A... lại... lại làm sao vậy? Cô ấp úng hỏi: "Anh... anh sao vậy?"
"Có phải là em lại đang nhớ hắn không, hả?" Khuôn mặt anh dần đỏ bừng, sự tức giận, thất vọng, buồn bã tràn ngập trong mắt anh.
Trong một khoảnh khắc, Tô Thâm Tuyết cảm thấy cảm xúc cố hữu trên khuôn mặt anh sẽ nhấn chìm anh và cô ngay lập tức như một biển lửa.
Đừng, đừng mà…
Rút cuộc thì cô vẫn không nỡ.
Cô lắc đầu, cô muốn nói cho anh nghe tất cả những suy nghĩ của cô trong thời gian gần đây một cách thật nhẹ nhàng.
Nhưng anh bóp chặt cằm cô, dùng sức rất lớn, rất khó để cô có thể nói trôi chảy, mặt trời lặn dần kèm theo những tiếng "Tụng Hương" ngắt quãng, thật sự rất đau.
Khi cô cảm thấy mình sắp nghẹt thở, Utah Tụng Hương buông cô ra.
Đợi đến khi Tô Thâm Tuyết điều chỉnh lại nhịp thở của mình, bóng Utah Tụng Hương đã băng qua con đường rợp bóng cây xanh mướt. Cô vội vã đuổi theo từ con đường nhỏ đến con đường lớn, cô cố sức chạy, cuối cùng...
Tô Thâm Tuyết mừng rỡ, vươn tay ra, Tụng Hương, chúng ta đừng nói những lời làm tổn thương nhau nữa, chúng ta làm hòa đi.
Khi ngón tay cô sắp chạm vào anh, Utah Tụng Hương đột ngột quay đầu lại.
Ngay khoảng khắc đầu tiên, những lời định nói bị nuốt xuống, cô rụt tay về.
Đôi mắt nhìn thẳng vào cô lạnh lùng, dữ tợn và thiếu kiên nhẫn.
"Tô Thâm Tuyết!" Âm thanh gay gắt trong không gian, "Anh phát chán khuôn mặt này của em rồi."
Như bị giội một chậu nước lạnh, cô đứng khựng lại.
Cô đứng chết trân, lắng nghe bước chân Utah Tụng Hương bước đi xa dần, cũng không biết qua bao lâu, cô đưa tay đấm về hướng Utah Tụng Hương vừa biến mất.
Khốn kiếp, anh gần như bóp nát xương cằm của cô, thế mà còn nói là sẽ thay đổi, xem xem, anh vẫn thích dùng bạo lực với cô như vậy đấy.
Đúng vậy, anh đang dùng bạo lực với cô, không biết trút giận vào đâu, cô đá chân lên trời.
Trút hết ấm ức, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Hà Tinh Tinh đang đứng gần đó.
Trên tay Hà Tinh Tinh là một hộp thuốc được mang đến theo lệnh của Thủ tướng.
Đây là kiểu vừa đấm vừa xoa điển hình, nhưng Tô Thâm Tuyết cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Dù sao ngày mai bọn họ cũng sẽ rời khỏi Santiago, sau khi về Goran anh sẽ ở số Một đường Jose, cô sẽ ở Cung điện Jose, còn về việc sau này hai người họ sẽ đi đến đâu hay cứ lờ đờ nước hến thì phải nghe theo số phận vậy, đều do ý trời. Biết đâu đến một ngày mỏi mệt, cả hai sẽ tự chán chường rồi lạnh nhạt dần với nhau.
Cũng giống như cuộc chia tay của tất cả những cặp đôi khác vậy.
Hơn nữa, đó là một người đàn ông bạo lực vũ phu, cô khó khăn lắm mới giữ được xương hàm của mình đấy.
Thế nhưng trong mắt Hà Tinh Tinh, vết sưng ở cằm cô chỉ là một vết bầm đo đỏ rất nhỏ mà thôi, điều này khiến Tô Thâm Tuyết cảm thấy ấm ức vô cùng.
Để chứng minh kẻ nào đó có xu hướng bạo lực, Tô Thâm Tuyết nhờ Hà Tinh Tinh mời một bác sĩ về xương khớp tới để khám.
Sau một hồi kiểm tra, bác sĩ nhận định Nữ hoàng hoàn toàn ổn và không làm sao hết.
Sao lại không sao chứ?
Lúc đó cô đau đến mức không thốt nổi nên lời.
Bác sĩ về xương hàm cười nói rằng, ông là một trong những chuyên gia hàng đầu.
Người được gọi là "chuyên gia hàng đầu" là người thông thạo các huyệt đạo của con người, ông nói một số bộ phận trên cơ thể người, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có nguy cơ bị giết bất cứ lúc nào, nhưng lại có chỗ dù dùng toàn lực cũng không bị tổn thương.
Nói cách khác, Utah Tụng Hương đã nắm vào vị trí không gây nguy hiểm đối với cô.
Màn đêm buông xuống.
Thời gian dần trôi; màn hình LCD trên tường không ngừng phát hình ảnh chợ đêm Santiago, ánh đèn neon rực rỡ, đàn ông phụ nữ tấp nập.
Tô Thâm Tuyết đứng trước tấm rèm che màu trắng, quần áo và phụ kiện chuẩn bị để Nữ hoàng ra ngoài đã được đặt sẵn bên trong rèm.
Cô đã đứng đó gần năm phút, cũng có lẽ là lâu hơn.
Chín giờ tối, Tô Thâm Tuyết kéo tấm rèm ra, chậm rãi đi vào trong. Bên trong có đặt giá áo hình người, trên đó có treo một chiếc váy dài, cổ áo làm bằng vải kaki màu xanh lá, các phần còn lại trên áo đều in hoa với tông màu nâu chủ đạo, mấy đóa hoa thược dược màu nâu pha cam được in trên nền vải sợi tổng hợp màu hồng da, thoạt trông rất giống phong cách ăn mặc của các cô gái Nam Mỹ dưới ánh đèn neon, vừa độc đáo lại vừa lạ mắt.
Gần đó là một chiếc bàn trang sức bày ít nhất năm mươi bộ phụ kiện, từ lắc tay, khuyên tai đến nhẫn đủ loại.
Ánh mắt cô dừng lại trên một đôi khuyên tai hình dứa, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn cắn một miếng. Không biết Utah Tụng Hương có nghĩ giống cô khi nhìn thấy đôi khuyên tai này không.
Lúc cô đang thừ người, Cố vấn an ninh của Thủ tướng dẫn theo một viên chức chính phủ của Santiago đến thăm.
Mười lăm phút sau, Tô Thâm Tuyết rời khỏi khách sạn, cùng một số nhân viên hành chính đến khu phố cổ Santiago.
Lúc mặt trời lặn, Utah Tụng Hương dùng danh nghĩa "thâm nhập thể nghiệm văn hóa Santiago" để liên lạc với một hướng dẫn viên du lịch địa phương. Bây giờ anh đang uống rượu thư giãn trong một quán bar thuộc khu phố cổ Santiago.
Theo tin tức điều tra được trong vài giờ qua, Utah Tụng Hương mặc đồng phục của nhân viên phục vụ để rời khỏi khách sạn, không mang theo bất cứ vệ sĩ nào.
May mắn thay, hướng dẫn viên du lịch được Utah Tụng Hương thuê có lưu lại lịch sử quẹt thẻ, nhờ đó họ mới biết được vị trí của Thủ tướng. Cục Tình báo Chile không dám xem nhẹ việc này, sau khi trò chuyện với Cố vấn an ninh của Thủ tướng, họ lập tức đến xin gặp Nữ hoàng.
Các quốc gia Nam Mỹ luôn có mấy "dải đất màu xám" thường ẩn nấp trong các khu vực nhất định ở các thành phố phồn hoa.
Các khu vực tồn tại song song với chính phủ, thường có những đặc điểm như: Tụ tập nhiều thành phần côn đồ liều mạng, nghèo khó lạc hậu bẩn thỉu, đầy rẫy các giao dịch phi pháp…
Vị trí hiện tại của Utah Tụng Hương ở khu phố cổ chính là một trong những "dải đất màu xám" điển hình của Nam Mỹ. Năm nào nơi này cũng thu hút một lượng khách du lịch nhất định từ khắp nơi trên thế giới. Tuy nhiên, đây cũng chính là nơi mà hằng năm có hơn mười nghìn người nước ngoài mất trắng toàn bộ gia tài, nhiều người còn mất tích, số lượng tội phạm tăng theo từng năm khiến chính phủ địa phương không thể không khoanh vùng đây là khu vực "cẩn thận khi đi vào", đặc biệt là đối với đối tượng là người nước ngoài.
Nghe đến đây, Tô Thâm Tuyết quả thật không thể ngồi yên nổi nữa.
Thấy thế, nhân viên hành chính địa phương đi cùng an ủi Nữ hoàng đừng quá lo lắng, chỉ cần khách đến biết tôn trọng văn hóa tôn giáo tín ngưỡng trong khu dân cư, không gây chuyện không ồn ào, thì thường đều có thể rời khỏi đó an toàn. Cuối cùng, người này còn bổ sung thêm, cũng có không ít người nước ngoài có thể kết bạn tại khu phố cổ này.
Nghe thấy thế, Tô Thâm Tuyết càng thầm cười khổ.
Biết cách đánh giá mức độ an toàn của hoàn cảnh chính là nguyên tắc cơ bản của một Thủ tướng, sao Utah Tụng Hương lại không biết nơi mình đến có nguy cơ rình rập chứ? Rõ ràng là anh đang cố tình gây chuyện, chỉ nghĩ đến đây thôi là cô đã hận đến nghiến răng nghiến lợi rồi.
Cả nhóm đi đến khu phố cổ, nhờ vào sự hướng dẫn của người quen đường quen lối để đến quán bar kia.
Quán bar tọa lạc trên con đường đông đúc nhất khu phố cổ. Sau nhiều thủ tục, nào nộp hội phí nào điền giấy chứng nhận bảo mật, Tô Thâm Tuyết và một quan chức hành chính chịu trách nhiệm phiên dịch mới được phép bước vào trong.
Tô Thâm Tuyết cúi đầu đi sau quản lý quán bar, cánh đàn ông phụ nữ với trang phục kỳ dị khiến lối đi vốn đã không rộng lắm càng trở nên chật hẹp đến cùng cực, một đoạn đường vốn chỉ cần đi trong vòng chưa đến năm phút mà cô đã bị ôm eo tận ba lần. Cô cố nén cảm giác buồn nôn, không sao, không sao, bây giờ cô không phải Nữ hoàng, bây giờ cô là một người phụ nữ đang nổi cơn ghen, người đàn ông của cô dám đi ghẹo hoa bắt bướm, lại còn dùng tiền của cô nữa. Đây chính là lời giải thích của họ với quản lý quán bar.
Nhập gia tùy tục, mỗi đêm, những chuyện tương tự như thế xảy ra như cơm bữa trong khu phố cổ này.
Khi bước vào thang máy, quản lý quán bar tiết lộ, vị khách mà họ đang muốn tìm đã đến quán bar từ tám giờ.
Toàn bộ người trong quán bar đều không ngừng bàn luận về người đàn ông có tướng mạo tuấn tú ra tay hào phóng kia. Người đó thẳng tay chọn vũ nữ đẹp nhất, nữ bồi rượu đẹp nhất, nữ tiếp viên đẹp nhất và cả nhân viên phục vụ đẹp nhất quán bar.
Lúc này, người đàn ông này đang vui đùa cùng các người đẹp trong phòng VIP đắt tiền nhất.
Nói rồi, quản lý quán bar nhìn thoáng qua Tô Thâm Tuyết, bổ sung thêm rằng mỗi tuần quán bọn họ đều sẽ tiếp đãi ít nhất vài người đàn ông dùng tiền từ người phụ nữ của mình để tiêu xài, cuối cùng còn an ủi: "Thưa cô, người đàn ông của cô vẫn có sự khác biệt so với những người đàn ông khác đấy."
Điểm khác biệt chính là, người đàn ông ấy không hề động tay động chân với các người đẹp, mà ngược lại, chính các người đẹp chủ động đụng chạm anh.
"Ra tay hào phóng, lại còn có một gương mặt tuấn tú đến mức người ta phải hú hét, nếu tôi là phụ nữ thì…" Nói đến đây, quản lý quán bar lại cười khà khà.
Đến lúc này, Tô Thâm Tuyết mới có thể hoàn toàn nhẹ nhõm.
Ừm, hóa ra ngài Thủ tướng không đến đây để gây chuyện, mà là đến vui đùa với các cô gái xinh đẹp.
Nhưng phải làm sao đây?
Cô đã đồng ý với đám người còn đang ngồi đợi trên xe, trước mười giờ rưỡi sẽ đưa vị khách tôn quý này về.
Tất nhiên là phải đưa về rồi, chỉ cần chỉ xảy ra chút sai sót nào thôi thì nhất định sẽ trở thành sự kiện ngoại giao cấp thành phố hoặc thậm chí là quốc tế cho xem.
Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cũng đứng trước phòng VIP đắt tiền nhất quán bar.
Cách cánh cửa là tiếng nhạc mang phong cách Nam Mỹ nhẹ nhàng quyến rũ.
Dù có tận ba lớp cửa chắn, cô vẫn có thể nhìn thấy hồ bơi xanh ngắt bên trong, chia khu vực giải trí và sân khấu biểu diễn thành hai nơi riêng biệt. Lúc này, một người đàn ông châu Á đang ngồi trên ghế sofa có hoa văn da báo, trái ôm phải ấp thưởng thức biểu diễn.
Cô vũ nữ có dáng người yểu điệu thướt tha nhảy thẳng xuống hồ bơi.
Nước trong hồ bơi không sâu lắm, chỉ vừa đến bắp chân, cô vũ nữ chỉ cần đạp một phát, nước đã bắn lên tung tóe, thấm ướt phần váy voan mỏng trên người mình. Sau đó, cô ta lại nhấc chân lên, chĩa thẳng lên trời để kết thúc tiết mục biểu diễn.
Môi đỏ như máu, tóc đen như mun, đây hẳn là một báu vật trần gian.
Muốn đẹp một mình ư? Không thể được, các cô không thể chỉ được nhìn đô-la trong túi của khách hàng như thế được, nghĩ vậy, các người đẹp khác trong phòng VIP cũng bắt đầu hành động.
Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục bó sát người màu đỏ khom lưng thật thấp để rót rượu, khiến Tô Thâm Tuyết lo sợ thứ tròn trịa bên trong cổ áo của cô ta sẽ rơi hẳn ra ngoài. Hai cô gái bồi rượu khác cũng bắt đầu đưa mắt ra hiệu, người thì xoa bóp hai bên thái dương cho khách, người thì không ngừng lướt từ vai khách xuống dưới…
Ngài Thủ tướng đã bắt đầu bị sàm sỡ rồi, Tô Thâm Tuyết ho khan một tiếng.
Tiếng ho này khiến mấy cô gái đồng loạt nhìn về phía cô, người duy nhất không nhìn ra chính là người đàn ông đang được người đẹp vây quanh kia.
Utah Tụng Hương không ngoảnh đầu lại, phẩy tay ra hiệu cho vũ nữ tiếp tục biểu diễn.
Còn hai mươi phút nữa là đến mười giờ rưỡi, nếu trừ đi thời gian di chuyển, cô chỉ còn mười phút để đưa Utah Tụng Hương rời khỏi đây.
Chết tiệt, nếu lần sau người này còn muốn tranh cử Thủ tướng, cô nhất định phải bỏ phiếu chống. Tên này nào có giống lãnh đạo của một quốc gia đâu chứ, đúng là một tên quỷ ấu trĩ.
Tô Thâm Tuyết ngồi xuống vị trí có thể trao đổi ánh mắt với Utah Tụng Hương.
Dù sao cô cũng phải cho ngài Thủ tướng mấy phút để giải tỏa tâm trạng, dù sao dạo gần đây cô cũng đã làm không ít chuyện ngu xuẩn tùy hứng.
Như dự cảm được rằng người phụ nữ đột nhiên xuất hiện sẽ đưa vị khách sộp này đi, đám người đẹp trở nên vô cùng đoàn kết, huy động hết tất cả vốn liếng của bản thân.
Phải nói rằng, các người đẹp xứ sở Nam Mỹ cũng hệt như vùng đất này vậy, các cô gái hơn hai mươi tuổi bớt đi chút ngây ngô lại thêm chút quyến rũ, như quả mọng đầu cành, chỉ cần vài cử động cơ thể cũng đủ hút hồn đàn ông. Cô vũ nữ đang biểu diễn dưới hồ bơi lại càng là một tuyệt tác tuyệt vời, cô ta nở nụ cười khẽ, hàm răng trắng sáng như vỏ sò dưới ánh mặt trời dần lộ ra, cô ta nhướng mày, vén tóc, sau đó lại biểu diễn một điệu nhảy yểu điệu như rắn…
Dưới ánh sáng êm dịu, đôi chân kia càng thêm mượt mà đàn hồi, vừa nghĩ đến hình ảnh đôi chân ấy sẽ cuốn lấy eo của ai đó, Tô Thâm Tuyết lại lặng lẽ nhìn về phía Utah Tụng Hương.
Cái tên quỷ ấu trĩ này… đúng là rất đẹp.
Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, môi khẽ cong, ống tay áo xắn lên phóng khoáng, lại kết hợp với vẻ mặt bất cần kia, quả thật trông anh không khác gì chàng trai trong mộng của bao thiếu nữ mười mấy tuổi, vừa lãng mạn vừa phóng túng.
Vừa nghĩ đến đây, chuông báo động trong cô lại reo lên dữ dội.
Cô đến đây là để đưa Utah Tụng Hương rời đi, chứ không phải để thèm thuồng sắc đẹp của anh.
Còn nữa, lúc này đây, tên kia xem người vợ trước này như không khí, đương nhiên, ngài Thủ tướng đã bị cô vũ nữ kia hấp dẫn rồi.
Điệu nhạc càng lúc càng đến đoạn cao trào, trong tiếng hú hét của DJ, vũ nữ từng bước tiến sát lại gần người đàn ông tuấn tú, ánh mắt sỗ sàng nhưng nụ cười lại hồn nhiên ngây thơ hơn bất cứ ai.
Sau nhiều lần thăm dò, vũ nữ kia sà vào lòng vị khách đối diện, Tô Thâm Tuyết những tưởng Utah Tụng Hương sẽ đẩy cô ta ra như đã làm với mấy bàn tay không an phận của các nữ bồi rượu khác.
Nhưng không.
Ngay giây sau đó, thái dương của Utah Tụng Hương được in lên một nụ hôn.
Tất cả mọi chuyện cứ diễn ra ngay trước mắt Tô Thâm Tuyết.
Cô phải thừa nhận rằng, cảnh tượng cay mắt này khiến đầu óc cô trống rỗng, cô… cô như không kịp phản ứng, thậm chí, trong lòng cô còn hiện lên nghi vấn, Utah Tụng Hương đang thân mật cùng người phụ nữ khác đấy?
Một tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết" gần trong gang tấc đã kéo cô bừng tỉnh khỏi cơn hoang mang.
Giờ phút này, người gọi tên cô còn có thể là ai nữa, chỉ là…
Trên gương mặt của Utah Tụng Hương không hề có vẻ gì thích thú khi được một người phụ nữ quyến rũ thế kia ôm ấp, ngược lại… trông anh còn giống như đang đối diện với ngày tận thế hơn.
Sao quái lạ thế?
Cô không yên lòng nhìn sang anh.
Một tiếng "Tô Thâm Tuyết" khác lại vang lên.
"Tô Thâm Tuyết, bây giờ ngay cả cảm giác ghen tỵ em cũng không còn nữa sao?"
Một câu hỏi ngắn ngủi thế kia, anh lại nói từng chữ từng chữ một, cô cũng lắng nghe thật kĩ.
Có lẽ do ánh sáng mờ ảo bên trong phòng VIP nên phản ứng của Tô Thâm Tuyết trong mấy phút vừa qua trở nên vô cùng chậm chạp. Cô cứ không ngừng nghĩ đến câu hỏi "Tô Thâm Tuyết, bây giờ ngay cả cảm giác ghen tỵ em cũng không còn nữa sao" kia, cố đoán xem ý anh là gì.
Thế nhưng, không đợi cô nghĩ thông suốt, Utah Tụng Hương đã kéo cô vũ nữ kia rời khỏi phòng VIP.
DJ vẫn tiếp tục chơi nhạc, ánh mắt của mấy người đẹp còn lại trong phòng đều nhìn chằm chằm về một hướng.
Ừ, Utah Tụng Hương đã dẫn cô vũ nữ đi về phía hướng ấy thì phải.
Hâm mộ lắm đúng không? Dù sao đó cũng là một con mồi vừa đẹp trai lại vừa lắm tiền.
Quản lý quán bar đi cùng cô ban nãy ho khẽ mấy tiếng, chỉ còn thiếu nước nói thẳng cho cô biết rằng, người đàn ông của cô đã đi hưởng thụ cùng người phụ nữ khác rồi.
Đúng rồi, cô đến đây để tính sổ với người đàn ông của mình cơ mà.
Cô vờ vịt cầm lấy một bình rượu, dáng vẻ như sắp đập vỡ đầu đôi nam nữ kia, cứ thế bước dọc theo hướng Utah Tụng Hương vừa rời đi.
Sau khi đi hết hành lang hình chữ L, cô nhìn về phía gian phòng ở cuối đường. Gian phòng kia vẫn còn thuộc phạm vi của phòng VIP, hẳn là để khách đến dễ dàng tìm được chỗ vui vẻ.
Cảm ơn trời đất, cửa phòng không khóa.
Tô Thâm Tuyết phải thừa nhận rằng, lúc mở cửa, tay cô có hơi run.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô đã thầm tính toán rất nhiều lần, đoán xem tỷ lệ cô mở cửa ra rồi nhìn thấy chồng trước đang quấn quýt cùng người phụ nữ khác là bao nhiêu phần trăm? Ba mươi phần trăm? Hay là năm mươi?
Con trai trưởng nhà Utah là kẻ mà chuyện gì cũng dám làm, hơn nữa, vũ nữ kia cũng đủ để khiến máu nóng bao người đàn ông phải sục sôi.
Vừa bước vào, điều đầu tiên Tô Thâm Tuyết làm là nhìn về phía chiếc giường kia.
Khá tốt, trên giường không có gì cả.
Cô lại dõi mắt khắp gian phòng, cũng không có gì khác, hai người kia không thể nào tan biến vào hư không như thế được.
Đúng là hành người mà.
Ngay sau đó, Tô Thâm Tuyết lại nhìn thấy một tấm voan mỏng ngay trước cửa nhà vệ sinh.
Xem ra, hai người kia đang ở đây.
Cô thở hắt ra, sau đó mở cửa phòng.
Bên trong phòng, một người phụ nữ ăn mặc thiếu vải ngã nhào dưới đất, người đàn ông với vạt áo sơ mi nửa kín nửa hở đang dựa vào tường gần đó hút thuốc. Vừa nhìn thấy Tô Thâm Tuyết, người đàn ông kia khẽ híp mắt, phả khói thuốc về phía cô.
Khói nồng nặc khiến cô ho sặc sụa.
Cô bước đến giật điếu thuốc trên tay Utah Tụng Hương dập tắt đi, giúp anh cài lại từng nút áo sơ mi.
"Theo em về." Cô kéo tay anh.
Không ngờ, anh lại vô cùng phối hợp, hai người thuận lợi rời khỏi quán bar.
Con đường trước cửa quán bar rất đông người qua lại, loại người nào cũng có, đủ loại ngôn ngữ vang lên khiến người ta đinh tai nhức óc. Âm thanh lớn nhất ở nơi đây chắc là tiếng của mấy người bán hàng rong địa phương, ai nấy đều vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn, gặp người Pháp nói tiếng Pháp, gặp người Đức nói tiếng Đức, thấy bên kia có mấy người có nét châu Á bước đến liền thăm dò chào hỏi bằng tiếng Nhật, thấy người ta không để ý mình thì lại nhanh chóng đổi thành tiếng Trung, gặp ai cũng nói "Bạn đẹp quá", khiến Tô Thâm Tuyết không khỏi bật cười.
Nơi này không hề giống một khu vực "Người nước ngoài cần cảnh giác" như Cục Du lịch Santiago cảnh báo chút nào, mà trông giống như một chợ đêm bình thường như bao chợ đêm khác.
Xe đón hai người họ quay về đang chờ ở bên kia đường.
Vừa ra khỏi phòng VIP, Tô Thâm Tuyết đã gọi điện cho Cố vấn an ninh của Utah Tụng Hương, một quan chức hành chính địa phương cũng ở lại cùng anh ta để xử lý những chuyện tiếp theo. Bởi lẽ, những chuyện liên quan đến Thủ tướng và Nữ hoàng đều phải được xóa dấu vết, để mấy người đẹp và nhân viên ở quán bar thừa nhận rằng họ chưa bao giờ gặp một đôi nam nữ người châu Á như thế.
Cô vừa bước về phía trước một bước, lại phát hiện tay mình đã trống trơn.
Utah Tụng Hương đứng sau lưng cô không hề nhúc nhích, vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
"Sao vậy?" Cô hỏi.
Anh bình tĩnh nhìn cô, nhìn ra ngoài một lúc rồi đáp: "Em về trước đi."
Lại… Lại sao nữa thế?
"Đừng lo, anh bảo đảm sẽ về khách sạn trước bình minh." Anh giành nói trước, còn nói với cô đầy chắc chắn.
Nói rồi, anh hòa mình vào dòng người, không hề quay đầu lại.
Người này đi nhanh thật, chỉ trong chớp mắt đã lẩn khuất trong đám đông rồi.
Vậy mà không biết vì sao, dù trên đường nhiều người như thế, có người tụm năm tụm ba, có người có đôi có cặp, cũng không ít người đi một mình, không ngừng qua lại như mắc cửi, hội tụ thành biển người, nhưng ánh nhìn của cô chỉ có thể tập trung vào bóng dáng anh mà thôi.
Trên đường có biết bao người lẻ bóng mỏi mệt, nhưng cô lại chỉ nhìn thấy sự cô độc đang bao trùm cả người anh.
Sự cô độc ấy khiến mắt cô nóng lên.
Cô giậm chân, chạy nhanh về phía anh.
Cô phải tốn rất nhiều sức mới có thể kịp kéo lấy tay anh.
"Anh đứng đây chờ em." Cô để lại một câu rồi lại quay ngược vào biển người, chạy sang bên kia đường. Cô phải tốn biết bao công sức mới có thể thuyết phục mấy người kia, cam đoan thêm lần nữa rằng mình sẽ mở hệ thống định vị trên điện thoại, hứa hẹn năm lần bảy lượt sẽ không gây chuyện, một giờ sau sẽ trở về. Không chỉ thế, cô còn phải nhấn mạnh rằng, kỹ năng tự vệ của Utah Tụng Hương đủ để bảo đảm an toàn của cả hai, còn để cho Thư ký riêng của cô theo sau nữa mới xong.
Chờ đến khi chiếc xe kia chạy càng lúc càng xa, Tô Thâm Tuyết mới đưa mắt ra hiệu cho Hà Tinh Tinh.
Hà Tinh Tinh chần chừ ít nhất ba mươi giây, sau đó mới làm theo lời Tô Thâm Tuyết bảo.
Cô thở phào nhẹ nhõm, quay về nơi Utah Tụng Hương dừng chân ban nãy, chỉ là… anh đâu mất rồi, rõ ràng cô đã bảo anh đứng đấy chờ cô kia mà.
Cô chắc rằng anh không chịu nghe lời cô mà bỏ đi một mình rồi, cô thật hận không thể giẫm nát mặt đường này. Trong túi xách của cô có đựng đôi khuyên tai hình dứa, cũng chính đôi khuyên tai này đã khiến cô thầm nảy ra một ý.
Từ khi bước vào khu vực này, cô đã loáng thoáng biết sẽ có chuyện xảy ra, chỉ là, cô không thể ngờ, người chủ động gây rối chuyện lại chính là mình.
Lúc ấy… Lúc ấy… Lúc Utah Tụng Hương đứng hút thuốc trong nhà vệ sinh, cô… đã có ý đó rồi.
Quả nhiên, hai mươi tuổi và ba mươi tuổi vẫn có sự khác biệt.
Chết tiệt! Cô thở phì phò tìm khuyên tai, còn cố ý tìm một quầy bán gương để soi rồi run run đeo khuyên lên tai mình.
Biết cô không có ý định mua gương, người bán hàng rong phẩy phẩy tay đuổi cô đi.
Utah Tụng Hương bỏ cô ở đây một mình, còn tên bán hàng rong này lại là tên quỷ thực dụng. Cô thật không hiểu vì sao mình vẫn còn ở đây, chẳng lẽ chờ Utah Tụng Hương quay lại tìm mình ư? Thôi vậy, cô sẽ ở đây đợi chừng nửa giờ nữa.
Rõ ràng là cô đánh giá mình quá cao rồi.
Vừa nghĩ đến đây, cô bỗng quay phắt đầu lại.
Có một người đàn ông đang lặng lẽ đứng ở bên kia đường, có lẽ vì đã nhìn quá lâu, ánh mắt chăm chú kia như dần ngưng tụ lại thành băng.
Trong khoảnh khắc ấy, Tô Thâm Tuyết như quên hết tất cả những chuyện cũ trước kia, mà giống như cô gái trẻ lần đầu biết yêu, vừa thấy người đã chọc giận mình kia, trong lòng lại khó nén cảm giác cáu kỉnh. Chỉ là, cô thật sự giận anh ư? Đúng vậy, vừa giận nhưng lại vừa vui, giận là biểu hiện trên mặt, vui là thầm giấu trong lòng. Cô lướt qua từng gương mặt, đi đến trước mặt anh, thật muốn cắn người này một phát, mà còn phải cắn thật mạnh mới thỏa, dù sao anh cũng bỏ cô lại đây đấy thôi.
Nơi đây vốn là nơi xứ lạ quê người, anh không lo cô sẽ hoảng sợ à? Tên vô lại! Hư hỏng!
Có người chạm khẽ vào cô, rất nhẹ, rất nhẹ.
Bàn tay đang nắm chặt không cách nào buông ra, sự ủy mị không ngừng lan tỏa trong lòng cô. Cô cụp mắt, bước chân cũng không còn vội như trước, chỉ khoác tay anh nói: "Tụng Hương, chúng ta đi đi."
Xuôi theo dòng người, khi đi ngang qua một con đường không quá đông đúc, Tô Thâm Tuyết ngỏ lời xin lỗi vì những hành động nông nổi trẻ con của mình mấy ngày qua.
Nói xin lỗi xong, cô lại kể vài chuyện, rằng buổi chiều cô đã ngồi rơi nước mắt ở vườn hoa, có lẽ là vì ánh nắng quá ấm áp, hoa nở quá tươi đẹp, bầu trời quá trong xanh, mà cô lại đang ở phương xa.
Đây đều là những thứ Lục Kiêu Dương yêu thương, Lục Kiêu Dương có tư cách được tận hưởng những thứ này hơn bất cứ ai khác, không phải sao?
Trên con đường mòn trong rừng, Lục Kiêu Dương luôn bước vòng qua từng khóm hoa cỏ, khom lưng nhấc con ốc sên đang bò trên giày mình đặt lên bãi cỏ, bỏ hơn nửa ngày ròng đi theo sau một chú cún con bị thương lạc đường, mãi đến khi tin chắc nó đã gặp lại chủ nhân mới thôi.
Không, hoàn toàn vô dụng, dù Lục Kiêu Dương có làm nhiều điều hơn nữa cũng không được vận mệnh ưu ái thêm.
Từ lúc ra đời, đứa bé bị bỏ lại bên bờ sông Mississippi kia đã phải trải qua mọi khổ nạn của cuộc đời.
Thế nhưng, cả đời Lục Kiêu Dương chưa bao giờ có hai chữ "căm hận".
Nếu là cô, có lẽ cô đã căm hận thế giới này rồi.
"Thế giới này không hề nhiệt tình, không hề thân thiết, đặc biệt là đối với những người tử tế." Cô nhẹ nhàng tựa đầu lên lồng ngực anh, "Cho nên, em rất tức giận, mấy ngày vừa qua, em vẫn luôn tức giận với thế giới này."
"Mỗi lần gọi tên Lục Kiêu Dương trong mơ cũng là bởi vì tức giận thế giới này ư?" Anh hỏi.
Vấn đề này đúng là làm khó cô rồi.
Cũng như hương vị của kem tươi lưu lại trên đầu lưỡi, đó là một cảm xúc tiếc nuối lưu luyến không hề liên quan đến tình yêu.
Khó khăn lắm, trong cuộc đời Tô Thâm Tuyết mới xuất hiện một người như thế, vừa giống như người bạn lâu năm, vừa như anh trai, vừa như em trai, vừa như lý tưởng, chỉ không giống người yêu.
Trong đêm tuyết rơi đầy ấy, hai người đã trao nhau nụ hôn như những đôi yêu nhau thật sự. Khi bốn cánh môi chạm vào nhau, họ như quay trở lại thuở ấu thơ bé dại, trong lúc nếm từng miếng kẹo bông vẫn không quên lén lút ngắm nhìn chú cún con bên cạnh.
Đương nhiên, cô không định kể những chuyện này cho Utah Tụng Hương nghe, bởi dù sao cũng là hôn môi cơ mà.
Đã không thể giải thích được, thế thì cô đành ví von vậy.
Phải ví von với cái gì đây nhỉ?
Có vẻ Kahn là một sự lựa chọn không tồi.
Cô nói với anh rằng, nếu Kahn sống bên cô bao lâu nay bỗng nhiên rời đi, cô cũng sẽ gọi tên Kahn trong mộng hệt như thế.
Lồng ngực vững chãi mà cô đang dựa đầu vào bỗng căng lên, không hề có vẻ bình tĩnh chút nào.
Cách ví von này không thuyết phục đúng không?
Nhưng cô nói đúng sự thật mà.
"Lúc cô giáo đi xa, em cũng từng gọi tên cô giáo trong mơ như thế đấy." Cô lại ấp úng giải thích.
Hai người lại rẽ vào con hẻm ít người hơn, yên tĩnh hơn.
Tô Thâm Tuyết không khoác lên cánh tay anh nữa, không phải là không muốn, mà do dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Utah Tụng Hương.
Dần dà, khoảng cách của hai người càng lúc càng xa, bất kể bước chân cô có nhanh đến đâu cũng không thể đuổi kịp anh được.
Đến khi đã hoàn toàn đuối sức, cô mới dừng bước, gọi một tiếng: "Tụng Hương."
Trên con phố dài, ngoài rác rưởi hai bên đường cũng chỉ còn lại hai người họ mà thôi.
Nếu muốn đánh nhanh thắng nhanh, lẽ ra khi máy bay vừa đáp xuống sân bay thành phố Goose, cô đã phải kết thúc mối quan hệ giằng co khiến bao người phải lo lắng này mới phải. Nghĩ đến đây, cô lại mặt dày mày dạn hỏi anh: "Tụng Hương, khuyên tai em đeo đẹp không?" Hỏi rồi, cô còn vờ vịt xoay xoay mấy cái.
Anh cất tiếng cười nhạt, thản nhiên hỏi: "Tô Thâm Tuyết, bây giờ ngay cả ghen tỵ em cũng không cảm thấy nữa ư?"
Nghe thấy thế, cô không khỏi ngẩn người.
"Utah Tụng Hương, tên khốn khiếp nhà anh dám nhìn người phụ nữ khác! Utah Tụng Hương khốn kiếp dám ôm người phụ nữ khác! Utah Tụng Hương, đồ khốn kiếp kia anh đang làm trò gì thế? Anh dám kéo tay người phụ nữ khác trước mặt em sao? Utah Tụng Hương, lúc trong phòng vệ sinh anh có chạm vào người đàn bà kia chưa? Nói xong những lời này, chai rượu trên tay em sẽ đồng thời đập vỡ đầu Utah Tụng Hương, nhưng mọi chuyện chỉ thế là xong sao? Không hề! Em còn dùng móng tay cào rách mặt Utah Tụng Hương! Sao tên Utah Tụng Hương khốn kiếp này lại dám… Tô Thâm Tuyết, em còn có thể làm những điều này không?"
Câu "Tô Thâm Tuyết, em còn có thể làm những điều này không?" khiến trái tim cô đau nhói.
Anh đứng nơi ngã tư đường, trước mặt là cô, sau lưng là cuối phố, từng ánh đèn neon vắt ngang qua ngõ nhỏ chiếu xuyên qua người anh. Anh đứng đó không nhúc nhích.
Vì dáng người đứng yên kia mà bầu không khí xung quanh như trở nên ngột ngạt đến nỗi gió thổi không lọt, khiến người ta như đang bị nhốt trong một chiếc lồng hấp.
"Tô Thâm Tuyết, em còn có thể làm những chuyện này không?" Sao con trai trưởng nhà Utah lại hỏi cô một câu hỏi ngốc nghếch như thế?
Cô là một Nữ hoàng, chẳng lẽ khi nhìn thấy chồng trước của mình ôm người con gái khác, Nữ hoàng lại phải lấy chai rượu đập vào đầu anh sao? Hơn nữa, chồng trước của cô còn là một Thủ tướng, hành động như thế của một Nữ hoàng và một Thủ tướng sẽ khiến cả thế giới phải chê cười.
"Em tin không? Tô Thâm Tuyết, nếu lúc đó em dùng chai rượu đập vỡ đầu anh, cào mặt anh rướm máu, anh vẫn sẽ ngu ngốc hôn lên đầu ngón chân em, không ngừng gọi em ‘Thâm Tuyết yêu dấu của anh’." Utah Tụng Hương nói rất nhẹ nhàng.
Đúng vậy, rất nhẹ nhàng.
Cô giáo ơi, đó chính là Tụng Hương, là con trai trưởng nhà Utah đã cùng làm bạn với em qua biết bao năm tháng.
Sao em lại không đau lòng cơ chứ?
Tên ngốc này, đầu bị đập đến chảy máu còn vui mừng cái gì chứ.
Thế là, cô muốn nói cho anh biết, sao cô lại không ghen tỵ chứ? Cô không lừa anh, đúng vậy, đúng vậy, ghen tỵ, cô ghen tỵ vì cô gái kia còn xinh đẹp gợi cảm hơn cả cô, còn có… còn có…
Nghĩ đến đây, cô lại cúi đầu.
Utah Tụng Hương đi rồi.
Trước khi đi, anh còn hỏi cô một câu: Có người từng nói rằng, nếu một bên chết đi thì bên còn lại sẽ mãi mãi mất đi tư cách cạnh tranh, bởi cái chết chính là vĩnh hằng.
"Em nghĩ câu nói này có đúng không?" Anh hỏi cô.
Tô Thâm Tuyết không đáp.
Không một ai muốn nhắc đến cái chết ngay giữa đêm khuya thế này, không phải sao?
"Nếu đã là vậy, anh tình nguyện mình chính là bên khiến đối thủ đánh mất tư cách kia." Từng chữ trong câu nói cuối cùng của Utah Tụng Hương không ngừng vang vọng bên tai Tô Thâm Tuyết.
Anh nói gì thế? Cô đi về phía trước mấy bước, rồi lại dừng lại, lặp đi lặp lại mấy lần, không hiểu sao lại chợt cảm thấy lạnh run, không rõ là vì gió đêm hay là vì con phố dài không một bóng người.
Cô men theo hướng mà anh vừa rời đi, sau gần trăm bước, bước chân của cô càng lúc càng nhanh.
Chạy như ma đuổi, không hiểu sao Tô Thâm Tuyết lại nhớ đến bộ đồ ăn bị vỡ nát ở khách sạn. Nghe nói, trên đời này, có vài chuyện sẽ có điềm báo trước khi xảy ra, mà câu nói cuối cùng của Utah Tụng Hương lại đầy vẻ đoạn tuyệt đến thế. Bước chân cô ảo đảo, hướng về nơi có ánh sáng, cô quả thật đã bị bóng tối mịt mờ đè nặng đến không thể thở nổi, chỉ có thể tìm nơi có ánh sáng rồi thở đều từng hơi.
Vất vả lắm cô mới có thể thoát khỏi nơi bị bóng đêm che phủ kia, khi đầu ngón tay cô vừa chạm phải nơi có ánh sáng, có mấy người hùng hùng hổ hổ từ phía đối diện bước đến.
Giọng nói của mấy người này quá to, cô có muốn không nghe cũng khó, hơn nữa, ngôn ngữ mà họ dùng chính là tiếng Bồ Đào Nha mà cô có thể nghe hiểu. Đám người này cáu kỉnh oán trách mình xui xẻo, mấy giờ trước nhận được thông báo của khu dân cư, vì vài nguyên nhân, tối nay, mỗi con đường của khu dân cư đều phải đề cao cảnh giác, ngăn chặn tất cả các hoạt động đánh nhau gây chuyện. Ấy thế mà, trong thời điểm mấu chốt này, một sự kiện liên quan đến mạng người lại xảy ra. Mới ban nãy thôi, một băng đua xe đã đâm chết người, mà theo lời của người đứng đầu băng đua xe ấy, người kia lao ra trước xe của anh ta cứ như không muốn sống nữa. Mấy người họ không thể ngờ lại có người đột nhiên xuất hiện, bánh xe cán thẳng qua người kia, người đó lập tức tắt thở. Người chết là một người đàn ông châu Á chừng ba mươi tuổi, mặc áo khoác sẫm màu. Những thông tin này lọt vào tai Tô Thâm Tuyết vô cùng rõ ràng, không những thế, cô còn đứng chắn trước mặt đám người kia với vẻ cố chấp.
Bọn họ hỏi cô sao lại chặn đường?
Cô bảo muốn họ đưa cô đến chỗ xảy ra tai nạn.
Họ lại hỏi tại sao cô muốn đến đó?
Cô chỉ mím chặt môi, không nói dù chỉ nửa chữ.
Có người đứng ra bảo có thể đưa cô đi, còn quan sát cô thật kỹ, hỏi thăm xem có phải cô có quen biết với người chết không.
Không! Không quen biết! Cô lắc đầu nguầy nguậy, dáng vẻ như thể nếu người kia còn dám đoán "cô quen biết với người chết" thêm lần nữa thôi, cô nhất định sẽ liều mạng với anh ta.
"Cô này, hay là cô đến bệnh viện trước đi, trông cô có vẻ vô cùng không ổn đấy." Người kia lại nói thêm.
Nghe đến đây thôi, trước mắt Tô Thâm Tuyết đã hoàn toàn trở nên mơ hồ.
Hiện trường tai nạn cách đó không xa, đi qua một con đường, lại qua một công viên, ra khỏi công viên là một đường đua xe, sát đường đua chính là đường cái. Đưa mắt nhìn ra xa sẽ thấy có mấy người đang đứng đó như cọc gỗ, ai nấy đều nhìn về cùng một phía, nơi đó được bao vây bởi tận ba lớp người, trông không khác gì tường thành bằng người hình bầu dục.
Cô đi theo người kia về phía tường thành bằng người kia, bên tai thỉnh thoảng vang lên giọng nói, trong đó có một giọng đặc biệt rõ ràng, nói rõ tất cả mọi chuyện mà anh ta đã chứng kiến, còn nói người đã xông ra trước xe máy kia quả thật không muốn sống nữa.
Tai cô ù đi.
Mới cách đây không lâu, một người đã từng nói với cô rằng: "Nếu đã là vậy, anh tình nguyện mình chính là bên khiến đối thủ đánh mất tư cách kia."
Cô che lỗ tai, không ngừng lẩm bẩm: "Anh dám!", "Utah Tụng Hương, anh dám!" Tô Thâm Tuyết bị những lời vừa phát ra từ miệng mình làm cho sợ chết khiếp.
Tuy nhiên, cô đã không còn cách nào để ngăn mình gọi cái tên ấy nữa rồi.
Cô vừa không ngừng hét lên "Utah Tụng Hương, anh dám!" vừa dùng cả hai tay đẩy hết những người đang chắn trước mặt mình ra.
Cuối cùng, cô từ khe hở thấy được chiếc áo sẫm màu kia, đầu óc cô nổ ầm một tiếng, ngã nhào trên mặt đất.
Hôm nay Utah Tụng Hương cũng mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, lúc ở vườn hoa, cô đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô không dám nhìn mặt người đó, lỡ như… lỡ như… Không, không có lỡ như, con trai trưởng nhà Utah vốn không phải người như thế. Thế nhưng… thế nhưng dạo gần đây, tên kia luôn tỏ vẻ như chết mê chết mệt cô, còn liên tiếp cho cô thấy dáng vẻ nếu không có cô thì không sống nổi. Lỡ như… Không, sẽ không đâu, cô lắc đầu nguầy nguậy, dù có trong giây phút muốn làm việc gì nông nổi, con trai trưởng nhà Utah cũng nhất định phải kéo theo cô cho bằng được, "cùng chết" mới là phong cách làm việc của tên ấy.
/145
|