Editor: Hangbaobinh
Beta: Serena Nguyen
Chuyện vui sướng nhất, đơn giản nhất của cuộc sống sinh viên là nhưng ngày nghỉ, chơi trò chơi, cùng với nói chuyện phiếm với bạn bè.
Thu Thiên với Tây Hồ, nhìn thì giống như với trước kia nhưng lại rõ ràng có cái gì đó đã thay đổi.
Đánh quái vật, hái thuốc hái vải bông, nhiệm vụ bang phái, hai người cứ qua ngày như vậy.
Ngày thứ ba, lúc chín giờ sáng Thu Thiên dậy để online, Thỏ Con đã sớm chờ cô ở trong trò chơi.
“Vì sao cậu không gửi tin nhắn cho tớ?” Hơn nữa cô gọi qua lại còn là máy bận, vốn còn muốn nghe going nói dễ nghe của Thu Thiên, thật là buồn bực.
Thu Thiên sững sờ, ngay sau đó gõ nhẹ lên đầu của mình một cái. Đúng vậy nha, hai ngày nay cô quên mất Thỏ Con, còn tưởng là cô ấy đang ở Thiên Tân. Hơn nữa đường dây bận hình như là bởi vì hai tối nay có người con trai nào đó đều gọi điện thoại cho cô.
Ngàn vạn lần đừng bởi vì bọn họ buổi tối nói chuyện điện thoại mà hiểu lầm đó, thật ra thì nội dung đối thoại rất trong sáng, đơn giản hơn là nói ngủ ngon.
Nào biết Thỏ Con lại trùng hợp như vậy, lại gọi điện đúng lúc anh ấy gọi điện thoại.
Vì vậy cô chột dạ lấy điện thoại di động ra: “Được rồi Thỏ Con, giờ thì thì gửi đi.”
Thỏ làm mặt quỷ: “Được rồi được rồi, nửa tháng sau chúng ta gặp mặt đi!”
“Gặp mặt?” Thu Thiên không kịp phản ứng.
Thỏ dùng sức lay động cái đầu nấm: “Cậu không được không tham gia đó! Không phải đã nói xong việc mọi người cùng nhau gặp ở ngoài đời rồi hay sao? Không được lừa gạt tình cảm của người ta đó...”
Thu Thiên suy nghĩ một chút, hình như là Thỏ đã từng đề cập đến việc mọi người cùng nhau gặp mặt, nhưng mình đã đồng ý đi lúc nào vậy?
“Không phải đã cùng hẹn là lúc đó mặc đồ đỏ, tớ cũng mặc đồ màu đỏ, cậu cài hoa lớn phía bên trái, còn tớ cài một bông ở phía bên phải sao, hai người chúng ta là song hoa nữ hiệp!” Chỉ suy nghĩ một chút đến cảnh tượng đó, Thỏ Con đã cảm thấy vô cùng kích động.
Song hoa nữ hiệp, đó là gì?
“Trước kia không phải có một hoa hồng đen cùng với hoa hồng trắng hay sao? Chúng ta là song hoa!”
Thu Thiên im lặng một hồi lâu, cái cảnh trên đầu cài một bông hoa lớn, chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng đã phải im lặng một lúc lâu rồi.
Sợ rằng cô còn chưa kịp tới nơi gặp mặt thì trên đường đã bị chú cảnh sát đưa đến hồ Tích Thủy rồi. (Ở đây có bệnh viện tâm thần BJ rất nổi tiếng.)
Vì vậy cô nghiêm túc cự tuyệt: “Không đi.”
“Vì sao vậy?” Cặp mắt của Thỏ Con loé lên một giọt nước mắt: “Tớ ngàn dặm xa xôi từ băng sông vượt núi đi tới Bắc Kinh, vì để gặp được cậu, sau đó sẽ cùng đi chung với cậu để đi gặp mặt.” Không đi đến nơi gặp mặt thì làm sao gặp được soái ca đây?
Thu Thiên cái gì cũng tốt, đối với bạn bè có lúc lại quá mềm yếu.
Cô bất đắc dĩ gật đầu: “Được, tớ đi. Nhưng đừng nói tớ là Thu Thiên.”
Thỏ Con cũng không phải là người ngốc, tụ nhiên hiểu được ý của Thu Thiên, cô ấy gật đầu: “Yên tâm đi, tớ rất hiểu chuyện đó! Đến lúc đó tuỳ tiện tìm một cái tên là được rồi, cứ nói đó là tên của cậu, không phải là được sao!”
Nói xong, vẫn còn vì tìm một cái tên cho Thu Thiên mà cố vấn.
Gần đến buổi trưa, Tây Hồ login, hai người bọn họ lại cùng nhau chạy đến núi Phượng Linh.
Núi Phượng Linh thật sự là rất ít người, cũng không phải là nơi có rất nhiều mãnh thú, mà thật sự bởi vì trong đó không có quái.
Cho nên đi núi Phượng Linh là bởi vì nhiệm vụ ẩn tàng.
“Đột nhiên cảm nhận được thần khí, nhớ đến việc Tiên hoa sen đã nhờ vả, quyết định tiến về phía núi Phượng Linh, hái “Bích tiên hoa” cho Bạc Minh Tiên Quân.”
Tiểu Thu đọc lại nhắc nhở trên thanh nhiệm vụ lại một lần, nhìn về phía Tây Hồ: “Anh có ấn tượng gì với loại hoa đó không?”
Tây Hồ suy nghĩ một chút: “Có chút chút.”
Núi Phượng Linh không có quái, bởi vì phần lớn bản đồ là luyện tập kỹ năng sống, đó cũng chính là nơi thích hợp nhất để hái, đào khoáng trên bản đồ.
Nhưng bởi vì nơi này đối với kỹ năng yêu cầu cực cao, cho nên mặc dù khắp nơi đều có đồ tốt, lại như cũ không có mấy người đến chỗ này chơi.
Hoặc là cũng có thể hiểu như vậy, nơi này có ít người chơi là bởi vì không có mấy người đạt được kỹ năng mà nơi này yêu cầu. Cho nên mới không đến, chỉ có những người có kỹ thuật như Tây Hồ mới có thể thao tác được, ngay cả kỹ năng sinh hoạt hầu như đều đạt tới level cao nhất.
Cái này dùng ở đây đi, đi ngang qua núi Phượng Linh không ít người, nhưng có thể ở trên núi Phượng Linh hái thuốc thì chỉ sợ anh ta là người đầu tiên.
Thu Thiên biết được Tây Hồ đã tới cái bản đồ này thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói ra một câu: “Thật thần kỳ...”
Đổi lấy là Tây Hồ nhíu mày cười một tiếng, quay về phía cô chắp tay thở dài: “Cám ơn vợ đã khích lệ.”
Khi nhiệm vụ ân tàng làm đến vòng thứ tám thì một người tên là Lăng Ba Đồng Tử làm thao tác của một con mèo, thật ra chính là bắt cho NPC một con sủng vật. Sau khi giao nhiệm vụ xong liền xuất hiện một câu nhắc nhở như vậy.
Vì vậy, hai người bọn họ liền đi đến núi Phượng Linh, chuẩn bị đi hái Bích Liên Hoa, sau đó sẽ mang đi giao cho cái người là Bạch Minh Tiên Quân.
Nơi này cô chưa từng tới bao giờ, trùng hợp là Tây Hồ đã từng đến nơi này, cho nên Thu thiên rất tự nhiên liền giao công việc đi hái Bích Liên Hoa cho người con trai đó.
Một mình ngồi trên con ngựa trắng của anh, chỉ phụ trách chờ là được rồi, như vậy quả thật là dễ dàng.
Người con trai nào đó đang hồi tưởng lại những nơi đã từng đi qua, nhìn cảnh sắc chung quanh một lúc, sau đó cưỡi ngựa đưa Thu Thiên đi đến một cái đường nhỏ trong núi Phượng Linh.
Dọc đường đi, lá đỏ tràn đầy khắp núi, đỉnh núi có mây trắng lượn lờ như mộng như ảo, cực giống những cảnh sắc trong nhưng bài thơ được nhà thơ miêu tả.
“Chênh vênh núi đá lạnh đường xa,
Mây trắng lửng lơ thoáng thấy nhà.” (Trích ‘‘Sơn Hành’’, bản dịch của Nguyễn Phước Hậu)
Vô tình, Thu Thiên lại đọc ra một câu.
Mà cơ hồ chỉ cách nhau có mấy giây thôi Tây Hồ liền đọc ra câu tiếp theo:
“Ngồi ngắm rừng phong, xe đỗ lại,
Tháng hai sương lá đỏ hơn hoa.”
Sau đó người con trai cúi đầu nhìn qua cô gái mặc đồ màu tím ở trong ngực thong dong nói: “Thật sự chắc hẳn Đỗ Đại Thi Nhân cưỡi ngựa mà đi.” Nói xong thì nhếch môi lên cười, tiếp tục đi lên phía trước.
Thu Thiên vốn muốn nói gì đó, ngược lại anh lại thật nhanh, nhưng nụ cười liền dừng lại.
Đỗ Đại Thi Nhân... Lên ngựa mà đi, còn yêu cảnh rừng...
Chẳng lẽ ý tứ của anh ta là... Bên tai đột nhiên có một tiếng ong ong, cả người cảm thấy có chút hoảng hốt, sinh ra ý nghĩ mờ mịt.
Yêu cảnh rừng, yêu mùa thu...
Đột nhiên có chút chột dạ nghiêng mắt nhìn người con trai đó, thì lại phát hiện người con trai đó thật thong dong quá mức, tại sao lại có thể vừa đừa giỡn cô vừa trấn tĩnh như vậy được chứ.
Như vậy chẳng phải về sau cô luôn phải ở thế hạ phong sao.
Thu Thiên đang suy nghĩ để làm sao mình có thể chiếm thế thượng phong một lúc, hoàn toàn quên mất trọng điểm cần phải suy nghĩ đã bị thay đổi rồi.
Nghĩ đến ai có thể chiếm thế thượng phong là không sai, cô lại coi thường mình, bất tri bất giác để chuyện này từ từ rồi suy nghĩ.
Về sau như thế nào, sau này sẽ đại biểu cho việc bắt đầu từ hôm nay và rất nhiều ngày về sau.
Cái vấn đề này cô chỉ vừa mới bắt đầu suy nghĩ, lại không biết người con trai nào đó sớm đã liệt cái “về sau” là một trọng điểm trong cuộc sống tương lai.
Thật ra cũng không thể suy nghĩ nhiều, bởi vì chỉ đi một lát thì đường đi liền trở lên rộng rãi, tầm mắt càng trở lên trống trải hơn.
Giống như là đi một bước cũng có thể đến gần được đỉnh núi có những đám mây trắng đang nhàn nhã trôi.
Sau đó Tây Hồ đột nhiên kéo con ngựa, con ngựa nghiêng đầu vào một con đường ngay chỗ giao nhau, hình ảnh lại khôi phục thành từng mảng toàn lá đỏ.
Đi tới nơi gần nhất với vách đá thì phía trên Tây Hồ xuất ra hai chữ: “Đến rồi.”
“Đến?” Thu Thiên cùng với anh nhảy xuống ngựa, đến gần vách đá nhìn một chút, ở bên cạnh vách đá có một gốc cây khô rất lớn, phân thành ba nhánh cây khô hơi nhỏ, lấy góc độ sinh trưởng mà nói thì mỗi cây khô khác nhau về vị trí, mỗi đoá hoa hình như đều loé lên những tia sáng màu xanh lục, dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, óng ánh trong suốt, trong lúc nhất thời làm cho Thu Thiên nhớ đến trong phòng khách nhà ông nội của cô có một cây hoa sen màu xanh lá là hàng mỹ nghệ cực kỳ tinh sảo.
Cô vì chính sự liên tưởng của bản thân mình mà cảm thấy có chút buồn cười lắc đầu một cái, vỗ vỗ mặt, sau đó rất nhanh viết chữ hỏi anh ta: “Chính là cái này à?”
Người con trai mặc áo xanh gật đầu: “Tám chín phần mười.”
“Vậy thì ta đi hái chứ?” Đột nhiên cảm thấy hăng hái, ở nơi nguy hiểm như vậy, ở góc độ khó như vậy thì có chút khó khăn, nhưng cây khô này có hình bậc thang, từ cái này nhảy tới cái kia thì cũng không tính là khó khăn mấy.
Nhìn màn hình thiếu nữ mặc bộ đồ màu tím chọt lóe lên, trong mắt không khỏi mang theo ý cười: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Thao tác của Thu Thiên vốn không tồi, hơn nữa cô đang luyện tập phương diện về khinh công, giống như với kỹ năng sống của người nào đó cũng đã đạt tới trình độ cao nhất.
Đầu óc thông minh, thao tác lanh lẹ, hơn nữa đổi một bộ ngọc bích công sở để nâng cao tỉ lệ né tránh, dễ dàng hái hoa trở lại.
Cô gái mặc bộ đồ màu tím linh hoạt nhảy trở lại bên cạnh người con trai mặc đồ xanh, có chút dí dỏm di chuyển thành vòng tròn xung quang anh ta.
Thu Thiên: “Nhiệm vụ cần làm của anh trạng thái như thế nào rồi?”
Từ lúc hai người làm nhiệm vụ ẩn tàng tới nay, có thể đạt được một sự ăn ý nhất định, chính là một trong hai người làm xong sẽ hỏi nhiệm vụ đối phương cần làm có trạng thái như thế nào.
Bởi vì có một lần làm nhiệm vụ giết yêu tinh cá thì anh ta phụ trách ra tay giết trong nháy mắt, không cần cô phải động thủ, chỉ cần anh ta giải quyết là được rồi, nhiệm vụ mà cô cần làm cũng hiện ở trạng thái hoàn thành.
Nhưng có thời điểm, gọi tới gọi lui nhảy lên đến đỉnh lấy đồ của một người là NPC thì của cô hiện là hoàn thành còn của anh ta thì lại là không hoàn thành.
Xét thấy từ kinh nghiệm đó trở về sau, cho nên hai người đều ăn ý hỏi lẫn nhau một chút.
Quả nhiên, Tây hồ xem thanh nhiệm vụ của bản thân: “Không hoàn thành.”
Vì vậy lại phải đợi đại khái là khoảng hai phút gì đó, hệ thống lại cho hoa xuất hiện một lần nữa thì người con trai mặc áo xanh cũng thong dong nhảy qua, gọn gàng hái ba đoá hoa trở lại.
Lúc này hái hoà thì tốt rồi, nhưng vẫn còn một vấn đề nho nhỏ nữa là phải tìm Bạc Minh Tiên Quân.
Cũng may hai người làm nhiệm vụ ẩn tàng, sớm đã có thói quen mỗi NPC đều lệ thuộc vào tiêu đề bày ra để tiếng hành quá trình suy nghĩ.
Như thường ngày, hai người tự suy nghĩ một hồi, giống như đồng thời trong màn hình cùng xuất hiện ba chữ.
“Chẳng lẽ là Tiên hoa sen?”
“Tiên hoa sen.”
Đúng vậy, trong trò chơi làm gì có NPC có tên gọi là Bạch Minh Tiên Quân.
Nếu quả thật là tiên họ Bạch gì đó cần hái hoa thì cần gì phải nhắc đến Tiên hoa sen?
Núi Phượng Linh không có bất kỳ một NPC nào, mấu chốt chính là cả trong trò chơi chỉ có một NPC là mặc áo màu trắng, vừa trùng hợp với tiên tử.
Người nào quy định là Tiên Quân thì không thể là nữ?
Cái gì gọi là không thể giải thích được? Cái gì gọi là vạm vỡ? Đều là lấy hình ảnh thiết kế dành riêng cho Du Hí giả.
Nếu như người chơi khác đụng phải nhiệm vụ ẩn tàng này chỉ sợ sớm đã đặt ở thanh nhiệm vụ cho đến khi mốc ra rồi ấy chứ?
Nhưng hoàn toàn ngược lại, hai người này đều có suy nghĩ linh hoạt, hơn nữa đều có kinh nghiệm nên liền nhẹ nhõm đoán ra được.
Nếu đã đoán ra là Tiên hoa sen thì hai người không nói hai lời, dứt khoát lên ngựa, giống như là chạy như bay về phía đình ngắm hoàng hôn dưới sườn núi.
Từ lúc nhận được nhiệm vụ ẩn tàng này, trừ lần đầu tiên thấy trong lúc vội vàng theo Tây Hồ nhảy xuống sườn núi, còn là lần thứ hai nhảy xuống núi nữa.
Căn bản vẫn là giống như lần trước, bên hồ đầu tiên là một ánh sáng bạc khác thường, sau đó bắt đầu dao động.
Lần này không có giống như
Beta: Serena Nguyen
Chuyện vui sướng nhất, đơn giản nhất của cuộc sống sinh viên là nhưng ngày nghỉ, chơi trò chơi, cùng với nói chuyện phiếm với bạn bè.
Thu Thiên với Tây Hồ, nhìn thì giống như với trước kia nhưng lại rõ ràng có cái gì đó đã thay đổi.
Đánh quái vật, hái thuốc hái vải bông, nhiệm vụ bang phái, hai người cứ qua ngày như vậy.
Ngày thứ ba, lúc chín giờ sáng Thu Thiên dậy để online, Thỏ Con đã sớm chờ cô ở trong trò chơi.
“Vì sao cậu không gửi tin nhắn cho tớ?” Hơn nữa cô gọi qua lại còn là máy bận, vốn còn muốn nghe going nói dễ nghe của Thu Thiên, thật là buồn bực.
Thu Thiên sững sờ, ngay sau đó gõ nhẹ lên đầu của mình một cái. Đúng vậy nha, hai ngày nay cô quên mất Thỏ Con, còn tưởng là cô ấy đang ở Thiên Tân. Hơn nữa đường dây bận hình như là bởi vì hai tối nay có người con trai nào đó đều gọi điện thoại cho cô.
Ngàn vạn lần đừng bởi vì bọn họ buổi tối nói chuyện điện thoại mà hiểu lầm đó, thật ra thì nội dung đối thoại rất trong sáng, đơn giản hơn là nói ngủ ngon.
Nào biết Thỏ Con lại trùng hợp như vậy, lại gọi điện đúng lúc anh ấy gọi điện thoại.
Vì vậy cô chột dạ lấy điện thoại di động ra: “Được rồi Thỏ Con, giờ thì thì gửi đi.”
Thỏ làm mặt quỷ: “Được rồi được rồi, nửa tháng sau chúng ta gặp mặt đi!”
“Gặp mặt?” Thu Thiên không kịp phản ứng.
Thỏ dùng sức lay động cái đầu nấm: “Cậu không được không tham gia đó! Không phải đã nói xong việc mọi người cùng nhau gặp ở ngoài đời rồi hay sao? Không được lừa gạt tình cảm của người ta đó...”
Thu Thiên suy nghĩ một chút, hình như là Thỏ đã từng đề cập đến việc mọi người cùng nhau gặp mặt, nhưng mình đã đồng ý đi lúc nào vậy?
“Không phải đã cùng hẹn là lúc đó mặc đồ đỏ, tớ cũng mặc đồ màu đỏ, cậu cài hoa lớn phía bên trái, còn tớ cài một bông ở phía bên phải sao, hai người chúng ta là song hoa nữ hiệp!” Chỉ suy nghĩ một chút đến cảnh tượng đó, Thỏ Con đã cảm thấy vô cùng kích động.
Song hoa nữ hiệp, đó là gì?
“Trước kia không phải có một hoa hồng đen cùng với hoa hồng trắng hay sao? Chúng ta là song hoa!”
Thu Thiên im lặng một hồi lâu, cái cảnh trên đầu cài một bông hoa lớn, chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng đã phải im lặng một lúc lâu rồi.
Sợ rằng cô còn chưa kịp tới nơi gặp mặt thì trên đường đã bị chú cảnh sát đưa đến hồ Tích Thủy rồi. (Ở đây có bệnh viện tâm thần BJ rất nổi tiếng.)
Vì vậy cô nghiêm túc cự tuyệt: “Không đi.”
“Vì sao vậy?” Cặp mắt của Thỏ Con loé lên một giọt nước mắt: “Tớ ngàn dặm xa xôi từ băng sông vượt núi đi tới Bắc Kinh, vì để gặp được cậu, sau đó sẽ cùng đi chung với cậu để đi gặp mặt.” Không đi đến nơi gặp mặt thì làm sao gặp được soái ca đây?
Thu Thiên cái gì cũng tốt, đối với bạn bè có lúc lại quá mềm yếu.
Cô bất đắc dĩ gật đầu: “Được, tớ đi. Nhưng đừng nói tớ là Thu Thiên.”
Thỏ Con cũng không phải là người ngốc, tụ nhiên hiểu được ý của Thu Thiên, cô ấy gật đầu: “Yên tâm đi, tớ rất hiểu chuyện đó! Đến lúc đó tuỳ tiện tìm một cái tên là được rồi, cứ nói đó là tên của cậu, không phải là được sao!”
Nói xong, vẫn còn vì tìm một cái tên cho Thu Thiên mà cố vấn.
Gần đến buổi trưa, Tây Hồ login, hai người bọn họ lại cùng nhau chạy đến núi Phượng Linh.
Núi Phượng Linh thật sự là rất ít người, cũng không phải là nơi có rất nhiều mãnh thú, mà thật sự bởi vì trong đó không có quái.
Cho nên đi núi Phượng Linh là bởi vì nhiệm vụ ẩn tàng.
“Đột nhiên cảm nhận được thần khí, nhớ đến việc Tiên hoa sen đã nhờ vả, quyết định tiến về phía núi Phượng Linh, hái “Bích tiên hoa” cho Bạc Minh Tiên Quân.”
Tiểu Thu đọc lại nhắc nhở trên thanh nhiệm vụ lại một lần, nhìn về phía Tây Hồ: “Anh có ấn tượng gì với loại hoa đó không?”
Tây Hồ suy nghĩ một chút: “Có chút chút.”
Núi Phượng Linh không có quái, bởi vì phần lớn bản đồ là luyện tập kỹ năng sống, đó cũng chính là nơi thích hợp nhất để hái, đào khoáng trên bản đồ.
Nhưng bởi vì nơi này đối với kỹ năng yêu cầu cực cao, cho nên mặc dù khắp nơi đều có đồ tốt, lại như cũ không có mấy người đến chỗ này chơi.
Hoặc là cũng có thể hiểu như vậy, nơi này có ít người chơi là bởi vì không có mấy người đạt được kỹ năng mà nơi này yêu cầu. Cho nên mới không đến, chỉ có những người có kỹ thuật như Tây Hồ mới có thể thao tác được, ngay cả kỹ năng sinh hoạt hầu như đều đạt tới level cao nhất.
Cái này dùng ở đây đi, đi ngang qua núi Phượng Linh không ít người, nhưng có thể ở trên núi Phượng Linh hái thuốc thì chỉ sợ anh ta là người đầu tiên.
Thu Thiên biết được Tây Hồ đã tới cái bản đồ này thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói ra một câu: “Thật thần kỳ...”
Đổi lấy là Tây Hồ nhíu mày cười một tiếng, quay về phía cô chắp tay thở dài: “Cám ơn vợ đã khích lệ.”
Khi nhiệm vụ ân tàng làm đến vòng thứ tám thì một người tên là Lăng Ba Đồng Tử làm thao tác của một con mèo, thật ra chính là bắt cho NPC một con sủng vật. Sau khi giao nhiệm vụ xong liền xuất hiện một câu nhắc nhở như vậy.
Vì vậy, hai người bọn họ liền đi đến núi Phượng Linh, chuẩn bị đi hái Bích Liên Hoa, sau đó sẽ mang đi giao cho cái người là Bạch Minh Tiên Quân.
Nơi này cô chưa từng tới bao giờ, trùng hợp là Tây Hồ đã từng đến nơi này, cho nên Thu thiên rất tự nhiên liền giao công việc đi hái Bích Liên Hoa cho người con trai đó.
Một mình ngồi trên con ngựa trắng của anh, chỉ phụ trách chờ là được rồi, như vậy quả thật là dễ dàng.
Người con trai nào đó đang hồi tưởng lại những nơi đã từng đi qua, nhìn cảnh sắc chung quanh một lúc, sau đó cưỡi ngựa đưa Thu Thiên đi đến một cái đường nhỏ trong núi Phượng Linh.
Dọc đường đi, lá đỏ tràn đầy khắp núi, đỉnh núi có mây trắng lượn lờ như mộng như ảo, cực giống những cảnh sắc trong nhưng bài thơ được nhà thơ miêu tả.
“Chênh vênh núi đá lạnh đường xa,
Mây trắng lửng lơ thoáng thấy nhà.” (Trích ‘‘Sơn Hành’’, bản dịch của Nguyễn Phước Hậu)
Vô tình, Thu Thiên lại đọc ra một câu.
Mà cơ hồ chỉ cách nhau có mấy giây thôi Tây Hồ liền đọc ra câu tiếp theo:
“Ngồi ngắm rừng phong, xe đỗ lại,
Tháng hai sương lá đỏ hơn hoa.”
Sau đó người con trai cúi đầu nhìn qua cô gái mặc đồ màu tím ở trong ngực thong dong nói: “Thật sự chắc hẳn Đỗ Đại Thi Nhân cưỡi ngựa mà đi.” Nói xong thì nhếch môi lên cười, tiếp tục đi lên phía trước.
Thu Thiên vốn muốn nói gì đó, ngược lại anh lại thật nhanh, nhưng nụ cười liền dừng lại.
Đỗ Đại Thi Nhân... Lên ngựa mà đi, còn yêu cảnh rừng...
Chẳng lẽ ý tứ của anh ta là... Bên tai đột nhiên có một tiếng ong ong, cả người cảm thấy có chút hoảng hốt, sinh ra ý nghĩ mờ mịt.
Yêu cảnh rừng, yêu mùa thu...
Đột nhiên có chút chột dạ nghiêng mắt nhìn người con trai đó, thì lại phát hiện người con trai đó thật thong dong quá mức, tại sao lại có thể vừa đừa giỡn cô vừa trấn tĩnh như vậy được chứ.
Như vậy chẳng phải về sau cô luôn phải ở thế hạ phong sao.
Thu Thiên đang suy nghĩ để làm sao mình có thể chiếm thế thượng phong một lúc, hoàn toàn quên mất trọng điểm cần phải suy nghĩ đã bị thay đổi rồi.
Nghĩ đến ai có thể chiếm thế thượng phong là không sai, cô lại coi thường mình, bất tri bất giác để chuyện này từ từ rồi suy nghĩ.
Về sau như thế nào, sau này sẽ đại biểu cho việc bắt đầu từ hôm nay và rất nhiều ngày về sau.
Cái vấn đề này cô chỉ vừa mới bắt đầu suy nghĩ, lại không biết người con trai nào đó sớm đã liệt cái “về sau” là một trọng điểm trong cuộc sống tương lai.
Thật ra cũng không thể suy nghĩ nhiều, bởi vì chỉ đi một lát thì đường đi liền trở lên rộng rãi, tầm mắt càng trở lên trống trải hơn.
Giống như là đi một bước cũng có thể đến gần được đỉnh núi có những đám mây trắng đang nhàn nhã trôi.
Sau đó Tây Hồ đột nhiên kéo con ngựa, con ngựa nghiêng đầu vào một con đường ngay chỗ giao nhau, hình ảnh lại khôi phục thành từng mảng toàn lá đỏ.
Đi tới nơi gần nhất với vách đá thì phía trên Tây Hồ xuất ra hai chữ: “Đến rồi.”
“Đến?” Thu Thiên cùng với anh nhảy xuống ngựa, đến gần vách đá nhìn một chút, ở bên cạnh vách đá có một gốc cây khô rất lớn, phân thành ba nhánh cây khô hơi nhỏ, lấy góc độ sinh trưởng mà nói thì mỗi cây khô khác nhau về vị trí, mỗi đoá hoa hình như đều loé lên những tia sáng màu xanh lục, dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, óng ánh trong suốt, trong lúc nhất thời làm cho Thu Thiên nhớ đến trong phòng khách nhà ông nội của cô có một cây hoa sen màu xanh lá là hàng mỹ nghệ cực kỳ tinh sảo.
Cô vì chính sự liên tưởng của bản thân mình mà cảm thấy có chút buồn cười lắc đầu một cái, vỗ vỗ mặt, sau đó rất nhanh viết chữ hỏi anh ta: “Chính là cái này à?”
Người con trai mặc áo xanh gật đầu: “Tám chín phần mười.”
“Vậy thì ta đi hái chứ?” Đột nhiên cảm thấy hăng hái, ở nơi nguy hiểm như vậy, ở góc độ khó như vậy thì có chút khó khăn, nhưng cây khô này có hình bậc thang, từ cái này nhảy tới cái kia thì cũng không tính là khó khăn mấy.
Nhìn màn hình thiếu nữ mặc bộ đồ màu tím chọt lóe lên, trong mắt không khỏi mang theo ý cười: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Thao tác của Thu Thiên vốn không tồi, hơn nữa cô đang luyện tập phương diện về khinh công, giống như với kỹ năng sống của người nào đó cũng đã đạt tới trình độ cao nhất.
Đầu óc thông minh, thao tác lanh lẹ, hơn nữa đổi một bộ ngọc bích công sở để nâng cao tỉ lệ né tránh, dễ dàng hái hoa trở lại.
Cô gái mặc bộ đồ màu tím linh hoạt nhảy trở lại bên cạnh người con trai mặc đồ xanh, có chút dí dỏm di chuyển thành vòng tròn xung quang anh ta.
Thu Thiên: “Nhiệm vụ cần làm của anh trạng thái như thế nào rồi?”
Từ lúc hai người làm nhiệm vụ ẩn tàng tới nay, có thể đạt được một sự ăn ý nhất định, chính là một trong hai người làm xong sẽ hỏi nhiệm vụ đối phương cần làm có trạng thái như thế nào.
Bởi vì có một lần làm nhiệm vụ giết yêu tinh cá thì anh ta phụ trách ra tay giết trong nháy mắt, không cần cô phải động thủ, chỉ cần anh ta giải quyết là được rồi, nhiệm vụ mà cô cần làm cũng hiện ở trạng thái hoàn thành.
Nhưng có thời điểm, gọi tới gọi lui nhảy lên đến đỉnh lấy đồ của một người là NPC thì của cô hiện là hoàn thành còn của anh ta thì lại là không hoàn thành.
Xét thấy từ kinh nghiệm đó trở về sau, cho nên hai người đều ăn ý hỏi lẫn nhau một chút.
Quả nhiên, Tây hồ xem thanh nhiệm vụ của bản thân: “Không hoàn thành.”
Vì vậy lại phải đợi đại khái là khoảng hai phút gì đó, hệ thống lại cho hoa xuất hiện một lần nữa thì người con trai mặc áo xanh cũng thong dong nhảy qua, gọn gàng hái ba đoá hoa trở lại.
Lúc này hái hoà thì tốt rồi, nhưng vẫn còn một vấn đề nho nhỏ nữa là phải tìm Bạc Minh Tiên Quân.
Cũng may hai người làm nhiệm vụ ẩn tàng, sớm đã có thói quen mỗi NPC đều lệ thuộc vào tiêu đề bày ra để tiếng hành quá trình suy nghĩ.
Như thường ngày, hai người tự suy nghĩ một hồi, giống như đồng thời trong màn hình cùng xuất hiện ba chữ.
“Chẳng lẽ là Tiên hoa sen?”
“Tiên hoa sen.”
Đúng vậy, trong trò chơi làm gì có NPC có tên gọi là Bạch Minh Tiên Quân.
Nếu quả thật là tiên họ Bạch gì đó cần hái hoa thì cần gì phải nhắc đến Tiên hoa sen?
Núi Phượng Linh không có bất kỳ một NPC nào, mấu chốt chính là cả trong trò chơi chỉ có một NPC là mặc áo màu trắng, vừa trùng hợp với tiên tử.
Người nào quy định là Tiên Quân thì không thể là nữ?
Cái gì gọi là không thể giải thích được? Cái gì gọi là vạm vỡ? Đều là lấy hình ảnh thiết kế dành riêng cho Du Hí giả.
Nếu như người chơi khác đụng phải nhiệm vụ ẩn tàng này chỉ sợ sớm đã đặt ở thanh nhiệm vụ cho đến khi mốc ra rồi ấy chứ?
Nhưng hoàn toàn ngược lại, hai người này đều có suy nghĩ linh hoạt, hơn nữa đều có kinh nghiệm nên liền nhẹ nhõm đoán ra được.
Nếu đã đoán ra là Tiên hoa sen thì hai người không nói hai lời, dứt khoát lên ngựa, giống như là chạy như bay về phía đình ngắm hoàng hôn dưới sườn núi.
Từ lúc nhận được nhiệm vụ ẩn tàng này, trừ lần đầu tiên thấy trong lúc vội vàng theo Tây Hồ nhảy xuống sườn núi, còn là lần thứ hai nhảy xuống núi nữa.
Căn bản vẫn là giống như lần trước, bên hồ đầu tiên là một ánh sáng bạc khác thường, sau đó bắt đầu dao động.
Lần này không có giống như
/67
|