Lúc ban đầu Long Tiêu Diêu nghĩ rằng uy áp thiên địa bằng bạc kia là có tu sĩ thăng cấp Phi Thăng Kỳ dẫn tới thiên kiếp, nhưng mặc dù hắn chưa từng thấy qua thiên kiếp của đại tu sĩ, lại lập tức ý thức được uy áp này cũng không phải là có người Độ Kiếp. Đầu tiên là bầu trời tinh không vạn dặm hoàn toàn không có kiếp vân tụ tập, hơn nữa, cỗ uy áp này bao trùm phạm vi thập phần rộng lớn, vả lại uy lực kinh người.
Long Tiêu Diêu cảm nhận được cỗ uy áp thiên địa kia, cảm thấy dường như trong cổ áp lực đó ẩn chứa pháp tắc thiên địa cường đại, mà loại pháp tắc này hoàn toàn bất đồng với thiên kiếp, không có một chút lực lượng hủy diệt nào, tuy rằng khí tức áp bức khiến người ta gần như sắp nghẹt thở, nhưng không có gì nguy hiểm, mà chỉ có một cỗ khí thế tối cao khiến cho người ta cảm thấy kính nể.
Sau khi Long Tiêu Diêu xác nhận không có nguy hiểm, liền phóng ra thần thức tìm hiểu pháp tắc ẩn chứa trong cỗ uy áp. Nhưng mà, loại pháp tắc đó vừa cao thâm biết bao, lại vừa hư vô mờ mịt đến mức nào, hắn mặc dù buông ra thể xác và tinh thần dung nhập trong đó thể hội, cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được pháp tắc tối cao ẩn chứa trong đó, nhưng không cách nào thể ngộ huyền bí trong đó.
Long Tiêu Diêu xác nhận không có nguy hiểm, biết loại cơ hội gần gũi thể nghiệm pháp tắc thiên địa này khó có được, hắn lập tức lắc mình hiện ra ở bên ngoài động phủ, nhanh chóng bay tới đỉnh một ngọn núi, đứng sừng sừng ở dưới cỗ uy áp kia cảm nhận huyền bí pháp tắc hàm chứa trong đó.
Lúc này, người tu tiên trên chủ đảo đều khiếp sợ cỗ uy áp thiên địa bằng bạc này đều tránh né, cho dù tu sĩ đang ở ngoài trời cũng nhanh chóng trốn vào trong động phủ mở ra Pháp trận bảo hộ, trên chủ đảo rộng lớn như vậy chỉ có một mình Long Tiêu Diêu trực tiếp phơi bày dưới cỗ uy áp kia.
Ngay lúc Long Tiêu Diêu đang dùng hết tâm trí cảm nhận từ cỗ uy áp kia, trong đầu hắn bất ngờ truyền đến một thanh âm rõ ràng:
- Tiểu hữu, không tệ! Không ngờ ngươi lại có thể cảm nhận được lực lượng pháp tắc trong đó. Đây là pháp tắc thiên địa của thông đạo thượng giới tiết lộ khi mở ra. Ta sắp phi thăng thượng giới, ngươi tận lực tìm hiểu đi, hy vọng tương lai chúng ta có thể gặp lại tại thượng giới.
Long Tiêu Diêu nghe vậy trong lòng chấn động, thanh âm kia đúng là của đảo chủ ngày đó giảng đạo, không nghĩ tới đảo chủ lại thật sự phi thăng thượng giới. Có thể tự mình quan khán quá trình phi thăng là khoảnh khắc mà tất cả người tu tiên đều tha thiết ước mơ, đối với người tu tiên mà nói là cơ hội ngàn năm một thuở, trong đó ẩn chứa chính là pháp tắc thiên địa tối cao, người tu tiên nếu từ trong đó hiểu được một chút xíu, có lẽ cũng có thể được hưởng lợi suốt đời.
Long Tiêu Diêu cũng không phân tâm nữa, toàn bộ tâm thần đều dung nhập vào trong uy áp thiên địa mênh mông. Hắn được đảo chủ nhắc nhở, tự nhiên biết vị trí trung tâm của khí tức này là ngay tại ngọn núi nhỏ phía trên đảo chủ. Tuy rằng hắn vẫn như trước dùng thần thức tận lực tiếp xúc bao rộng khắp cỗ uy áp kia, nhưng hết chín phần lực chú ý lại đặt ở trên không trung ngọn núi nhỏ của đảo chủ.
Long Tiêu Diêu từ cảm thụ rộng khắp vô mục đích, đến tiếp xúc trọng điểm mục tiêu xác minh, hắn tìm hiểu thấy được rất nhiều vết tích mơ hồ. Tuy rằng hắn như trước khó có thể sáng tỏ huyền bí trong đó, nhưng cảm giác pháp tắc thiên địa trước đây vốn mơ hồ không rõ dường như hiểu thêm được rất nhiều, trong đó vừa có pháp tắc không gian, vừa ẩn chứa quy tắc giới diện, còn có các loại pháp tắc thiên địa cao cấp, ngàn vạn tia sáng quấn quanh tổ hợp cùng một chỗ.
Long Tiêu Diêu chỉ có thể tận dụng khả năng lấy trí nhớ là việc chính, cũng đầu nhập vào trong đó huyền bí của pháp tắc không gian hắn hơi có chút cảm thụ lĩnh ngộ kia. Hắn biết rằng năng lực tiếp xúc và lĩnh ngộ pháp tắc của mình có hạn, căn bản không có khả năng trong thời gian ngắn hiểu được pháp tắc phức tạp mênh mông đó, chỉ có chuyên chú vào một điểm, mới có thể có điều thu hoạch.
Long Tiêu Diêu quyết định là chính xác, hắn liền tập trung tâm thần nếm thử dung nhập vào pháp tắc không gian, không lâu sau, lại thật sự tiến vào một loại trạng thái huyền ảo, tâm thần hắn dung nhập trong pháp tắc không gian, tìm hiểu huyền bí trong đó giống như nắng hạn gặp mưa phùn. Hắn đã quên ngoài thân hết thảy, thậm chí không có thời gian trôi qua, không có ngũ cảm, hết thảy ngoại giới đều hoàn toàn bị ngăn cách.
Long Tiêu Diêu cảm nhận được một tia manh mối của pháp tắc không gian, tuy chỉ là một góc băng sơn của pháp tắc không gian, nhưng khiến hắn hoàn toàn đắm chìm ở trong đó. Theo manh mối của pháp tắc không gian lộ ra, tâm thần hắn dung nhập vào pháp tắc không gian, ở trong đó tận tình du lịch, cảm thụ, không ngừng làm sâu sắc thêm lĩnh ngộ về pháp tắc không gian.
Long Tiêu Diêu cũng không biết lúc này hắn đang tiến vào trạng thái ngộ đạo khiến người tu tiên thèm nhỏ dài, hắn cảm giác như mình đắm chìm trong loại trạng thái này dài đến trăm năm, tuy rằng không thể hoàn toàn hiểu rõ về pháp tắc không gian, nhưng cũng có thể xem như mò mẫm được bước khởi đầu. Sau đó, hắn bị pháp tắc bài xích ra ngoài, cũng không cách nào dung nhập tiếp vào trong đó.
Kỳ thật, quá trình Long Tiêu Diêu ngộ đạo chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đã giúp hắn được lợi không ít. Hắn không thể tiếp tục tiến vào pháp tắc không gian, lúc này liền chuyển hướng lực chú ý về phía một đạo pháp tắc khác.
Nhưng mà, đối với pháp tắc mới Long Tiêu Diêu không sờ tới mảy may nào, thậm chí không có chỗ nào nắm bắt được. Hắn chỉ có thể kiên nhẫn tìm hiểu. Hắn biết rằng pháp tắc vốn chính là tinh túy của đạo huyền ảo nhất trên đời, muốn nắm giữ về pháp tắc là kết quả của một thời gian dài lĩnh ngộ và tích lũy, cũng không phải một sớm một chiều là có thể thu hoạch.
Hiện giờ Long Tiêu Diêu gặp được cơ duyên tu tiên ngàn năm khó gặp, mà lại có thể cảm thụ những pháp tắc này gần gũi như thế, đương nhiên hắn muốn bắt nhanh cơ hội, nhiều thêm một phần lĩnh ngộ là trong tương lai được nhiều thêm một phần thu hoạch, toàn thân toàn tâm hắn chìm vào trong tìm hiểu pháp tắc mới.
Lần này Long Tiêu Diêu thăm dò chính là Khô Vinh: một đạo pháp tắc tự nhiên cao thâm từ thượng giới tiết lộ ra, dường như có rất nhiều tương tự cùng loại pháp tắc sinh tử Luân Hồi, nhưng Khô Vinh càng gần với tự nhiên hơn, không có bá đạo như sinh tử Luân Hồi. Luân Hồi là một loại chuyển đổi sinh mệnh tuyệt đối, mà Khô Vinh thì lại có thể chuyển hóa lẫn nhau, là một thể thống nhất đối với mâu thuẫn, là biểu hiện khác nhau của sinh mệnh.
Long Tiêu Diêu thưởng thức tinh tế đạo pháp tắc kia, dần dần thăm dò ra một tia hàm xúc ý tứ trong đó. Thế nhưng ngay lúc hắn định tiến thêm một bước thưởng thức huyền bí trong đó, hắn lại phát hiện một cái thông đạo như ẩn như hiện từ từ trên không trung thả xuống, rơi thẳng đến chỗ núi nhỏ phía trên đảo chủ cách vài trăm thước. Một thân ảnh từ chỗ núi nhỏ đảo chủ chậm rãi dâng lên, bay về phía cái thông đạo hư ảo kia.
Thân ảnh đó chính là đảo chủ: đối tượng phi thăng lần này. Để Long Tiêu Diêu giật mình chính là đảo chủ cũng không phải tự chủ bay lên, mà là dưới dẫn dắt của lực lượng pháp tắc thân mình không làm chủ được dâng lên. Dường như đảo chủ bị trói buộc toàn bộ lực lượng, chỉ có thể bị động nhận an bài của pháp tắc.
Long Tiêu Diêu chuyển hướng lực chú ý về phía một đạo pháp tắc đang trói buộc đảo chủ, hắn đối với lực lượng pháp tắc có thể trói buộc đại tu sĩ, đương nhiên càng cảm thấy hứng thú hơn. Nếu có thể lĩnh ngộ đạo pháp tắc này, đối với tăng lên năng lực thực chiến cung có thể nghĩ mà biết.
Đảo chủ bay lên tốc độ cũng không mau lắm, chỉ giống như một chiếc lá theo làn gió chậm rãi bay về phía thông đạo. Nhưng thông đạo cách ngọn núi nhỏ chỉ có vài trăm thước, không lâu sau đảo chủ liền tiến vào thông đạo, đồng thời dọc theo thông đạo bay sâu vào bên trong.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh màu xám thật lớn từ trong nước biển đột ngột phóng lên, hung hăng đánh tới thông đạo kia.
“Ầm!”
Một tiếng nổ cực lớn, thông đạo chỉ là lay động một hồi.
Thân ảnh kia lại va chạm mấy lần không có kết quả, sau đó toàn thân đột nhiên bùng nổ, lúc này thông đạo vỡ tan hỏng mất, một luồng sóng xung kích khổng lồ mãnh liệt cuốn xuống hướng chủ đảo.
-o0o-
Long Tiêu Diêu cảm nhận được cỗ uy áp thiên địa kia, cảm thấy dường như trong cổ áp lực đó ẩn chứa pháp tắc thiên địa cường đại, mà loại pháp tắc này hoàn toàn bất đồng với thiên kiếp, không có một chút lực lượng hủy diệt nào, tuy rằng khí tức áp bức khiến người ta gần như sắp nghẹt thở, nhưng không có gì nguy hiểm, mà chỉ có một cỗ khí thế tối cao khiến cho người ta cảm thấy kính nể.
Sau khi Long Tiêu Diêu xác nhận không có nguy hiểm, liền phóng ra thần thức tìm hiểu pháp tắc ẩn chứa trong cỗ uy áp. Nhưng mà, loại pháp tắc đó vừa cao thâm biết bao, lại vừa hư vô mờ mịt đến mức nào, hắn mặc dù buông ra thể xác và tinh thần dung nhập trong đó thể hội, cũng chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được pháp tắc tối cao ẩn chứa trong đó, nhưng không cách nào thể ngộ huyền bí trong đó.
Long Tiêu Diêu xác nhận không có nguy hiểm, biết loại cơ hội gần gũi thể nghiệm pháp tắc thiên địa này khó có được, hắn lập tức lắc mình hiện ra ở bên ngoài động phủ, nhanh chóng bay tới đỉnh một ngọn núi, đứng sừng sừng ở dưới cỗ uy áp kia cảm nhận huyền bí pháp tắc hàm chứa trong đó.
Lúc này, người tu tiên trên chủ đảo đều khiếp sợ cỗ uy áp thiên địa bằng bạc này đều tránh né, cho dù tu sĩ đang ở ngoài trời cũng nhanh chóng trốn vào trong động phủ mở ra Pháp trận bảo hộ, trên chủ đảo rộng lớn như vậy chỉ có một mình Long Tiêu Diêu trực tiếp phơi bày dưới cỗ uy áp kia.
Ngay lúc Long Tiêu Diêu đang dùng hết tâm trí cảm nhận từ cỗ uy áp kia, trong đầu hắn bất ngờ truyền đến một thanh âm rõ ràng:
- Tiểu hữu, không tệ! Không ngờ ngươi lại có thể cảm nhận được lực lượng pháp tắc trong đó. Đây là pháp tắc thiên địa của thông đạo thượng giới tiết lộ khi mở ra. Ta sắp phi thăng thượng giới, ngươi tận lực tìm hiểu đi, hy vọng tương lai chúng ta có thể gặp lại tại thượng giới.
Long Tiêu Diêu nghe vậy trong lòng chấn động, thanh âm kia đúng là của đảo chủ ngày đó giảng đạo, không nghĩ tới đảo chủ lại thật sự phi thăng thượng giới. Có thể tự mình quan khán quá trình phi thăng là khoảnh khắc mà tất cả người tu tiên đều tha thiết ước mơ, đối với người tu tiên mà nói là cơ hội ngàn năm một thuở, trong đó ẩn chứa chính là pháp tắc thiên địa tối cao, người tu tiên nếu từ trong đó hiểu được một chút xíu, có lẽ cũng có thể được hưởng lợi suốt đời.
Long Tiêu Diêu cũng không phân tâm nữa, toàn bộ tâm thần đều dung nhập vào trong uy áp thiên địa mênh mông. Hắn được đảo chủ nhắc nhở, tự nhiên biết vị trí trung tâm của khí tức này là ngay tại ngọn núi nhỏ phía trên đảo chủ. Tuy rằng hắn vẫn như trước dùng thần thức tận lực tiếp xúc bao rộng khắp cỗ uy áp kia, nhưng hết chín phần lực chú ý lại đặt ở trên không trung ngọn núi nhỏ của đảo chủ.
Long Tiêu Diêu từ cảm thụ rộng khắp vô mục đích, đến tiếp xúc trọng điểm mục tiêu xác minh, hắn tìm hiểu thấy được rất nhiều vết tích mơ hồ. Tuy rằng hắn như trước khó có thể sáng tỏ huyền bí trong đó, nhưng cảm giác pháp tắc thiên địa trước đây vốn mơ hồ không rõ dường như hiểu thêm được rất nhiều, trong đó vừa có pháp tắc không gian, vừa ẩn chứa quy tắc giới diện, còn có các loại pháp tắc thiên địa cao cấp, ngàn vạn tia sáng quấn quanh tổ hợp cùng một chỗ.
Long Tiêu Diêu chỉ có thể tận dụng khả năng lấy trí nhớ là việc chính, cũng đầu nhập vào trong đó huyền bí của pháp tắc không gian hắn hơi có chút cảm thụ lĩnh ngộ kia. Hắn biết rằng năng lực tiếp xúc và lĩnh ngộ pháp tắc của mình có hạn, căn bản không có khả năng trong thời gian ngắn hiểu được pháp tắc phức tạp mênh mông đó, chỉ có chuyên chú vào một điểm, mới có thể có điều thu hoạch.
Long Tiêu Diêu quyết định là chính xác, hắn liền tập trung tâm thần nếm thử dung nhập vào pháp tắc không gian, không lâu sau, lại thật sự tiến vào một loại trạng thái huyền ảo, tâm thần hắn dung nhập trong pháp tắc không gian, tìm hiểu huyền bí trong đó giống như nắng hạn gặp mưa phùn. Hắn đã quên ngoài thân hết thảy, thậm chí không có thời gian trôi qua, không có ngũ cảm, hết thảy ngoại giới đều hoàn toàn bị ngăn cách.
Long Tiêu Diêu cảm nhận được một tia manh mối của pháp tắc không gian, tuy chỉ là một góc băng sơn của pháp tắc không gian, nhưng khiến hắn hoàn toàn đắm chìm ở trong đó. Theo manh mối của pháp tắc không gian lộ ra, tâm thần hắn dung nhập vào pháp tắc không gian, ở trong đó tận tình du lịch, cảm thụ, không ngừng làm sâu sắc thêm lĩnh ngộ về pháp tắc không gian.
Long Tiêu Diêu cũng không biết lúc này hắn đang tiến vào trạng thái ngộ đạo khiến người tu tiên thèm nhỏ dài, hắn cảm giác như mình đắm chìm trong loại trạng thái này dài đến trăm năm, tuy rằng không thể hoàn toàn hiểu rõ về pháp tắc không gian, nhưng cũng có thể xem như mò mẫm được bước khởi đầu. Sau đó, hắn bị pháp tắc bài xích ra ngoài, cũng không cách nào dung nhập tiếp vào trong đó.
Kỳ thật, quá trình Long Tiêu Diêu ngộ đạo chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đã giúp hắn được lợi không ít. Hắn không thể tiếp tục tiến vào pháp tắc không gian, lúc này liền chuyển hướng lực chú ý về phía một đạo pháp tắc khác.
Nhưng mà, đối với pháp tắc mới Long Tiêu Diêu không sờ tới mảy may nào, thậm chí không có chỗ nào nắm bắt được. Hắn chỉ có thể kiên nhẫn tìm hiểu. Hắn biết rằng pháp tắc vốn chính là tinh túy của đạo huyền ảo nhất trên đời, muốn nắm giữ về pháp tắc là kết quả của một thời gian dài lĩnh ngộ và tích lũy, cũng không phải một sớm một chiều là có thể thu hoạch.
Hiện giờ Long Tiêu Diêu gặp được cơ duyên tu tiên ngàn năm khó gặp, mà lại có thể cảm thụ những pháp tắc này gần gũi như thế, đương nhiên hắn muốn bắt nhanh cơ hội, nhiều thêm một phần lĩnh ngộ là trong tương lai được nhiều thêm một phần thu hoạch, toàn thân toàn tâm hắn chìm vào trong tìm hiểu pháp tắc mới.
Lần này Long Tiêu Diêu thăm dò chính là Khô Vinh: một đạo pháp tắc tự nhiên cao thâm từ thượng giới tiết lộ ra, dường như có rất nhiều tương tự cùng loại pháp tắc sinh tử Luân Hồi, nhưng Khô Vinh càng gần với tự nhiên hơn, không có bá đạo như sinh tử Luân Hồi. Luân Hồi là một loại chuyển đổi sinh mệnh tuyệt đối, mà Khô Vinh thì lại có thể chuyển hóa lẫn nhau, là một thể thống nhất đối với mâu thuẫn, là biểu hiện khác nhau của sinh mệnh.
Long Tiêu Diêu thưởng thức tinh tế đạo pháp tắc kia, dần dần thăm dò ra một tia hàm xúc ý tứ trong đó. Thế nhưng ngay lúc hắn định tiến thêm một bước thưởng thức huyền bí trong đó, hắn lại phát hiện một cái thông đạo như ẩn như hiện từ từ trên không trung thả xuống, rơi thẳng đến chỗ núi nhỏ phía trên đảo chủ cách vài trăm thước. Một thân ảnh từ chỗ núi nhỏ đảo chủ chậm rãi dâng lên, bay về phía cái thông đạo hư ảo kia.
Thân ảnh đó chính là đảo chủ: đối tượng phi thăng lần này. Để Long Tiêu Diêu giật mình chính là đảo chủ cũng không phải tự chủ bay lên, mà là dưới dẫn dắt của lực lượng pháp tắc thân mình không làm chủ được dâng lên. Dường như đảo chủ bị trói buộc toàn bộ lực lượng, chỉ có thể bị động nhận an bài của pháp tắc.
Long Tiêu Diêu chuyển hướng lực chú ý về phía một đạo pháp tắc đang trói buộc đảo chủ, hắn đối với lực lượng pháp tắc có thể trói buộc đại tu sĩ, đương nhiên càng cảm thấy hứng thú hơn. Nếu có thể lĩnh ngộ đạo pháp tắc này, đối với tăng lên năng lực thực chiến cung có thể nghĩ mà biết.
Đảo chủ bay lên tốc độ cũng không mau lắm, chỉ giống như một chiếc lá theo làn gió chậm rãi bay về phía thông đạo. Nhưng thông đạo cách ngọn núi nhỏ chỉ có vài trăm thước, không lâu sau đảo chủ liền tiến vào thông đạo, đồng thời dọc theo thông đạo bay sâu vào bên trong.
Nhưng đúng lúc này, một thân ảnh màu xám thật lớn từ trong nước biển đột ngột phóng lên, hung hăng đánh tới thông đạo kia.
“Ầm!”
Một tiếng nổ cực lớn, thông đạo chỉ là lay động một hồi.
Thân ảnh kia lại va chạm mấy lần không có kết quả, sau đó toàn thân đột nhiên bùng nổ, lúc này thông đạo vỡ tan hỏng mất, một luồng sóng xung kích khổng lồ mãnh liệt cuốn xuống hướng chủ đảo.
-o0o-
/554
|