Edit: Erica Klausee
Beta: linglink
Cho dù có hài lòng với góc độ hình chụp của mình, tại sao còn muốn phóng lớn.
Cho dù muốn phóng lớn, tại sao còn phải chụp thêm hai tấm?
Thu Thiên hơi phiền muộn lườm anh, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô hắng giọng một cái rồi nói: Còn hai tấm cuối này, anh đặc biệt chọn khung hình cá nhân cho mình.
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ Đặc biệt .
Mắt Kỷ Tri Viễn sáng lên nhìn về phía cô, sau đó chậm rãi gật đầu: Đúng, tôi sẽ chụp thật nghiêm túc.
Chẳng trách anh muốn đặc biệt chọn riêng hai khung hình.
Khi anh nhìn thấy trên máy hiện lên hình đầu heo và đầu con báo, không nhịn được mỉm cười.
Sư tử nhỏ đã thức dậy chưa?
Thu Thiên lại giả vờ như không trông thấy ánh mắt của anh, cô xoay người vén rèm che nhỏ lên rồi chạy đến chỗ ghế dài ngồi xuống.
Nhưng trong lòng lại mừng thầm, cô ngẫm lại, gương mặt đẹp mắt quá mức kia của anh, xuất hiện bên trong khung hình đầu heo, sẽ thành bộ dạng như thế nào đây?
Đôi mắt sáng long lanh, biểu cảm của cô đều lọt vào trong mắt người con trai nào đó.
Trêu chọc mình, lại khiến cho cô ấy vui vẻ như vậy sao?
Rõ ràng là bị Thu Thiên trêu chọc, nhưng tâm trạng của anh vẫn rất tốt.
Ngay cả chính bản thân anh cũng không nhận ra, sau khi gặp cô, nụ cười vẫn luôn hiện trên mặt anh.
Đưa mấy tấm hình lớn cỡ bàn tay vừa được in ra tới trước mặt cô, anh phát hiện ý cười rõ ràng trên mặt cô.
Khụ, anh biết tấm hình đầu heo và đầu báo kia, gắn lên mặt anh thì cực kỳ không phù hợp, thậm chí có chút buồn cười.
Nhưng mà. . . Cô ấy cười rồi, thì có sao đâu.
Thu Thiên cắn môi cười: Ừm, tấm này, rất hợp với anh. Thật ra nếu nhìn một cách nghiêm túc, thì cũng không buồn cười lắm, ngược lại anh có vẻ đáng yêu giống trẻ con.
Đôi mắt đen của Kỷ Tri Viễn tối sầm lại, nhẹ nhàng lấy đi tấm hình trong tay cô.
Hành động này, khiến cho Thu Thiên không thể không nhìn anh.
Trong lúc nhất thời, cô đã bị hút vào bên trong đôi mắt đen của anh, cô cảm thấy xung quanh đột nhiên tối lại, chỉ còn nơi anh đang đứng tỏa ra ánh sáng.
Thu Thiên. Anh khẽ cười một tiếng, đường nét sắc lạnh trên gương mặt anh tuấn cũng trở nên mềm mại.
Thu Thiên chỉ yên lặng nhìn anh, nhưng trong lòng cô đang cuộn sóng mãnh liệt.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với một người con trai ở khoảng cách gần như vậy, huống chi, cô cũng mong đợi những lời nói tiếp theo của anh.
Nhưng khi đôi môi gợi cảm của anh vừa động, đột nhiên điện thoại di động của anh lại vang lên.
Phá vỡ bầu không khí đã trở nên kì lạ giữa hai người.
Tôi phải nhận điện thoại. Anh khôi phục lại hơi thở đang bị rối loạn cực nhanh, lấy điện thoại di động ra.
Nhân lúc này, Thu Thiên cũng làm bộ lơ đãng nhìn sang bên cạnh, lặng lẽ hít vào thở ra.
Sau khi anh nói mấy câu thì cúp điện thoại, nhìn Thu Thiên với vẻ hơi áy náy.
Có việc gấp? Thu Thiên hỏi.
Anh gật đầu, đôi con ngươi xinh đẹp vẫn không ngừng lưu luyến nhìn cô.
Cho đến khi quân sư bình tĩnh thiếu chút nữa lại bỏ Thu Thiên mà chạy lên chín tầng mây, thì anh mới thu ánh mắt lại.
Trong phút chốc, anh chậm rãi đứng lên rồi nói: Tiễn em đến trạm tàu điện ngầm.
Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Kỳ lạ chính là, hình như lúc này anh đi hơi chậm, vì vậy đi tới đi lui, vô tình hai người đã sóng vai nhau.
Cũng không biết nên nói chuyện gì, Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện để nói.
Cuộc phỏng vấn của Trần Thế, anh quyết định không đi sao?
Không đi. Giọng điệu rất kiên định, chân thật đáng tin.
Vậy thì bên Trần Thế sẽ rất thất vọng. Bên kinh doanh trò chơi muốn phỏng vấn anh, đương nhiên là vì mượn cơ hội quảng bá, nếu anh không tham dự, hẳn là bên kinh doanh trò chơi sẽ cảm thấy rất không HAP¬PY.
Kỷ Tri Viễn đột nhiên đứng lại, liếc nhìn cô bé bên cạnh mình, anh nói: Thu Thiên, em hi vọng tôi tham dự sao?
Thu Thiên sững sờ.
Không đợi cô trả lời, người con trai nào đó đột nhiên hé môi cười một tiếng: Hay là. . . Muốn đi cùng anh.
Choáng váng! Em nói muốn đi cùng
Beta: linglink
Cho dù có hài lòng với góc độ hình chụp của mình, tại sao còn muốn phóng lớn.
Cho dù muốn phóng lớn, tại sao còn phải chụp thêm hai tấm?
Thu Thiên hơi phiền muộn lườm anh, nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô hắng giọng một cái rồi nói: Còn hai tấm cuối này, anh đặc biệt chọn khung hình cá nhân cho mình.
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ Đặc biệt .
Mắt Kỷ Tri Viễn sáng lên nhìn về phía cô, sau đó chậm rãi gật đầu: Đúng, tôi sẽ chụp thật nghiêm túc.
Chẳng trách anh muốn đặc biệt chọn riêng hai khung hình.
Khi anh nhìn thấy trên máy hiện lên hình đầu heo và đầu con báo, không nhịn được mỉm cười.
Sư tử nhỏ đã thức dậy chưa?
Thu Thiên lại giả vờ như không trông thấy ánh mắt của anh, cô xoay người vén rèm che nhỏ lên rồi chạy đến chỗ ghế dài ngồi xuống.
Nhưng trong lòng lại mừng thầm, cô ngẫm lại, gương mặt đẹp mắt quá mức kia của anh, xuất hiện bên trong khung hình đầu heo, sẽ thành bộ dạng như thế nào đây?
Đôi mắt sáng long lanh, biểu cảm của cô đều lọt vào trong mắt người con trai nào đó.
Trêu chọc mình, lại khiến cho cô ấy vui vẻ như vậy sao?
Rõ ràng là bị Thu Thiên trêu chọc, nhưng tâm trạng của anh vẫn rất tốt.
Ngay cả chính bản thân anh cũng không nhận ra, sau khi gặp cô, nụ cười vẫn luôn hiện trên mặt anh.
Đưa mấy tấm hình lớn cỡ bàn tay vừa được in ra tới trước mặt cô, anh phát hiện ý cười rõ ràng trên mặt cô.
Khụ, anh biết tấm hình đầu heo và đầu báo kia, gắn lên mặt anh thì cực kỳ không phù hợp, thậm chí có chút buồn cười.
Nhưng mà. . . Cô ấy cười rồi, thì có sao đâu.
Thu Thiên cắn môi cười: Ừm, tấm này, rất hợp với anh. Thật ra nếu nhìn một cách nghiêm túc, thì cũng không buồn cười lắm, ngược lại anh có vẻ đáng yêu giống trẻ con.
Đôi mắt đen của Kỷ Tri Viễn tối sầm lại, nhẹ nhàng lấy đi tấm hình trong tay cô.
Hành động này, khiến cho Thu Thiên không thể không nhìn anh.
Trong lúc nhất thời, cô đã bị hút vào bên trong đôi mắt đen của anh, cô cảm thấy xung quanh đột nhiên tối lại, chỉ còn nơi anh đang đứng tỏa ra ánh sáng.
Thu Thiên. Anh khẽ cười một tiếng, đường nét sắc lạnh trên gương mặt anh tuấn cũng trở nên mềm mại.
Thu Thiên chỉ yên lặng nhìn anh, nhưng trong lòng cô đang cuộn sóng mãnh liệt.
Dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với một người con trai ở khoảng cách gần như vậy, huống chi, cô cũng mong đợi những lời nói tiếp theo của anh.
Nhưng khi đôi môi gợi cảm của anh vừa động, đột nhiên điện thoại di động của anh lại vang lên.
Phá vỡ bầu không khí đã trở nên kì lạ giữa hai người.
Tôi phải nhận điện thoại. Anh khôi phục lại hơi thở đang bị rối loạn cực nhanh, lấy điện thoại di động ra.
Nhân lúc này, Thu Thiên cũng làm bộ lơ đãng nhìn sang bên cạnh, lặng lẽ hít vào thở ra.
Sau khi anh nói mấy câu thì cúp điện thoại, nhìn Thu Thiên với vẻ hơi áy náy.
Có việc gấp? Thu Thiên hỏi.
Anh gật đầu, đôi con ngươi xinh đẹp vẫn không ngừng lưu luyến nhìn cô.
Cho đến khi quân sư bình tĩnh thiếu chút nữa lại bỏ Thu Thiên mà chạy lên chín tầng mây, thì anh mới thu ánh mắt lại.
Trong phút chốc, anh chậm rãi đứng lên rồi nói: Tiễn em đến trạm tàu điện ngầm.
Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.
Kỳ lạ chính là, hình như lúc này anh đi hơi chậm, vì vậy đi tới đi lui, vô tình hai người đã sóng vai nhau.
Cũng không biết nên nói chuyện gì, Thu Thiên không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện để nói.
Cuộc phỏng vấn của Trần Thế, anh quyết định không đi sao?
Không đi. Giọng điệu rất kiên định, chân thật đáng tin.
Vậy thì bên Trần Thế sẽ rất thất vọng. Bên kinh doanh trò chơi muốn phỏng vấn anh, đương nhiên là vì mượn cơ hội quảng bá, nếu anh không tham dự, hẳn là bên kinh doanh trò chơi sẽ cảm thấy rất không HAP¬PY.
Kỷ Tri Viễn đột nhiên đứng lại, liếc nhìn cô bé bên cạnh mình, anh nói: Thu Thiên, em hi vọng tôi tham dự sao?
Thu Thiên sững sờ.
Không đợi cô trả lời, người con trai nào đó đột nhiên hé môi cười một tiếng: Hay là. . . Muốn đi cùng anh.
Choáng váng! Em nói muốn đi cùng
/67
|