Long Tiêu Diêu đương nhiên phát hiện lúc này Bạch Như Ngọc đã lọt vào hoàn cảnh nguy hiểm, lập tức toàn lực phát động công kích. Hiện giờ hắn cũng không có năng lực đảm bảo Bạch Như Ngọc không bị cỗ khí xám kia quấy nhiễu, chỉ là một bên tăng mạnh thế công, tranh thủ mau chóng giải quyết đối thủ trước mắt một bên thi triển ra thần thông phong tỏa không gian phong bế không gian bên ngoài thân Bạch Như Ngọc để ngăn cản khí xám xâm nhập.
Nhưng ngay cả kết giới do nhiều Pháp trận phòng ngự tạo thành cũng không thể ngăn cản khí xám, mà hiện giờ thiên địa linh khí bị Ngọc Như Ý rút đi, Long Tiêu Diêu cũng chỉ có thể hoàn toàn dựa vào chân khí bản thân thi triển thần thông phong bế, tự nhiên hiệu quả cũng hết sức có hạn. Phong bế kết giới chỉ duy trì được vài giây, ngay tại sự ăn mòn của cướp đoạt sinh cơ của Ngọc Như Ý, mất đi năng lượng lặng yên biến mất.
Long Tiêu Diêu không hứng thú đuổi theo đại tu sĩ chạy trốn kia, chỉ khống chế Cửu Thiên Phích Lịch Kiếm gia nhập công kích đối với đại tu sĩ cấp năm. Đồng thời hắn khống chế Chu Thiên Kiếm Trận thi triển ra kiếm thế uy lực lớn nhất mà hắn nắm giữ hiện giờ: Tinh Thần Lưu Chuyển, 365 thanh phi kiếm với phương thức sắp xếp ứng với tinh tú triển khai công kích, trong đó mơ hồ ẩn chứa lực lượng thiên đạo.
Đại tu sĩ cấp năm kia hiện giờ đã bắt đầu hối hận không nên vì lòng tham mà tới. Hai vị đồng môn đều đã bị giết chết, thực lực môn phái hao tổn nhiều, sau này tất nhiên sẽ mất đi một bộ phận tài nguyên. Mà hiện tại phiền toái nhất chính là hắn bị vây trong Chu Thiên Kiếm Trận, chẳng những mắt thấy càng ngày càng khó chống đỡ, cho dù muốn chạy trốn cũng đã không thể làm được.
Vì giữ mạng, tu sĩ đó linh cơ máy động, lập tức khống chế Phục Hổ Tác buông tha công kích đối với Long Tiêu Diêu, ngược lại bay về phía Bạch Như Ngọc. Hắn đương nhiên nhìn ra Phục Hổ Tác căn bản khó thể đột phá phòng ngự của Long Tiêu Diêu, hơn nữa cùng nhìn qua quan hệ giữa hai người. Ý tưởng hiện tại của hắn chính là bắt giữ Bạch Như Ngọc thực lực yếu kém, chỉ có như thế mới có thể cò kè mặc cả với Long Tiêu Diêu, chẳng những có thể toàn thân trở ra mà không chừng còn có thể chiếm được một ít thu hoạch ngoài ý muốn. Hạ quyết tâm, hắn lập tức khống chế Phục Hổ Tác bay về phía Bạch Như Ngọc.
Vào lúc Long Tiêu Diêu thấy Phục Hổ Tác buông mình ra lập tức hiểu được ý đồ của đối phương, không khỏi giận dữ. Hắn lập tức truyền âm để Bạch Như Ngọc né tránh.
Vừa rồi bởi vì đối phương có năm người, thương thế Bạch Như Ngọc độ kiếp chưa lành, chống lại bất kỳ người nào đều hết sức nguy hiểm. Mà hiện giờ tình thế đã khác. Ba người bị Long Tiêu Diêu cùng con rối giết chết, một người đã bỏ chạy ra mấy trăm dặm hơn nữa không có chút ý tứ quay đầu lại. Đại tu sĩ cấp năm còn lại bị Chu Thiên Kiếm Trận vây khốn, căn bản không đủ sức thoát khỏi.
Hiện giờ Long Tiêu Diêu tuy chỉ mới là đại tu sĩ cấp ba nhưng thực lực chân thật của hắn đã không kém gì đại tu sĩ bậc trung. Mà dưới sự khống chế của Chu Thiên Kiếm Trận, cho dù thực lực đối thủ hơi cao hơn hắn cũng khó thể đột phá kiếm trận mà ra. Đã không có uy hiếp, Bạch Như Ngọc chạy xa tránh né tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng Bạch Như Ngọc vừa mới thăng cấp thành công, căn bản không thể thi triển thần thông của đại tu sĩ như thuấn di. Nghe được truyền âm, nàng nhất thời cũng quên mất ngọc phù của mình có thể thi triển thần thông không gian, chỉ là phi hành né tránh. Tuy rằng tốc độ phi hành của nàng đã không chậm nhưng so ra lại vẫn kém Tiên bảo. Nàng vừa mới bay ra khỏi sơn động hơn mười thước đã bị Phục Hổ Tác vây khốn.
Phục Hổ Tác dưới sự khống chế của tu sĩ kia lập tức co rút trói chặt, cấp bậc của Huyền Băng Tráo kém quá xa, lập tức bị Phục Hổ Tác trói chặt nhanh chóng thu nhỏ, chỉ trong nháy mắt liền mất tác dụng bảo hộ. Dưới sự nhắc nhở của Long Tiêu Diêu. Bạch Như Ngọc lấy ra khối ngọc phù không gian màu xám kia, lập tức dùng thần thông xuyên qua không gian của ngọc phù độn ra vài trăm thước, tạm thời thoát khỏi Phục Hổ Tác của tu sĩ kia.
Bạch Như Ngọc sau khi độn ra vài trăm thước liền lập tức hạ xuống, điều động chân khí khu trừ khí xám xâm nhập, đang ăn mòn sinh cơ trong cơ thể nàng. Nguyên lai khi Huyền Băng Tráo của nàng bị Phục Hổ Tác nén ép, vòng bảo hộ đã không thể hoàn toàn bảo vệ nàng, một bộ phận khí tức do Ngọc Như Ý phóng thích nhân cơ hội xâm nhập vào cơ thể nàng, đang phá hoại sinh cơ trong cơ thể nàng.
Lúc này Long Tiêu Diêu cũng phát hiện ra tình huống của Bạch Như Ngọc, ngoài giận dữ đương nhiên còn nóng lòng như lửa đốt. Hắn toàn lực thúc giục Chu Thiên Kiếm Trận. Dưới kiếm thế Tinh Thần Lưu Chuyển, 365 thanh phi kiếm giống như 365 vì sao lưu chuyển không thôi, trong thế công của kiếm trận ẩn chứa một cỗ thiên uy. Dưới thiên uy áp chế, lực phòng ngự cùng khôi phục của Thần Mộc Diệu Thụ giảm xuống trên diện rộng.
Đương nhiên trước hết bị kiếm trận công phá vẫn là Linh Mộc Tráo. Vòng bảo hộ vốn có vẻ lung lay sụp đổ dưới công kích của kiếm trận, sau khi bị thiên uy áp chế của kiếm thế Tinh Thần Lưu Chuyển, vòng bảo hộ màu xanh lập tức bị phi kiếm đánh tan.
Cành lá của Thần Mộc Diệu Thụ cũng đều rơi xuống, bẻ gãy trong cương khí của Chu Thiên Kiếm Trận, mà năng lực khôi phục của đại thụ đã bị thiên uy áp chế, đại thụ từ tươi tốt xanh um dần dần biến thành một gốc cây trụi lủi loang lổ mục nát, rốt cục khó thể ngăn cản kiếm trận công kích.
Mà lúc này, Cửu Thiên Phích Lịch Kiếm cũng đâm tới, tức thì xuyên qua cành lá thưa thớt của đại thụ đâm về phía tu sĩ kia. Trải qua mấy năm bồi dưỡng, tuy rằng kiếm tâm của Long Tiêu Diêu chưa đạt tới viên mãn nhưng khoảng cách đại thành cũng không xa, cộng thêm kiếm đảm đã tới đại thành, hiện giờ hắn điều khiển Phích Lịch Kiếm uy lực tăng lên trên diện rộng. Đây cũng là nguyên nhân căn bản vừa rồi công kích hai gã đại tu sĩ khác thoải mái đắc thủ.
Tuy rằng lực phòng ngự của Thứ Tiên bảo Thần Mộc Diệu Thụ hơn xa so với pháp khí của mấy tu sĩ khác nhưng hiện giờ đã có vẻ lắc lư sụp đổ dưới công kích của Chu Thiên Kiếm Trận, làm sao còn có thể chống đỡ được Chu Thiên Kiếm Trận uy lực tăng vọt.
Đại tu sĩ kia đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết, một bên lại gọi ra một kiện Cổ bảo cực phẩm Linh Mộc Thuẫn ngăn cản, một bên gọi ra một con yêu thú cấp chín Độc Giác Mãng. Đó là một con mãng xà thân thể dài hơn chục trượng, trên đỉnh đầu của nó lại mọc ra một cái độc giác màu xám dài đến một thước.
Độc Giác Mãng thuộc loại hoang dã, đến hiện giờ cơ bản đã tuyệt chủng. Nghe nói nó là yêu thú có được huyết mạch Giao tộc. Cũng chính vì thế phẩm cấp huyết thống của nó đã gần như đạt tới cảnh giới linh thú. Độc Giác Mãng là yêu thú thuộc tính Mộc nhưng độc giác của nó thừa kế độ cứng rắn của sừng giao, hơn nữa lực lượng nó cực lớn, lực công kích cũng hết sức cường đại.
Đương nhiên lực công kích của thân thể quấn quanh của Độc Giác Mãng cũng không kém. Hơn nữa sinh mệnh lực của nó rất mạnh, là một loại yêu thú khó chơi nhất. Tu sĩ kia nhân cơ duyên xảo hợp, phát hiện trứng của Độc Giác Mãng này trong động phủ một tu sĩ thượng cổ. Sau lại, Độc Giác Mãng này đã nhiều lần giúp hắn hóa hiểm nguy thành bình an trong tranh đấu. Lần này nguyên nhân trọng yếu nhất hắn muốn đối phó Long Tiêu Diêu cũng là muốn cho Độc Giác Mãng cắn nuốt Kim Long, từ đó có thể thăng cấp thành linh thú.
Tu sĩ kia lúc này gọi Độc Giác Mãng ra nhưng không tính để nó đối phó với Long Tiêu Diêu. Rất nhiều Tiên bảo của Long Tiêu Diêu khiến hắn hiểu được mình khó thể thủ thắng, hắn tính toán để Độc Giác Mãng xé mở kiếm trận vây quanh để bỏ chạy. Đương nhiên trong lòng hắn còn chờ mong có thể cướp trước một bước bắt lấy Bạch Như Ngọc đang chữa thương.
Độc Giác Mãng cấp chín đương nhiên có năng lực phi hành, sau khi được gọi ra lập tức bay lên không dưới sự chỉ huy của tu sĩ, dùng độc giác hung hăng húc tới kiếm trận ở phía trên.
---o0o---
Nhưng ngay cả kết giới do nhiều Pháp trận phòng ngự tạo thành cũng không thể ngăn cản khí xám, mà hiện giờ thiên địa linh khí bị Ngọc Như Ý rút đi, Long Tiêu Diêu cũng chỉ có thể hoàn toàn dựa vào chân khí bản thân thi triển thần thông phong bế, tự nhiên hiệu quả cũng hết sức có hạn. Phong bế kết giới chỉ duy trì được vài giây, ngay tại sự ăn mòn của cướp đoạt sinh cơ của Ngọc Như Ý, mất đi năng lượng lặng yên biến mất.
Long Tiêu Diêu không hứng thú đuổi theo đại tu sĩ chạy trốn kia, chỉ khống chế Cửu Thiên Phích Lịch Kiếm gia nhập công kích đối với đại tu sĩ cấp năm. Đồng thời hắn khống chế Chu Thiên Kiếm Trận thi triển ra kiếm thế uy lực lớn nhất mà hắn nắm giữ hiện giờ: Tinh Thần Lưu Chuyển, 365 thanh phi kiếm với phương thức sắp xếp ứng với tinh tú triển khai công kích, trong đó mơ hồ ẩn chứa lực lượng thiên đạo.
Đại tu sĩ cấp năm kia hiện giờ đã bắt đầu hối hận không nên vì lòng tham mà tới. Hai vị đồng môn đều đã bị giết chết, thực lực môn phái hao tổn nhiều, sau này tất nhiên sẽ mất đi một bộ phận tài nguyên. Mà hiện tại phiền toái nhất chính là hắn bị vây trong Chu Thiên Kiếm Trận, chẳng những mắt thấy càng ngày càng khó chống đỡ, cho dù muốn chạy trốn cũng đã không thể làm được.
Vì giữ mạng, tu sĩ đó linh cơ máy động, lập tức khống chế Phục Hổ Tác buông tha công kích đối với Long Tiêu Diêu, ngược lại bay về phía Bạch Như Ngọc. Hắn đương nhiên nhìn ra Phục Hổ Tác căn bản khó thể đột phá phòng ngự của Long Tiêu Diêu, hơn nữa cùng nhìn qua quan hệ giữa hai người. Ý tưởng hiện tại của hắn chính là bắt giữ Bạch Như Ngọc thực lực yếu kém, chỉ có như thế mới có thể cò kè mặc cả với Long Tiêu Diêu, chẳng những có thể toàn thân trở ra mà không chừng còn có thể chiếm được một ít thu hoạch ngoài ý muốn. Hạ quyết tâm, hắn lập tức khống chế Phục Hổ Tác bay về phía Bạch Như Ngọc.
Vào lúc Long Tiêu Diêu thấy Phục Hổ Tác buông mình ra lập tức hiểu được ý đồ của đối phương, không khỏi giận dữ. Hắn lập tức truyền âm để Bạch Như Ngọc né tránh.
Vừa rồi bởi vì đối phương có năm người, thương thế Bạch Như Ngọc độ kiếp chưa lành, chống lại bất kỳ người nào đều hết sức nguy hiểm. Mà hiện giờ tình thế đã khác. Ba người bị Long Tiêu Diêu cùng con rối giết chết, một người đã bỏ chạy ra mấy trăm dặm hơn nữa không có chút ý tứ quay đầu lại. Đại tu sĩ cấp năm còn lại bị Chu Thiên Kiếm Trận vây khốn, căn bản không đủ sức thoát khỏi.
Hiện giờ Long Tiêu Diêu tuy chỉ mới là đại tu sĩ cấp ba nhưng thực lực chân thật của hắn đã không kém gì đại tu sĩ bậc trung. Mà dưới sự khống chế của Chu Thiên Kiếm Trận, cho dù thực lực đối thủ hơi cao hơn hắn cũng khó thể đột phá kiếm trận mà ra. Đã không có uy hiếp, Bạch Như Ngọc chạy xa tránh né tự nhiên không thành vấn đề.
Nhưng Bạch Như Ngọc vừa mới thăng cấp thành công, căn bản không thể thi triển thần thông của đại tu sĩ như thuấn di. Nghe được truyền âm, nàng nhất thời cũng quên mất ngọc phù của mình có thể thi triển thần thông không gian, chỉ là phi hành né tránh. Tuy rằng tốc độ phi hành của nàng đã không chậm nhưng so ra lại vẫn kém Tiên bảo. Nàng vừa mới bay ra khỏi sơn động hơn mười thước đã bị Phục Hổ Tác vây khốn.
Phục Hổ Tác dưới sự khống chế của tu sĩ kia lập tức co rút trói chặt, cấp bậc của Huyền Băng Tráo kém quá xa, lập tức bị Phục Hổ Tác trói chặt nhanh chóng thu nhỏ, chỉ trong nháy mắt liền mất tác dụng bảo hộ. Dưới sự nhắc nhở của Long Tiêu Diêu. Bạch Như Ngọc lấy ra khối ngọc phù không gian màu xám kia, lập tức dùng thần thông xuyên qua không gian của ngọc phù độn ra vài trăm thước, tạm thời thoát khỏi Phục Hổ Tác của tu sĩ kia.
Bạch Như Ngọc sau khi độn ra vài trăm thước liền lập tức hạ xuống, điều động chân khí khu trừ khí xám xâm nhập, đang ăn mòn sinh cơ trong cơ thể nàng. Nguyên lai khi Huyền Băng Tráo của nàng bị Phục Hổ Tác nén ép, vòng bảo hộ đã không thể hoàn toàn bảo vệ nàng, một bộ phận khí tức do Ngọc Như Ý phóng thích nhân cơ hội xâm nhập vào cơ thể nàng, đang phá hoại sinh cơ trong cơ thể nàng.
Lúc này Long Tiêu Diêu cũng phát hiện ra tình huống của Bạch Như Ngọc, ngoài giận dữ đương nhiên còn nóng lòng như lửa đốt. Hắn toàn lực thúc giục Chu Thiên Kiếm Trận. Dưới kiếm thế Tinh Thần Lưu Chuyển, 365 thanh phi kiếm giống như 365 vì sao lưu chuyển không thôi, trong thế công của kiếm trận ẩn chứa một cỗ thiên uy. Dưới thiên uy áp chế, lực phòng ngự cùng khôi phục của Thần Mộc Diệu Thụ giảm xuống trên diện rộng.
Đương nhiên trước hết bị kiếm trận công phá vẫn là Linh Mộc Tráo. Vòng bảo hộ vốn có vẻ lung lay sụp đổ dưới công kích của kiếm trận, sau khi bị thiên uy áp chế của kiếm thế Tinh Thần Lưu Chuyển, vòng bảo hộ màu xanh lập tức bị phi kiếm đánh tan.
Cành lá của Thần Mộc Diệu Thụ cũng đều rơi xuống, bẻ gãy trong cương khí của Chu Thiên Kiếm Trận, mà năng lực khôi phục của đại thụ đã bị thiên uy áp chế, đại thụ từ tươi tốt xanh um dần dần biến thành một gốc cây trụi lủi loang lổ mục nát, rốt cục khó thể ngăn cản kiếm trận công kích.
Mà lúc này, Cửu Thiên Phích Lịch Kiếm cũng đâm tới, tức thì xuyên qua cành lá thưa thớt của đại thụ đâm về phía tu sĩ kia. Trải qua mấy năm bồi dưỡng, tuy rằng kiếm tâm của Long Tiêu Diêu chưa đạt tới viên mãn nhưng khoảng cách đại thành cũng không xa, cộng thêm kiếm đảm đã tới đại thành, hiện giờ hắn điều khiển Phích Lịch Kiếm uy lực tăng lên trên diện rộng. Đây cũng là nguyên nhân căn bản vừa rồi công kích hai gã đại tu sĩ khác thoải mái đắc thủ.
Tuy rằng lực phòng ngự của Thứ Tiên bảo Thần Mộc Diệu Thụ hơn xa so với pháp khí của mấy tu sĩ khác nhưng hiện giờ đã có vẻ lắc lư sụp đổ dưới công kích của Chu Thiên Kiếm Trận, làm sao còn có thể chống đỡ được Chu Thiên Kiếm Trận uy lực tăng vọt.
Đại tu sĩ kia đương nhiên sẽ không bó tay chịu chết, một bên lại gọi ra một kiện Cổ bảo cực phẩm Linh Mộc Thuẫn ngăn cản, một bên gọi ra một con yêu thú cấp chín Độc Giác Mãng. Đó là một con mãng xà thân thể dài hơn chục trượng, trên đỉnh đầu của nó lại mọc ra một cái độc giác màu xám dài đến một thước.
Độc Giác Mãng thuộc loại hoang dã, đến hiện giờ cơ bản đã tuyệt chủng. Nghe nói nó là yêu thú có được huyết mạch Giao tộc. Cũng chính vì thế phẩm cấp huyết thống của nó đã gần như đạt tới cảnh giới linh thú. Độc Giác Mãng là yêu thú thuộc tính Mộc nhưng độc giác của nó thừa kế độ cứng rắn của sừng giao, hơn nữa lực lượng nó cực lớn, lực công kích cũng hết sức cường đại.
Đương nhiên lực công kích của thân thể quấn quanh của Độc Giác Mãng cũng không kém. Hơn nữa sinh mệnh lực của nó rất mạnh, là một loại yêu thú khó chơi nhất. Tu sĩ kia nhân cơ duyên xảo hợp, phát hiện trứng của Độc Giác Mãng này trong động phủ một tu sĩ thượng cổ. Sau lại, Độc Giác Mãng này đã nhiều lần giúp hắn hóa hiểm nguy thành bình an trong tranh đấu. Lần này nguyên nhân trọng yếu nhất hắn muốn đối phó Long Tiêu Diêu cũng là muốn cho Độc Giác Mãng cắn nuốt Kim Long, từ đó có thể thăng cấp thành linh thú.
Tu sĩ kia lúc này gọi Độc Giác Mãng ra nhưng không tính để nó đối phó với Long Tiêu Diêu. Rất nhiều Tiên bảo của Long Tiêu Diêu khiến hắn hiểu được mình khó thể thủ thắng, hắn tính toán để Độc Giác Mãng xé mở kiếm trận vây quanh để bỏ chạy. Đương nhiên trong lòng hắn còn chờ mong có thể cướp trước một bước bắt lấy Bạch Như Ngọc đang chữa thương.
Độc Giác Mãng cấp chín đương nhiên có năng lực phi hành, sau khi được gọi ra lập tức bay lên không dưới sự chỉ huy của tu sĩ, dùng độc giác hung hăng húc tới kiếm trận ở phía trên.
---o0o---
/554
|