Lý Mục Hiên thấy Mộng Nguyệt tin tưởng mình, không khỏi đắc ý nhìn Hàn Đức, tự nhủ muốn đấu với ta ngươi còn non lắm, không do dự đả kích Hàn Đức.
“ta thấy tấm này chương Trận Phù tám phần là giả, các ngươi xem vết khắc còn mới, Trận Văn đều lộn xộn không trật tự, ta xem là thành tấm chùi chân rồi haha..!!~~”.
“xem ra, tên kia đúng là lừa đảo, mau cút khỏi đây..!~~”.
“mau cút đừng làm mất mặt Trận Sư thanh danh..~~”.
Vô số âm thanh hùa theo Lý Mục Hiên nhạo báng Hàn Đức muốn hắn rời khỏi, nghe những lời này Mộng Nguyệt cũng không khỏi hơi nhíu mày lại.
“Lý công tử ngươi nếu đã tinh thông Trận Sư chi đạo không ngại cùng ta cược một chút..!!~~”.
Hàn Đức không để ý, lời của Lý Mục Hiên nói chỉ cười nhẹ hỏi.
“được, ta lại sợ ngươi tên lừa đảo này giở trò,..!!~”. Lý Mục Hiên được Mộng Nguyệt cấp cho mỵ nhãn không khỏi hưng phấn, nhìn Hàn Đức nói tuy chột dạ, nhưng nhìn thấy Hàn Đức cầm lấy tay Mộng Nguyệt không kìm được nổi giận muốn làm bẽ mặt Hàn Đức.
“đây là một chương công kích phù trận tên Thổ Long Chung..”. Tối hôm trước, Hàn Đức liền tập hợp đủ đồ vật để hoàn thành tấm Thổ Long Chung trận phù, tiêu tốn không nhỏ tinh thần lực, Hàn Đức nhớ đến cuốn sách cũ trong người không khỏi đắc ý, Thổ Long Chung tuy chỉ là cấp thấp nhất trong cấp thấp nhất Trận Sư đạo nhưng đủ để làm Uông Ninh Thành này phải chấn động rồi.
“nếu ngươi đã nói, tấm này trận phù là giả, không ngại chúng ta so một hồi..!!~~”.
Hàn Đức ánh mắt bén nhọn nhìn Lý Mục Hiên âm thanh lạnh nhạt nói hắn không nhịn được muốn giết Lý Mục Hiên rồi.
“chuyện này..”. Lý Mục Hiên nhất thời khựng người lại, hắn biết mình nói láo, tuy hắn mới Hoàng Lôi Nhị Trọng Thiên thực lực trong Uông Ninh Thành tuy không phải đỉnh tiêm thiên kiêu nhưng cũng không phải là thấp nhất, nghe Hàn Đức nói vậy bắt đầu suy nghĩ.
“hắn dám thách thức Lý tam công tử sao.~~”.
“Lý công tử, tên này rõ ràng là lừa đảo hắn đang gạt Mộng Nguyệt tiểu thư, ngươi phải thay chúng ta giáo huấn hắn a..~”.
“Lý công tử, hắn đang cố gạt ngươi đấy, ngươi phải đánh hắn tàn phế a..~~”.
“ta yêu ngươi..~~!!”.
Lý Mục Hiên nghe xong không khỏi lạnh gáy âm thanh vừa nãy giống hệt nhân yêu, hắn không khỏi rùng mình, nghe xong đám người phía sau hắn lời cổ vũ nhưng thực chất là cho hắn một đao.
“Lý công tử ngươi không dám sao..?”. Mộng Nguyệt nhìn thấy lúng túng Lý Mục Hiên không khỏi buồn cười, nàng hơi cười mỉm che mồm nói.
“không phải, mà ta thấy chúng ta nên tìm một địa điểm thích hợp trong này không hợp lắm..~”. Lý Mục Hiên nghe xong Mộng Nguyệt lời nhất thời cảm thấy khí huyết lại tràn lên, trấn an lại mình rồi nhìn Hàn Đức dáng vẻ đường hoàng nói.
“mời..!!~~”. Nhưng bề ngoài đấy thực ra trong lòng hắn lại ác độc nghĩ.
“tiểu tử muốn đấu với ta ngươi còn kém lắm..~~”.
“còn muốn cùng ta tranh Mộng Nguyệt, ngươi đợi kiếp sau đi..``”.
Tinh Lôi Đài.
“đây là Hoàng Hải Lâu Khách chúng ta Tinh Lôi Đài, quý khách vui lòng tuân thủ quy định,..~~”.
Một bộ lam y đẹp đẽ Mộng Nguyệt, mặt vẫn còn hơi đỏ nàng hơi hắng giọng nhìn hai người Hàn Đức cùng Lý Mục Hiên nói, lúc nhìn Hàn Đức nàng vội liền lảng đi, hai tay bấm chặt vào nhau trông có vẻ khẩn trương.
“được..”. Hai người đồng loạt gật đầu.
Lý Mục Hiên nhìn chằm chằm Hàn Đức, ác độc nụ cười thu liễm lại, Hoàng Lôi khí thế bùng nổ, cuồng bạo lôi điện bắn ra tứ phía khí thế không nhỏ, Lý Mục Hiên nhìn Hàn Đức chỉ một tay cười nhạo nói.
“ta chấp ngươi ba chiêu, để ta xem tên lừa đảo như ngươi có thể giở trò gì.~”.
“xem ra Lý công tử thắng chắc rồi, thật mạnh khí thế..~~”.
“coi như tiểu tử kia không may, đối thủ lại là Lý Mục Hiên..~”.
Vài ba âm thanh xen lẫn cổ vũ từ đám người, như muốn lấy lòng Lý Mục Hiên nhưng cũng có vài người nhìn Hàn Đức thầm than không may.
“được thôi, như ngươi toại nguyện..~”. Hàn Đức nhìn khí thế mạnh mẽ Lý Mục Hiên cũng không quan tâm đám người, không khỏi cười nói.
Hàn Đức biết rõ tính khí Lý Mục Hiên, ngày thường cậy vào thân phận của mình lộng hành ở Uông Ninh Thành, trêu hoa ghẹo nguyệt không chuyện gì không làm cũng coi như là cao hơn Lỗ nhị, với bản tính kiêu ngạo của mình Lý Mục Hiên thường không coi ai ra gì.
Hàn Đức khẽ động người chân thân di động tốc độ cao chỉ lưu lại vệt quang, hữu quyền trực tiếp xông thẳng vào bụng Lý Mục Hiên, Lý Mục Hiên âm thầm kinh hãi, hắn không cảm nhận được bất kỳ ba động nào của Lôi Mạch Hàn Đức thầm chắc là lừa đảo nhưng cận kề nắm đấm hắn đành tránh ra.
“vù..~~”. Quyền vừa chạm nhẹ qua vạt áo Lý Mục Hiên còn lưu lại nhè nhẹ rung động âm thanh, Hàn Đức một tay xông quyền sảo trá như hồ đánh lừa Lý Mục Hiên khiến hắn bị động, mắt thấy không thể ứng phó hắn đành cứng rắn ngạch kháng.
“ầm..~~”.
Lý Mục Hiên bị dư lực đẩy lùi ba thước, Hàn Đức khẽ lùi một bước nhìn Lý Mục Hiên cười nhẹ nói âm thanh cố ý để Lý Mục Hiên nghe rõ.
“ngươi vẫn là phế vật..`~”.
Lý Mục Hiên tay vẫn tê dại nhìn Hàn Đức thầm kinh ngạc cường độ thân thể, hắn lùi lại sau nhìn Hàn Đức như lâm đại địch.
“không thể nào, Lý công tử bị đánh lùi,..~~”.
“quả thật mất mặt cực điểm a..~~”.
Trong đám người kinh ngạc đều chăm chú nhìn lại.
“tiểu thư, người thần bí này không tệ, có vẻ thiên về Luyện Thể.~~”. Chủ Quản nhìn Hàn Đức thể hiện nhìn bên cạnh chú ý quan sát Mộng Nguyệt cười nói.
“ta thật muốn tháo chiếc mặt nạ kia ra a Ngu thúc…~”. Mộng Nguyệt ánh mắt linh động cười trả lời.
Lý Mục Hiên thấy thái độ của mọi người,lập tức giận tím mặt, hắn bắt đầu so tính tránh đấu trực diện với Hàn Đức, hắn lùi lại song quyền từng đợt hoàng lôi khí thế bất phàm nhìn Hàn Đức cay độc nói.
“là ngươi ép ta..~~”.
“xem ra Lý Mục Hiên, muốn dốc toàn lực..~~”. Mộng Nguyệt không khỏi nhìn lại, chăm chú nói nàng muốn dò xét thực hư người thần bí.
Lý Mục Hiên bắt đầu lộng quyền,thế tựa bạt sơn, xung quanh người hắn lôi điện lan tràn kinh khủng hư không hiện ra hàng chục đầu lôi điểu nhìn Hàn Đức cay độc quát lớn.
“Vũ Điểu Triều Lôi…~~!!”.
“là Hoàng Cấp Lôi Kỹ thành danh của Lý Gia Vũ Điểu Triều Lôi..~”.
Bên dưới nhanh chóng có người nhận ra Lôi Kỹ của Lý Mục Hiên kinh ngạc nói, năm đó Lý Thu Hoài không phải dùng Lôi Kỹ này vào đến Phàm Bảng thiên kiêu Uông Ninh Thành.
“muốn động Lôi Kỹ sao..?.”. Hàn Đức ngưng đọng lại nhìn, lấy hắn chưa khôi phục thực lực không thể lại vượt cấp nữa, nhưng hắn không phải là không có ám chiêu, hắn lại cầm ra trận phù trôi nổi trước mặt hắn hai tay nhanh chóng kết ấn pháp, chỉ thẳng trận phù quát.
“Thổ Long Chung hiện thân..~~”.
“ầm…ầm..!!!~~”. Quanh chỗ Hàn Đức đứng đất bắt đầu vỡ vụn nứt rạn lan ra hơn ba thước âm thanh to lớn khói bụi nhiều vô kể, từng tảng thạch to lớn dần liên kết lại thành sáu thước thổ long, Hàn Đức liền rơi vào kỳ suy yếu do hao hụt tinh thần lực, nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn xuống nhìn Lý Mục Hiên ác độc lẩm bẩm.
“ta sẽ lấy đạo của người trả lại người..~~”.
“rống..~~”. Thổ Long cao ngạo nhìn Lý Mục Hiên, tuy chỉ là con rối nhưng đầu này Thổ Long cũng tràn ngập long uy, khiến chúng sinh không nhịn được muốn cúng bái, Mộng Nguyệt cũng giật mình lúc trước nàng còn nghi ngờ Hàn Đức giờ đã chứng minh tất cả.
“chết đi..~~”. Lý Mục Hiên thầm biết không ổn, nhìn Thổ Long gầm gừ, biết không còn đường lui lập tức muốn lấy mạng Hàn Đức, ác độc hét lớn song quyền lập tức đánh ra từng đạo hoàng lôi uy thế khủng khiếp cay độc chiêu số.
“Thổ Long Hống..!!~~”. Nhìn thấy hàng chục đầu lôi điểu quyện lại thanh thế to lớn muốn tiến lại, Hàn Đức cười nhạt tay vỗ nhẹ hư không Thổ Long vương mình ngẩng đầu hống lớn âm ba kinh khủng như muốn nuốt trọn mọi thứ, lôi điện bị âm ba khủng khiếp cản lại sức mạnh lan ra không ai nhường ai, Hàn Đức muốn chấm dứt khi điều khiển trận pháp hao tốn quá nhiều tinh thần lực, tay nhanh chóng liền đổi ấn quyết, nhìn không rõ tay Hàn Đức ấn pháp Thổ Long cũng biến hóa không kém, nó gầm lớn một tiếng, song trảo phá tan lôi điện vì là từ thạch nên cách điện không chịu nhiều thương tổn mạnh mẽ lao tới Lý Mục Hiên muốn mệnh của hắn.
“không được..~~”. Mộng Nguyệt phát hiện tình huống không ổn, nếu Lý Mục Hiên chết tại đây quả thật không tốt ăn nói với Lý Gia dù sao cũng là khách hàng, nhưng không kịp Thổ Long cuốn tới Lý Mục Hiên.
“ầm…ầm..~~”. Tiếng nổ vang trời âm thanh khói bụi mù mịt khiến mọi người phải lui lại, một lúc sau khói bụi tán đi Lý Mục Hiên thân ảnh hiện ra vô cùng chật vật lấy hắn Hoàng Lôi Nhị Trọng Thiên cũng không gánh nổi một chiêu này khiến hắn vô cùng khiếp sợ y như lúc đối mặt với phụ thân hắn đồng dạng.
“đã tiếp cận Hoàng Lôi Tam Trọng Thiên uy lực rồi..~~”. Mộng Nguyệt cũng giật mình nói, nhìn Lý Mục Hiên không sao cũng thở nhẹ một cái, nhưng uy lực của trận phù này khiến nàng khá rung động.
Lý Mục Hiên bản thân tàn tạ quần áo, khóe mồm còn vệt huyết chưa khô một chiêu kia quả thực đối với hắn tạo thành không nhỏ thương tổn, quả thực ác giả ác báo, hắn đưa tay quệt huyết khóe miệng nhìn Hàn Đức lạnh giọng nói.
“ngươi muốn cùng Lý Gia vì địch..~~”.
“ta thực ra chưa từng đặt phụ tử ngươi trong mắt, không cần thiết nói vậy..~~”. Hàn Đức nhìn bộ dáng uy hiếp Lý Mục Hiên không khỏi cười lạnh khinh thường nói.
“ngươi…”. Lý Mục Hiên nhất thời uất giận không nói ra lời, hắn chưa từng chịu qua như thế sỉ nhục, lửa giận công tâm mất đi lý trí.
“ta muốn mạng ngươi..!!!~~”. Hắn căm hận Hàn Đức, tâm trí rối loạn từ trữ vật khí lấy ra hai thước lôi đao phẫn nộ quát..~~.
“Lý Mục Hiên muốn thi triển Tam Đoạn Lôi Đao sao..~~”. Hàn Đức nhìn Lý Mục Hiên cười lạnh tự nhủ, bên dưới đám người bắt đầu loạn rồi, Tam Đoạn Lôi Đao được coi là tuyệt kỹ thành danh của Lý Gia, mắt nhìn thủ thế Lý Mục Hiên, Hàn Đức không khinh thường nhớ lại lúc đó một đao mắt trái của hắn đều là do Tam Đoạn Lôi Đao lập tức sử dụng Ma Pháp.
“Hỏa Hệ Ma Pháp Phượng Triều Tiêm Thứ..
”.
Hàn Đức trầm lặng, giờ bỗng mạnh mẽ khiến mọi người phải run sợ, Mộng Nguyệt cũng thầm giật mình nàng nhìn lại Hàn Đức như một hỏa thần mái tóc trắng đã bay lên từng đợt xung quanh hắn từ hư không hiển lộ ra hàng chục đầu hỏa phượng ngẩng đầu lên thét..
“ éc k…~!!”.
“sách Ma Pháp Quang Minh phụ trợ…~~”.
Hắn lấy từ trong ngực ra một cuốn sách cũ da dê trông cổ xưa, một tay đặt lên bìa quyển sách mắt nhìn Lý Mục Hiên cười nhạt nói, từ quyển sách hiện ra vô vàn ánh quang minh chiếu ra khiến người phải chói mắt, hỏa phượng gào thét rữ rội nhìn Lý Mục Hiên mạnh mẽ lao tới như hàng chục mũi kiếm gắt gao muốn mệnh hắn lúc này uy lực đã vượt ra chạm đến cận kề Huyền Lôi Cảnh uy lực, sách Ma Pháp Quang Minh vốn là lão sư của Hàn Đức giao cho trước lúc quay về, hắn kịp thời giấu ở mỏ Lôi Thạch phụ cận nên không rơi vào tay kẻ thù.
“ta thấy tấm này chương Trận Phù tám phần là giả, các ngươi xem vết khắc còn mới, Trận Văn đều lộn xộn không trật tự, ta xem là thành tấm chùi chân rồi haha..!!~~”.
“xem ra, tên kia đúng là lừa đảo, mau cút khỏi đây..!~~”.
“mau cút đừng làm mất mặt Trận Sư thanh danh..~~”.
Vô số âm thanh hùa theo Lý Mục Hiên nhạo báng Hàn Đức muốn hắn rời khỏi, nghe những lời này Mộng Nguyệt cũng không khỏi hơi nhíu mày lại.
“Lý công tử ngươi nếu đã tinh thông Trận Sư chi đạo không ngại cùng ta cược một chút..!!~~”.
Hàn Đức không để ý, lời của Lý Mục Hiên nói chỉ cười nhẹ hỏi.
“được, ta lại sợ ngươi tên lừa đảo này giở trò,..!!~”. Lý Mục Hiên được Mộng Nguyệt cấp cho mỵ nhãn không khỏi hưng phấn, nhìn Hàn Đức nói tuy chột dạ, nhưng nhìn thấy Hàn Đức cầm lấy tay Mộng Nguyệt không kìm được nổi giận muốn làm bẽ mặt Hàn Đức.
“đây là một chương công kích phù trận tên Thổ Long Chung..”. Tối hôm trước, Hàn Đức liền tập hợp đủ đồ vật để hoàn thành tấm Thổ Long Chung trận phù, tiêu tốn không nhỏ tinh thần lực, Hàn Đức nhớ đến cuốn sách cũ trong người không khỏi đắc ý, Thổ Long Chung tuy chỉ là cấp thấp nhất trong cấp thấp nhất Trận Sư đạo nhưng đủ để làm Uông Ninh Thành này phải chấn động rồi.
“nếu ngươi đã nói, tấm này trận phù là giả, không ngại chúng ta so một hồi..!!~~”.
Hàn Đức ánh mắt bén nhọn nhìn Lý Mục Hiên âm thanh lạnh nhạt nói hắn không nhịn được muốn giết Lý Mục Hiên rồi.
“chuyện này..”. Lý Mục Hiên nhất thời khựng người lại, hắn biết mình nói láo, tuy hắn mới Hoàng Lôi Nhị Trọng Thiên thực lực trong Uông Ninh Thành tuy không phải đỉnh tiêm thiên kiêu nhưng cũng không phải là thấp nhất, nghe Hàn Đức nói vậy bắt đầu suy nghĩ.
“hắn dám thách thức Lý tam công tử sao.~~”.
“Lý công tử, tên này rõ ràng là lừa đảo hắn đang gạt Mộng Nguyệt tiểu thư, ngươi phải thay chúng ta giáo huấn hắn a..~”.
“Lý công tử, hắn đang cố gạt ngươi đấy, ngươi phải đánh hắn tàn phế a..~~”.
“ta yêu ngươi..~~!!”.
Lý Mục Hiên nghe xong không khỏi lạnh gáy âm thanh vừa nãy giống hệt nhân yêu, hắn không khỏi rùng mình, nghe xong đám người phía sau hắn lời cổ vũ nhưng thực chất là cho hắn một đao.
“Lý công tử ngươi không dám sao..?”. Mộng Nguyệt nhìn thấy lúng túng Lý Mục Hiên không khỏi buồn cười, nàng hơi cười mỉm che mồm nói.
“không phải, mà ta thấy chúng ta nên tìm một địa điểm thích hợp trong này không hợp lắm..~”. Lý Mục Hiên nghe xong Mộng Nguyệt lời nhất thời cảm thấy khí huyết lại tràn lên, trấn an lại mình rồi nhìn Hàn Đức dáng vẻ đường hoàng nói.
“mời..!!~~”. Nhưng bề ngoài đấy thực ra trong lòng hắn lại ác độc nghĩ.
“tiểu tử muốn đấu với ta ngươi còn kém lắm..~~”.
“còn muốn cùng ta tranh Mộng Nguyệt, ngươi đợi kiếp sau đi..``”.
Tinh Lôi Đài.
“đây là Hoàng Hải Lâu Khách chúng ta Tinh Lôi Đài, quý khách vui lòng tuân thủ quy định,..~~”.
Một bộ lam y đẹp đẽ Mộng Nguyệt, mặt vẫn còn hơi đỏ nàng hơi hắng giọng nhìn hai người Hàn Đức cùng Lý Mục Hiên nói, lúc nhìn Hàn Đức nàng vội liền lảng đi, hai tay bấm chặt vào nhau trông có vẻ khẩn trương.
“được..”. Hai người đồng loạt gật đầu.
Lý Mục Hiên nhìn chằm chằm Hàn Đức, ác độc nụ cười thu liễm lại, Hoàng Lôi khí thế bùng nổ, cuồng bạo lôi điện bắn ra tứ phía khí thế không nhỏ, Lý Mục Hiên nhìn Hàn Đức chỉ một tay cười nhạo nói.
“ta chấp ngươi ba chiêu, để ta xem tên lừa đảo như ngươi có thể giở trò gì.~”.
“xem ra Lý công tử thắng chắc rồi, thật mạnh khí thế..~~”.
“coi như tiểu tử kia không may, đối thủ lại là Lý Mục Hiên..~”.
Vài ba âm thanh xen lẫn cổ vũ từ đám người, như muốn lấy lòng Lý Mục Hiên nhưng cũng có vài người nhìn Hàn Đức thầm than không may.
“được thôi, như ngươi toại nguyện..~”. Hàn Đức nhìn khí thế mạnh mẽ Lý Mục Hiên cũng không quan tâm đám người, không khỏi cười nói.
Hàn Đức biết rõ tính khí Lý Mục Hiên, ngày thường cậy vào thân phận của mình lộng hành ở Uông Ninh Thành, trêu hoa ghẹo nguyệt không chuyện gì không làm cũng coi như là cao hơn Lỗ nhị, với bản tính kiêu ngạo của mình Lý Mục Hiên thường không coi ai ra gì.
Hàn Đức khẽ động người chân thân di động tốc độ cao chỉ lưu lại vệt quang, hữu quyền trực tiếp xông thẳng vào bụng Lý Mục Hiên, Lý Mục Hiên âm thầm kinh hãi, hắn không cảm nhận được bất kỳ ba động nào của Lôi Mạch Hàn Đức thầm chắc là lừa đảo nhưng cận kề nắm đấm hắn đành tránh ra.
“vù..~~”. Quyền vừa chạm nhẹ qua vạt áo Lý Mục Hiên còn lưu lại nhè nhẹ rung động âm thanh, Hàn Đức một tay xông quyền sảo trá như hồ đánh lừa Lý Mục Hiên khiến hắn bị động, mắt thấy không thể ứng phó hắn đành cứng rắn ngạch kháng.
“ầm..~~”.
Lý Mục Hiên bị dư lực đẩy lùi ba thước, Hàn Đức khẽ lùi một bước nhìn Lý Mục Hiên cười nhẹ nói âm thanh cố ý để Lý Mục Hiên nghe rõ.
“ngươi vẫn là phế vật..`~”.
Lý Mục Hiên tay vẫn tê dại nhìn Hàn Đức thầm kinh ngạc cường độ thân thể, hắn lùi lại sau nhìn Hàn Đức như lâm đại địch.
“không thể nào, Lý công tử bị đánh lùi,..~~”.
“quả thật mất mặt cực điểm a..~~”.
Trong đám người kinh ngạc đều chăm chú nhìn lại.
“tiểu thư, người thần bí này không tệ, có vẻ thiên về Luyện Thể.~~”. Chủ Quản nhìn Hàn Đức thể hiện nhìn bên cạnh chú ý quan sát Mộng Nguyệt cười nói.
“ta thật muốn tháo chiếc mặt nạ kia ra a Ngu thúc…~”. Mộng Nguyệt ánh mắt linh động cười trả lời.
Lý Mục Hiên thấy thái độ của mọi người,lập tức giận tím mặt, hắn bắt đầu so tính tránh đấu trực diện với Hàn Đức, hắn lùi lại song quyền từng đợt hoàng lôi khí thế bất phàm nhìn Hàn Đức cay độc nói.
“là ngươi ép ta..~~”.
“xem ra Lý Mục Hiên, muốn dốc toàn lực..~~”. Mộng Nguyệt không khỏi nhìn lại, chăm chú nói nàng muốn dò xét thực hư người thần bí.
Lý Mục Hiên bắt đầu lộng quyền,thế tựa bạt sơn, xung quanh người hắn lôi điện lan tràn kinh khủng hư không hiện ra hàng chục đầu lôi điểu nhìn Hàn Đức cay độc quát lớn.
“Vũ Điểu Triều Lôi…~~!!”.
“là Hoàng Cấp Lôi Kỹ thành danh của Lý Gia Vũ Điểu Triều Lôi..~”.
Bên dưới nhanh chóng có người nhận ra Lôi Kỹ của Lý Mục Hiên kinh ngạc nói, năm đó Lý Thu Hoài không phải dùng Lôi Kỹ này vào đến Phàm Bảng thiên kiêu Uông Ninh Thành.
“muốn động Lôi Kỹ sao..?.”. Hàn Đức ngưng đọng lại nhìn, lấy hắn chưa khôi phục thực lực không thể lại vượt cấp nữa, nhưng hắn không phải là không có ám chiêu, hắn lại cầm ra trận phù trôi nổi trước mặt hắn hai tay nhanh chóng kết ấn pháp, chỉ thẳng trận phù quát.
“Thổ Long Chung hiện thân..~~”.
“ầm…ầm..!!!~~”. Quanh chỗ Hàn Đức đứng đất bắt đầu vỡ vụn nứt rạn lan ra hơn ba thước âm thanh to lớn khói bụi nhiều vô kể, từng tảng thạch to lớn dần liên kết lại thành sáu thước thổ long, Hàn Đức liền rơi vào kỳ suy yếu do hao hụt tinh thần lực, nhưng hắn vẫn cắn răng nhịn xuống nhìn Lý Mục Hiên ác độc lẩm bẩm.
“ta sẽ lấy đạo của người trả lại người..~~”.
“rống..~~”. Thổ Long cao ngạo nhìn Lý Mục Hiên, tuy chỉ là con rối nhưng đầu này Thổ Long cũng tràn ngập long uy, khiến chúng sinh không nhịn được muốn cúng bái, Mộng Nguyệt cũng giật mình lúc trước nàng còn nghi ngờ Hàn Đức giờ đã chứng minh tất cả.
“chết đi..~~”. Lý Mục Hiên thầm biết không ổn, nhìn Thổ Long gầm gừ, biết không còn đường lui lập tức muốn lấy mạng Hàn Đức, ác độc hét lớn song quyền lập tức đánh ra từng đạo hoàng lôi uy thế khủng khiếp cay độc chiêu số.
“Thổ Long Hống..!!~~”. Nhìn thấy hàng chục đầu lôi điểu quyện lại thanh thế to lớn muốn tiến lại, Hàn Đức cười nhạt tay vỗ nhẹ hư không Thổ Long vương mình ngẩng đầu hống lớn âm ba kinh khủng như muốn nuốt trọn mọi thứ, lôi điện bị âm ba khủng khiếp cản lại sức mạnh lan ra không ai nhường ai, Hàn Đức muốn chấm dứt khi điều khiển trận pháp hao tốn quá nhiều tinh thần lực, tay nhanh chóng liền đổi ấn quyết, nhìn không rõ tay Hàn Đức ấn pháp Thổ Long cũng biến hóa không kém, nó gầm lớn một tiếng, song trảo phá tan lôi điện vì là từ thạch nên cách điện không chịu nhiều thương tổn mạnh mẽ lao tới Lý Mục Hiên muốn mệnh của hắn.
“không được..~~”. Mộng Nguyệt phát hiện tình huống không ổn, nếu Lý Mục Hiên chết tại đây quả thật không tốt ăn nói với Lý Gia dù sao cũng là khách hàng, nhưng không kịp Thổ Long cuốn tới Lý Mục Hiên.
“ầm…ầm..~~”. Tiếng nổ vang trời âm thanh khói bụi mù mịt khiến mọi người phải lui lại, một lúc sau khói bụi tán đi Lý Mục Hiên thân ảnh hiện ra vô cùng chật vật lấy hắn Hoàng Lôi Nhị Trọng Thiên cũng không gánh nổi một chiêu này khiến hắn vô cùng khiếp sợ y như lúc đối mặt với phụ thân hắn đồng dạng.
“đã tiếp cận Hoàng Lôi Tam Trọng Thiên uy lực rồi..~~”. Mộng Nguyệt cũng giật mình nói, nhìn Lý Mục Hiên không sao cũng thở nhẹ một cái, nhưng uy lực của trận phù này khiến nàng khá rung động.
Lý Mục Hiên bản thân tàn tạ quần áo, khóe mồm còn vệt huyết chưa khô một chiêu kia quả thực đối với hắn tạo thành không nhỏ thương tổn, quả thực ác giả ác báo, hắn đưa tay quệt huyết khóe miệng nhìn Hàn Đức lạnh giọng nói.
“ngươi muốn cùng Lý Gia vì địch..~~”.
“ta thực ra chưa từng đặt phụ tử ngươi trong mắt, không cần thiết nói vậy..~~”. Hàn Đức nhìn bộ dáng uy hiếp Lý Mục Hiên không khỏi cười lạnh khinh thường nói.
“ngươi…”. Lý Mục Hiên nhất thời uất giận không nói ra lời, hắn chưa từng chịu qua như thế sỉ nhục, lửa giận công tâm mất đi lý trí.
“ta muốn mạng ngươi..!!!~~”. Hắn căm hận Hàn Đức, tâm trí rối loạn từ trữ vật khí lấy ra hai thước lôi đao phẫn nộ quát..~~.
“Lý Mục Hiên muốn thi triển Tam Đoạn Lôi Đao sao..~~”. Hàn Đức nhìn Lý Mục Hiên cười lạnh tự nhủ, bên dưới đám người bắt đầu loạn rồi, Tam Đoạn Lôi Đao được coi là tuyệt kỹ thành danh của Lý Gia, mắt nhìn thủ thế Lý Mục Hiên, Hàn Đức không khinh thường nhớ lại lúc đó một đao mắt trái của hắn đều là do Tam Đoạn Lôi Đao lập tức sử dụng Ma Pháp.
“Hỏa Hệ Ma Pháp Phượng Triều Tiêm Thứ..
”.
Hàn Đức trầm lặng, giờ bỗng mạnh mẽ khiến mọi người phải run sợ, Mộng Nguyệt cũng thầm giật mình nàng nhìn lại Hàn Đức như một hỏa thần mái tóc trắng đã bay lên từng đợt xung quanh hắn từ hư không hiển lộ ra hàng chục đầu hỏa phượng ngẩng đầu lên thét..
“ éc k…~!!”.
“sách Ma Pháp Quang Minh phụ trợ…~~”.
Hắn lấy từ trong ngực ra một cuốn sách cũ da dê trông cổ xưa, một tay đặt lên bìa quyển sách mắt nhìn Lý Mục Hiên cười nhạt nói, từ quyển sách hiện ra vô vàn ánh quang minh chiếu ra khiến người phải chói mắt, hỏa phượng gào thét rữ rội nhìn Lý Mục Hiên mạnh mẽ lao tới như hàng chục mũi kiếm gắt gao muốn mệnh hắn lúc này uy lực đã vượt ra chạm đến cận kề Huyền Lôi Cảnh uy lực, sách Ma Pháp Quang Minh vốn là lão sư của Hàn Đức giao cho trước lúc quay về, hắn kịp thời giấu ở mỏ Lôi Thạch phụ cận nên không rơi vào tay kẻ thù.
/43
|