làn mưa của cương nỏ đột nhiên ập tới binh lính bị đánh bất ngờ rối loạn trận hình, vô số người bị tên nỏ bắn chết tại chỗ gây ra vô cùng hỗn loạn trật tự, Nguyễn Bá Nham có chút bất ngờ nổi giận gầm lên..
“đáng chết tặc tử,,..”. Uy thế như không thể bị xâm phạm, hắn lập tức đứng dậy muốn xuất thủ đem hắc y nhân gạt bỏ, nhưng đột nhiên bị đôi bàn tay trắng nõn ngăn lại, hắn lâp tức biến sắc kinh ngạc lẩm bẩm..
“ Mạc Trưởng Lão ngươi đây có ý gì…?”.
“đối thủ của ngươi là ta..”. Mạc Hà không nhanh không chậm mỉm cười gật gù duyên dáng đứng dậy, nơi tay nàng trường tiên lập tức xuất hiện khí thế cường hãn khiến mọi người xung quanh đều run rẩy, nàng thật muốn động thủ Nguyễn Bá Nham mặt tái rồi Mạc Hà tính động thủ quả thật có chút quá không giảng đạo lý…
“chuyện này..”. Tứ đại gia tộc đồng thời kinh ngạc cùng sợ hãi muốn rời khỏi không muốn chiến đấu, Tôn Gia giờ đây là dễ tổn thương nhất nhóm người, bọn chúng lập tức đề nghị nên rút lui, Tôn Gia Chủ lập tức đồng ý hôm nay bọn họ mặt bột xám đen thêu lấy hình Hổ hoa văn rất cường bá, dù sao hy vọng của bọn họ đã ở dưới kia chờ đợi họ rồi, lấy Nguyễn Bá Nham thực lực chắc đại khái có thể thay bọn họ cầm cự thoáng một cái là duy nhất bọn họ hiện giờ nhất niệm, Mạc Hà thực lực bày đó ở lại chắc chắn là con đường chết.
“các ngươi lũ khốn..”. Bị táp bay Nguyễn Bá Nham nôn gia ngụm huyết lớn, căm phẫn nhìn tứ đại gia tộc lục đục kéo nhau rời khỏi.
“Gia Chủ, chúng ta lên đi đâu…”. Xám bào nhân có chút mệt mỏi nhìn vị Gia Chủ trước mặt sợ mất lòng cung kính nói, bọn họ suốt quãng đường liền chạy không ngừng nghỉ kỳ lạ thay không gặp bất cứ mai phục gì đến một cái ngã ba cách phủ đệ còn rất ngắn bọn họ mới dám thở phào một cái, Tôn Gia Gia Chủ thở dài đập tay nên mặt tường nhất thời mông lung suy nghĩ,..
“chẳng lẽ bọn họ muốn buông tha cho chúng ta…”. Tôn Gia Gia Chủ như nghĩ một điều ngu ngốc nhất sự tình, suy nghĩ này sẽ đem cuộc sống của hắn chung kết tại đây, hắn mang theo chưa đến năm mươi người số lượng Tôn Phủ nuôi bấy lâu tinh anh nhất chủng loại chuẩn bị tiến hồi Tôn Phủ đem tiền tài châu báu mang theo rời khỏi Uông Ninh Thành…
“đoàng đoàng…!!~”. Âm thanh sấm vừa dậy, phong vân lôi vũ liền như thế kéo đến nhanh chóng, đổ như chút nước mưa đem bọn họ ướt nhẹp, gió mạnh mẽ đem tốc độ của đám người cản lại,..
“đạp đạp…!~”. Tiếng chen chân đạp vào vũng nước lạnh lẽo bên đường, đám người Tôn Gia vội vã muốn rời khỏi nơi quỷ quái này cho dù cả khuôn mặt họ đã ướt hết, mí mắt đã cay do nước mưa nhưng vẫn không có ý tứ dừng lại nửa bước, từ xung quanh những dãy nhà những tử thần đang chờ đợi họ, hắc y nhân một mực bám theo chờ đợi sẵn nơi này nhìn bọ họ như những con cú mèo nhìn lão thử đồng dạng..
“giết..”. Hai mươi tên hắc y nhân đột ngột lao ra, bọn chúng cúi gằm mặt trong tay Dạ Xoa Đao lóe lên những ánh lam quang kỳ lạ, phảng phất như những thanh Dạ Xoa Đao này có thể đem một người bình thường tách làm hai nửa ý tứ, Tôn Gia người đã không còn đường lui bọn chúng lập tức dàn trận hình mặc cho bị đoạn hai đường rút lui nhưng Tôn Gia vẫn không từ bỏ, Hắc y nhân lấy ra Triệt Tiên Nỏ chĩa thẳng vào đám người không do dự phát tiễn, lượt tiễn đầu tiên những người ở vị trí không thể bảo hộ lập tức bị xạ chết khoảng bốn người, bọn chúng đều bị những mũi tên này cắm thẳng huyết quản máu tươi còn ồ ồ chảy ra, Hắc y nhân trong tay Dọa Xoa Đao lập tức cận thân cùng Tôn Gia khai chiến, đánh quá năm trăm hiệp Tôn Gia Chủ liền bị hai hắc y nhân gán lại, mỗi chiêu lại cực kỳ tàn độc chiêu pháp hắn đột nhiên nhớ ra..
“là ngươi Triệu Gia..”.
Toàn bộ Uông Ninh Thành.
“mẹ cứu ta, ta hảo sợ…ô ô..A..A~~!!”. Đứa bé khoảng ba tuổi đang vùng vẫy khi bị cao to ba thước tanh tưởi Huyết Nhân bắt lấy, nước mắt nó vẫn không ngừng chảy ra, tay vẫn qươ qươ kiếm tìm cánh tay của mẫu thân, trước khi bị Huyết Nhân xé làm hai nửa từng phần từng phần ăn xuống vẻ mặt tựa hồ thỏa mãn, nó đưa tay búng mảnh huyết nhục dính ở phía chân răng, cùng lấy xuống vài thanh xương lại mút mấy cái ném sang một bên, không quan tâm phía trước hắn đang chết đứng thiếu phụ, nàng thê lương kêu một tiếng thật dài…
“con ta….a ô ô, ta liều mạng với ngươi…”. Nàng vơ lấy một đoản đao rơi dưới đất phẫn nộ nhìn Huyết Nhân hét dài một tiếng xông lại, tuy đường đao quỹ tích cảm giác không chuẩn xác nhưng lại cảm giác mang theo tình thương của mẫu tử khiến người người rơi lệ…
“phập….~~”. Nàng vừa tiến quá ba bước đột nhiên như dừng lại, hai chân còn hơi run rẩy ngực nàng thình lình xuất hiện lỗ hổng lớn còn nhô ra tương đối dài và nhọn cánh tay, đem nàng nhấc lên Huyết Nhân liền như ăn kem que đồng dạng ăn từ phần trên dần dần cắn và nuốt xuống tiếng kêu “ừng Ực..~~” đậm đà hương vị nơi ánh mắt bọn chúng thể hiện rất rõ, từng phần cơ nhục bị văng ra rồi nó đem một lần nữa vài thanh xương còn không nỡ bỏ mút vài cái..
“Ợ…”. Một cái đầy thỏa mãn
/43
|