Bất quá... Phí Vân Vân nhìn Thanh Dật, gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng, Nếu ngươi làm cho Thanh Dật thú ta, vào Phí gia, ta liền đem nơi này tặng cho ngươi, còn cam đoan nơi này không có ai dám khi dễ ngươi, thế nào?
Thời điểm Như Phong nghe được yêu cầu của nàng ta thì môi nở một nụ cười tươi rói, Thanh Dật nhíu mày, nàng sẽ đáp ứng sao? Bán hắn giống như bán Vô Song?
Như Phong nhìn Phí Vân Vân cười sáng lạn. Thanh Dật rất muốn động thủ, nhưng rồi lại chờ mong đáp án của nàng nên trầm mặc không lên tiếng.
Ý của ngươi là ngươi phải có hắn?
Ngươi đáp ứng rồi? Phí Vân Vân nhìn Như Phong.
Ánh mắt khinh miệt của nàng ta làm cho Như Phong thấy khó chịu, nhưng vẫn như trước tươi cười, Như thế nào có thế? Ngươi cảm thấy ngươi so với ta nhiều tiền hơn?
Vô Song thiếu chút nữa bị lời nói của chủ nhân giết chết. Hắn còn tưởng rằng chủ nhân sẽ đáp ứng chứ, không nghĩ tới chủ nhân lại nói ra một câu như vậy, chủ nhân, ngươi không được phá sản như vậy a!
Đương nhiên, ngươi nghĩ ngươi so với Phí gia nhiều tiền hơn sao?
Phí Vân Vân đắc ý ngẩng cao đầu, Như Phong vẫn nhìn nàng ta cười sáng lạn, tùy tiện xuất ra một cái khoáng thạch cao cấp đùa giỡn trong tay, Thanh Dật, ta không bán, nếu người nghĩ muốn mua thì hỏi hắn giá. Về phần chỗ này...nếu Diệp Như Phong ta coi trọng, tự nhiên sẽ lấy được, mặc dù Phí gia có chút danh khí nhưng ta nghĩ so với Phong Vân học viện chắc không bằng một cọng tóc gáy....À....Đã quên nói cho ngươi biết một chuyện, Tù trưởng lão vừa mới tìm ta, hơn nữa còn muốn thu ta làm đệ tử quan môn, người còn nói, nếu ai dám khi dễ ta, hắn sẽ hảo hảo hỏi thăm ân cần người đó, hoặc là một nhà người đó.
Ngươi... Phí Vân Vân tức nghiến răng nghiến lợi, nàng như thế nào không biết Thù trưởng lão lại thu nàng ta làm đệ tử quan môn chứ, phải biết rằng, phụ thân đã ngàn căn vạn dặn nàng không cho nàng đắc tội Thù trưởng lão, nói hắn là người không thể đắc tội trong Phong Vân học viện.
Phí tiểu thư, ngày mai Tù trưởng lão sẽ đến đón ta, nếu ngươi không tin, không bằng ngày mai đến xem?
Phí Vân Vân hung hăng trừng mắt nhìn Như Phong, tuy rằng không tin tưởng, nhưng cũng không dám làm càn, nếu đấy là sự thật, Phí gia có thể bị nàng ta liên lụy, đến lúc đó phụ thân sẽ không che chở nàng ta!
Hừ...chờ xem!
Phí Vân Vân thở phì phì rời đi, Như Phong đem một khối trung cấp khoáng thạch đưa cho người bán, lấy khế đất.
Không có việc gì ngươi có thể đi rồi!
Người kia cầm tiền vội vàng rời đi, nàng vừa nói gì hắn đều nghe thấy, đệ tử Tù trưởng lão Phong Vân học viện ai dám đắc tội chứ?
Không nghĩ tới thân phận đệ tử của trưởng lão Phong Vân học viện lại có ích như vậy, chính là, phụ thân, người ở đây nữ nhi thật lo lắng.
Như Phong nghĩ đến Phi Vân Vân, trong lòng có chút lo lắng, nếu bọn họ ra tay với phụ thân, phụ thân nên làm sao?
Phong nhi yên tâm, phụ thân còn không yếu như vậy, huống chi, dù Phí gia có cả gan làm loạn cũng không làm gì ta, dù sao con cũng là đệ tử của Tù trưởng lão.
Như Phong gật gật đầu, Mong là vậy. Còn ở đây có chút khoàng thạch, phụ thân cầm lấy dùng tìm đệ đệ, nên mua cái gì liền mua, không càn lo lắng không đủ khoáng thạch.
Lời nói của Như Phong làm Vô Song lần thứ hai dậm chân, chủ nhân, ngươi có thể hay không đừng phá sản như vậy a!
Phong nhi yên tâm, phụ thân biết nên làm như thế nào!
Như Phong gật gật đầu sau đó nhìn Thanh Dật, Sau này nơi này cũng có phần của huynh, bất quá tuy chúng ta là bằng hữu, hôm nay không bán huynh không có nghĩa là lần sau ta cũng thế, nếu phát sinh chuyện tượng tự như vừa rồi, ta sẽ không khách khí mà đem huynh đi bán.
Như Phong nghĩ đến Phí Vân Vân, nàng chỉ giúp hắn một lần.
Sẽ không! Thanh Dật khóe môi hơi run rẩy, nhưng là lời nói của nàng vẫn làm cho tâm tình hắn thư sướng, nàng không có bán hắn. Thế nhưng, lần sau?
Sáng sớm ngày hôm sau, Tù trưởng lão đến đón Như Phong, mà làm cho Như Phong kinh ngạc chính là toàn bộ trấn cư nhiên đều biết nàng là đệ tử của Tù trưởng lão, nhưng làm cho nàng nghi hoặc chính là Phí Vân Vân thế mà cũng vào Phong Vân học viện, còn có các công tử của một số gia tộc khác đều đối với nàng phẫn nộ.
Phong nhi, đây là chuyện gì? Hình như họ đối với con có địch ý không nhẹ?
Thời điểm Như Phong nghe được yêu cầu của nàng ta thì môi nở một nụ cười tươi rói, Thanh Dật nhíu mày, nàng sẽ đáp ứng sao? Bán hắn giống như bán Vô Song?
Như Phong nhìn Phí Vân Vân cười sáng lạn. Thanh Dật rất muốn động thủ, nhưng rồi lại chờ mong đáp án của nàng nên trầm mặc không lên tiếng.
Ý của ngươi là ngươi phải có hắn?
Ngươi đáp ứng rồi? Phí Vân Vân nhìn Như Phong.
Ánh mắt khinh miệt của nàng ta làm cho Như Phong thấy khó chịu, nhưng vẫn như trước tươi cười, Như thế nào có thế? Ngươi cảm thấy ngươi so với ta nhiều tiền hơn?
Vô Song thiếu chút nữa bị lời nói của chủ nhân giết chết. Hắn còn tưởng rằng chủ nhân sẽ đáp ứng chứ, không nghĩ tới chủ nhân lại nói ra một câu như vậy, chủ nhân, ngươi không được phá sản như vậy a!
Đương nhiên, ngươi nghĩ ngươi so với Phí gia nhiều tiền hơn sao?
Phí Vân Vân đắc ý ngẩng cao đầu, Như Phong vẫn nhìn nàng ta cười sáng lạn, tùy tiện xuất ra một cái khoáng thạch cao cấp đùa giỡn trong tay, Thanh Dật, ta không bán, nếu người nghĩ muốn mua thì hỏi hắn giá. Về phần chỗ này...nếu Diệp Như Phong ta coi trọng, tự nhiên sẽ lấy được, mặc dù Phí gia có chút danh khí nhưng ta nghĩ so với Phong Vân học viện chắc không bằng một cọng tóc gáy....À....Đã quên nói cho ngươi biết một chuyện, Tù trưởng lão vừa mới tìm ta, hơn nữa còn muốn thu ta làm đệ tử quan môn, người còn nói, nếu ai dám khi dễ ta, hắn sẽ hảo hảo hỏi thăm ân cần người đó, hoặc là một nhà người đó.
Ngươi... Phí Vân Vân tức nghiến răng nghiến lợi, nàng như thế nào không biết Thù trưởng lão lại thu nàng ta làm đệ tử quan môn chứ, phải biết rằng, phụ thân đã ngàn căn vạn dặn nàng không cho nàng đắc tội Thù trưởng lão, nói hắn là người không thể đắc tội trong Phong Vân học viện.
Phí tiểu thư, ngày mai Tù trưởng lão sẽ đến đón ta, nếu ngươi không tin, không bằng ngày mai đến xem?
Phí Vân Vân hung hăng trừng mắt nhìn Như Phong, tuy rằng không tin tưởng, nhưng cũng không dám làm càn, nếu đấy là sự thật, Phí gia có thể bị nàng ta liên lụy, đến lúc đó phụ thân sẽ không che chở nàng ta!
Hừ...chờ xem!
Phí Vân Vân thở phì phì rời đi, Như Phong đem một khối trung cấp khoáng thạch đưa cho người bán, lấy khế đất.
Không có việc gì ngươi có thể đi rồi!
Người kia cầm tiền vội vàng rời đi, nàng vừa nói gì hắn đều nghe thấy, đệ tử Tù trưởng lão Phong Vân học viện ai dám đắc tội chứ?
Không nghĩ tới thân phận đệ tử của trưởng lão Phong Vân học viện lại có ích như vậy, chính là, phụ thân, người ở đây nữ nhi thật lo lắng.
Như Phong nghĩ đến Phi Vân Vân, trong lòng có chút lo lắng, nếu bọn họ ra tay với phụ thân, phụ thân nên làm sao?
Phong nhi yên tâm, phụ thân còn không yếu như vậy, huống chi, dù Phí gia có cả gan làm loạn cũng không làm gì ta, dù sao con cũng là đệ tử của Tù trưởng lão.
Như Phong gật gật đầu, Mong là vậy. Còn ở đây có chút khoàng thạch, phụ thân cầm lấy dùng tìm đệ đệ, nên mua cái gì liền mua, không càn lo lắng không đủ khoáng thạch.
Lời nói của Như Phong làm Vô Song lần thứ hai dậm chân, chủ nhân, ngươi có thể hay không đừng phá sản như vậy a!
Phong nhi yên tâm, phụ thân biết nên làm như thế nào!
Như Phong gật gật đầu sau đó nhìn Thanh Dật, Sau này nơi này cũng có phần của huynh, bất quá tuy chúng ta là bằng hữu, hôm nay không bán huynh không có nghĩa là lần sau ta cũng thế, nếu phát sinh chuyện tượng tự như vừa rồi, ta sẽ không khách khí mà đem huynh đi bán.
Như Phong nghĩ đến Phí Vân Vân, nàng chỉ giúp hắn một lần.
Sẽ không! Thanh Dật khóe môi hơi run rẩy, nhưng là lời nói của nàng vẫn làm cho tâm tình hắn thư sướng, nàng không có bán hắn. Thế nhưng, lần sau?
Sáng sớm ngày hôm sau, Tù trưởng lão đến đón Như Phong, mà làm cho Như Phong kinh ngạc chính là toàn bộ trấn cư nhiên đều biết nàng là đệ tử của Tù trưởng lão, nhưng làm cho nàng nghi hoặc chính là Phí Vân Vân thế mà cũng vào Phong Vân học viện, còn có các công tử của một số gia tộc khác đều đối với nàng phẫn nộ.
Phong nhi, đây là chuyện gì? Hình như họ đối với con có địch ý không nhẹ?
/56
|