Như Phong nghe phụ thân nói, lúc này mới phát giác Phong Vân học viện là một học viện tốt, vậy mà trước nàng còn tưởng rằng nó chỉ bình thường thôi chứ. (Baby: @@!)
Uh, Phong nhi, con đối với thế giới này hiểu biết quá ít, bởi vì con trước kia cái gì cũng không hiểu nên ta cái gì cũng không nói, bây giờ phụ thân sẽ nói một chút sự tình của thế giới này cho con biết.
Như Phong gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, nghe Diệp Định Thiên phổ cập giáo dục thẳng đến đêm khuya mới trở về phòng.
Chủ nhân, tiểu Long Long thổ huyết! (thổ huyết: hộc máu, ói máu...) Trở lại không gian thú sủng lại phát hiện ra một chuyện lớn, nguyên lai còn có so với bọn hắn thảm hơn tiểu Long Long, nó thế nhưng lại thổ huyết!
Sao lại thế này?
Không chịu nổi thiên phú yêu nghiệt của chủ nhân?
Hai chứ biến thái hắn không dám nói trước mặt chủ nhân, cho nên, dùng yêu nghiệt, thông minh đi, hắc hắc...
Mặt Như Phong giật giật, Hảo hảo chiếu cố nó, theo ta, điểm bản lĩnh cũng không có, còn nói cái gì long tộc, mất thế diện!
Tiểu Long Long vừa tỉnh lại nghe được lời nói của chủ nhân, tim gan nhỏ bé sôi trào, bla bla một đống lớn, chính là ai cũng không nghe hiểu long ngữ, ủy khuất gào khóc, nó thể nhất định phải so với chủ càng phúc hắc, càng biến thái hơn.
Tiểu Long Long, chủ nhân nói đúng, nếu ngươi không có khả năng chịu đựng, đi theo chủ nhân đích xác là mất mặt!
Tiểu Long Long hừ lạnh, ngươi thì hơn gì ta, so với ta tốt đến đâu, ta là do dinh dưỡng tốt, chảy máu mũi, ngươi lại bị hù cho choáng váng, chỉ tiếc Vô Song không hiểu long ngữ, mặc kệ nó nước miếng tung bay cũng vô pháp biểu đạt ý tứ.
Ngoan!
Vô Song xách tiểu Long Long lên, ở trên mông nó búng một cái, thấy nó loạng choạng, liền cười vô cùng yêu nghiệt.
Đáng giận, hỗn đản!!! Tiểu Long Long tiếp tục kháng nghi không có hiệu quả.
Không có việc gì, lấy ngươi tiêu khiển chút cũng không sai a!
Tiểu Long Long nhìn chằm chằm Vô Song, trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó, ta xoay người, rồi sẽ tìm người bạo cúc hoa của ngươi. (Baby: =)) chết ta!)
Sáng sớm hôm sau, Như Phong bị âm thanh huyên náo đánh thức, rửa mặt, chải đầu xong đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra khách điểm một mảnh màu trắng, trong đầu lập tức hiện lên một ý niệm.
Khách điếm có người chết?
Câu nói kinh người, mọi người thấy nàng, ánh mắt lãnh liệt như muốn lăng trì nàng, Như Phong nhìn nhìn những người mặc bạch y, mới chợt nghĩ ra, đó không phải là đệ tử học viện Phong Vân đó sao? (Baby: *toát mồ hôi*)
Ngại quá, các người sáng sớm đã ồn ào, lại mặc bạch y, ta nghĩ đến khách điếm có người chết...
Giải thích của Như Phong lập tức làm cho đệ tử Phong Vân học viện phát hỏa, một nam tử lớn tuổi chút lạnh lùng nói: Diệp Như Phong, đừng tưởng rằng ngươi được Tù trưởng lão thu làm đệ tử thì có thể không coi ai ra gì!
Như Phong nhìn hắn, lại nhìn thấy Tù Trưởng Lão đang đi tới, giả vời sợ hãi lùi về phía sau, ủy khuất khóc lên, Vị sư huynh này, Như Phong không đi học viện là được, ngươi đừng giết ta!
Mọi người còn không hiểu ra làm sao, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng giận vang lên: Ai dám giết ái đồ của lão phu!
Tù trưởng lão!
Các đệ tử Phong Vân học viện lúc này mới hiểu được, nguyên lai là nàng cố ý, oán hận trừng mắt nhìn nàng, không nghĩ tới còn chưa vào trường đã như vậy, vậy nếu ra khỏi trường chẳng phải sẽ phản nghịch sao?
Nha đầu, con vừa mới nói cái gì? Ai muốn giết con?
Tù trưởng lão...
Không kêu các ngươi mở miệng, câm miệng cho ta!
Tù trưởng lão lớn tiếng quát, nhìn thấy Như Phong điềm đạm đáng yêu rơm rớm nước mắt, vẻ mặt liền nhu hòa, Nha đầu, nói cho sư phụ, sư phụ xả giận cho con!
Toàn trường một trận âm thanh hút khí, Tù trưởng lão cư nhiên trực tiếp thu nàng thành quan môn đệ tử, vừa mới rõ ràng là nàng vu hãm, hiện giờ lại...
Một đám đệ tử nghiến răng nghiến lợi, Như Phong xoa xoa nước mắt, nhìn mấy đệ tử áo trắng: Tù trưởng lão, Như Phong vẫn là không đi học viện thì tốt hơn, bọn họ nói Như Phong không có bản lĩnh, nếu đi, sẽ giết ta!
Ba, ai, là ai nói?!
Uh, Phong nhi, con đối với thế giới này hiểu biết quá ít, bởi vì con trước kia cái gì cũng không hiểu nên ta cái gì cũng không nói, bây giờ phụ thân sẽ nói một chút sự tình của thế giới này cho con biết.
Như Phong gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, nghe Diệp Định Thiên phổ cập giáo dục thẳng đến đêm khuya mới trở về phòng.
Chủ nhân, tiểu Long Long thổ huyết! (thổ huyết: hộc máu, ói máu...) Trở lại không gian thú sủng lại phát hiện ra một chuyện lớn, nguyên lai còn có so với bọn hắn thảm hơn tiểu Long Long, nó thế nhưng lại thổ huyết!
Sao lại thế này?
Không chịu nổi thiên phú yêu nghiệt của chủ nhân?
Hai chứ biến thái hắn không dám nói trước mặt chủ nhân, cho nên, dùng yêu nghiệt, thông minh đi, hắc hắc...
Mặt Như Phong giật giật, Hảo hảo chiếu cố nó, theo ta, điểm bản lĩnh cũng không có, còn nói cái gì long tộc, mất thế diện!
Tiểu Long Long vừa tỉnh lại nghe được lời nói của chủ nhân, tim gan nhỏ bé sôi trào, bla bla một đống lớn, chính là ai cũng không nghe hiểu long ngữ, ủy khuất gào khóc, nó thể nhất định phải so với chủ càng phúc hắc, càng biến thái hơn.
Tiểu Long Long, chủ nhân nói đúng, nếu ngươi không có khả năng chịu đựng, đi theo chủ nhân đích xác là mất mặt!
Tiểu Long Long hừ lạnh, ngươi thì hơn gì ta, so với ta tốt đến đâu, ta là do dinh dưỡng tốt, chảy máu mũi, ngươi lại bị hù cho choáng váng, chỉ tiếc Vô Song không hiểu long ngữ, mặc kệ nó nước miếng tung bay cũng vô pháp biểu đạt ý tứ.
Ngoan!
Vô Song xách tiểu Long Long lên, ở trên mông nó búng một cái, thấy nó loạng choạng, liền cười vô cùng yêu nghiệt.
Đáng giận, hỗn đản!!! Tiểu Long Long tiếp tục kháng nghi không có hiệu quả.
Không có việc gì, lấy ngươi tiêu khiển chút cũng không sai a!
Tiểu Long Long nhìn chằm chằm Vô Song, trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó, ta xoay người, rồi sẽ tìm người bạo cúc hoa của ngươi. (Baby: =)) chết ta!)
Sáng sớm hôm sau, Như Phong bị âm thanh huyên náo đánh thức, rửa mặt, chải đầu xong đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra khách điểm một mảnh màu trắng, trong đầu lập tức hiện lên một ý niệm.
Khách điếm có người chết?
Câu nói kinh người, mọi người thấy nàng, ánh mắt lãnh liệt như muốn lăng trì nàng, Như Phong nhìn nhìn những người mặc bạch y, mới chợt nghĩ ra, đó không phải là đệ tử học viện Phong Vân đó sao? (Baby: *toát mồ hôi*)
Ngại quá, các người sáng sớm đã ồn ào, lại mặc bạch y, ta nghĩ đến khách điếm có người chết...
Giải thích của Như Phong lập tức làm cho đệ tử Phong Vân học viện phát hỏa, một nam tử lớn tuổi chút lạnh lùng nói: Diệp Như Phong, đừng tưởng rằng ngươi được Tù trưởng lão thu làm đệ tử thì có thể không coi ai ra gì!
Như Phong nhìn hắn, lại nhìn thấy Tù Trưởng Lão đang đi tới, giả vời sợ hãi lùi về phía sau, ủy khuất khóc lên, Vị sư huynh này, Như Phong không đi học viện là được, ngươi đừng giết ta!
Mọi người còn không hiểu ra làm sao, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng giận vang lên: Ai dám giết ái đồ của lão phu!
Tù trưởng lão!
Các đệ tử Phong Vân học viện lúc này mới hiểu được, nguyên lai là nàng cố ý, oán hận trừng mắt nhìn nàng, không nghĩ tới còn chưa vào trường đã như vậy, vậy nếu ra khỏi trường chẳng phải sẽ phản nghịch sao?
Nha đầu, con vừa mới nói cái gì? Ai muốn giết con?
Tù trưởng lão...
Không kêu các ngươi mở miệng, câm miệng cho ta!
Tù trưởng lão lớn tiếng quát, nhìn thấy Như Phong điềm đạm đáng yêu rơm rớm nước mắt, vẻ mặt liền nhu hòa, Nha đầu, nói cho sư phụ, sư phụ xả giận cho con!
Toàn trường một trận âm thanh hút khí, Tù trưởng lão cư nhiên trực tiếp thu nàng thành quan môn đệ tử, vừa mới rõ ràng là nàng vu hãm, hiện giờ lại...
Một đám đệ tử nghiến răng nghiến lợi, Như Phong xoa xoa nước mắt, nhìn mấy đệ tử áo trắng: Tù trưởng lão, Như Phong vẫn là không đi học viện thì tốt hơn, bọn họ nói Như Phong không có bản lĩnh, nếu đi, sẽ giết ta!
Ba, ai, là ai nói?!
/56
|