Chương 84 NỬA TÒA THÁP BABEL (6)
Đồng hồ trên tường cho thấy, chỉ còn bảy phút nữa là đến nửa đêm.
"Em biết rồi phải không?" Utah Tụng Hương khẽ hỏi.
Mệt chết đi được, xem ra, cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục từ mấy mươi phút đứng bên ngoài cửa phòng bệnh tối qua. Đến tận lúc này đây, cô vẫn chưa đủ can đảm để có thể bàn luận với anh về chuyện đã xảy ra trong suốt hai mươi bảy tiếng rưỡi vừa qua.
Nếu có thể liệt kê ra, có lẽ chỉ tốn không quá nửa giây đã có thể nói xong: Khoảng tám giờ rưỡi, vừa biết tin chồng mình gặp nguy hiểm, cô liền vội chạy đến nơi làm việc của anh, cuối cùng lại không tìm thấy anh đâu. Thế là, cô lại tiếp tục đến bệnh viện tìm. Trong phòng bệnh, cô nghe thấy một người vốn không giỏi an ủi như chồng mình đang dỗ dành một người khác, mà đó còn là một thực tập sinh ở chỗ làm của anh. Phải biết rằng, ngay cả một người làm vợ như cô còn chưa bao giờ được anh dỗ dành an ủi như thế bao giờ. Đến tận nửa đêm, cuối cùng cô cũng đợi được chồng mình trở về. Cô không chỉ níu kéo anh ở lại, mà còn nài nỉ anh đừng đi. Thật ra, trong khoảnh khắc ấy, điều cô muốn nói ra vốn là một câu "Tụng Hương, em yêu anh." Bởi vì cô thật sự rất yêu anh, nhưng cô lại sợ câu nói ấy khiến anh cảm thấy phiền hà, đúng là rất đáng buồn, có phải không? Vợ muốn thổ lộ một câu "Em yêu anh" với chồng mà lại sợ anh cảm thấy phiền cơ đấy. Ngày hôm sau, chồng cô còn làm bữa sáng cho cô. Dù cô không có chút cảm giác thèm ăn nào, nhưng bởi vì đó là do anh làm, nên cô vẫn cố gắng ăn cho bằng hết. Sau khi ăn sáng xong, cô đến gặp một người bạn. Sau đó nữa, khi còn bảy phút nữa là đến nửa đêm, chồng cô lại xuất hiện ngay trên giường cô, bảo rằng muốn trò chuyện với cô.
Chuyện của hai mươi bảy tiếng rưỡi vừa qua đã kể xong rồi.
Hai mươi bảy tiếng rưỡi tưởng chừng như sóng êm biển lặng ấy lại có thể khiến Tô Thâm Tuyết đau khổ đến từng phút từng giây.
Bởi lẽ, thực tập sinh đang nằm trong bệnh viện kia tên là Tang Nhu.
Chính Tang Nhu đã mạo hiểm cả tính mạng để cứu Utah Tụng Hương khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Cô có cảm kích cô ấy không? Có chứ, rất cảm kích.
Thế nhưng, lúc này đây, điều duy nhất cô có thể làm được chính là bình tĩnh chờ đợi, chờ cho cảm xúc của mình có thể bình ổn trở lại, sau đó mới dùng danh nghĩa một người vợ, dùng danh nghĩa Nữ hoàng của đất nước này để cảm tạ Tang Nhu.
Nghĩ đến đây, cô lại nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Anh không sao là tốt rồi."
"Làm em sợ rồi à?"
"Ừm."
"Nhưng sao anh không mảy may nhận ra Phu nhân Thủ tướng đã hoảng hốt phát điên thế nào đấy." Anh lại cưỡng ép ôm chặt cô vào lòng.
"Không phải bây giờ anh đang ở trước mặt em rồi đấy sao?" Cô đáp.
Thời gian lại lặng lẽ trôi qua, bầu không khí tĩnh lặng lại dần bao trùm khắp mọi nơi.
Cô giáo ơi, em cũng không biết nên nói gì với anh ấy nữa.
"Thâm Tuyết…" Anh khẽ gọi tên cô, "Tối qua em đến bệnh viện à?"
"Phải."
"Em nghe thấy…" Anh dừng một chút, rồi lại tiếp, "Anh nói chuyện với với cô ấy rồi sao?"
Hai chữ "cô ấy" từ miệng Utah Tụng Hương khiến trái tim cô lại như bị bóp nghẹn. Là "cô ấy", chứ không phải "cô nhóc" nữa rồi.
Không phải "cô nhóc", cũng không phải "Tang Nhu".
Mà là "cô ấy".
"Cô ấy", cách gọi vừa khó hiểu, mà lại vừa gần gũi biết mấy.
Đó chính là hai cảm xúc trỗi dậy trong lòng Tô Thâm Tuyết khi nghe thấy hai chữ "cô ấy" phát ra từ miệng Utah Tụng Hương.
"Hôm nay, em mãi không nhận điện thoại… Có phải cũng vì liên quan đến những lời nói đó không?"
Hôm nay quả thật anh có gọi cho cô một cuộc điện thoại, nhưng cô đã nghe máy rồi đấy thôi: "Chẳng phải em đã nhận cuộc gọi của anh rồi đó sao…"
"Đúng là em đã bắt máy…" Utah Tụng Hương ôm cô càng chặt hơn, "Nhưng anh biết, em đã từng nghĩ đến chuyện từ chối cuộc gọi."
Lúc này, cô còn chẳng buồn nói dối, chỉ lẳng lặng nằm đó, không nhúc nhích.
"Xe… Chuyện bảo người lái xe dạo quanh thêm vài vòng… Có phải cũng có liên quan đến những lời nói đó của anh không?" Một câu nói lại bị anh ngắt thành tận mấy đoạn. Đây quả thật là một chuyện hiếm thấy ở con trai trưởng nhà Utah.
Cô chỉ mong, đó không phải vì chột dạ.
Lại bẵng đi một lúc lâu…
"Thâm Tuyết." Anh hôn lên trán cô, "Anh phải thừa nhận với em rằng, khi ấy, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé thế kia lại có thể đẩy anh sang một bên, lại còn đẩy ra xa được như thế, anh quả thật đã bị giật mình."
Có lẽ không chỉ là cảm giác kinh ngạc thôi đâu nhỉ?
"Khi thấy tấm kính kia đập lên người cô ấy, sự kinh ngạc của anh đã dần biến thành khó tin. Em cũng biết, anh là một kẻ sùng bái số liệu, mà hành vi lúc đó của cô ấy đã vượt qua phạm vi tất cả các số liệu mà anh có thể tính toán, hơn nữa còn vượt xa khả năng chấp nhận của anh đến hàng trăm chữ số. Thế nhưng, đôi mắt anh đã nói cho anh biết, chuyện này quả thật đã diễn ra ngay giữa ban ngày ban mặt, rõ ràng rành mạch ngay trước mắt anh, mà tiếp theo đó…" Utah Tụng Hương khàn giọng nói tiếp, "Tiếp theo đó, cảm giác khó tin ấy chuyển thành cảm động. Khi ấy, anh quả thật đã cảm nhận được thế nào là cảm động."
Anh đã biết rồi sao, chắc là đã biết rồi nhỉ?
Biết rằng trên đời này, quả thật có một người như thế tồn tại, một người có thể quên đi cả bản thân mình chỉ để lo nghĩ đến sự tồn tại của anh. Chỉ như vậy cũng đã đủ để khiến tâm hồn anh phải rung động dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Thế nhưng, Tụng Hương, em đã từng làm chuyện tương tự như thế vì anh đấy. Có điều, đó là phô mai chứ không phải kính chống đạn.
Đáng buồn làm sao.
Sau lần này, so với cô nhóc kia, có lẽ con gái lớn nhà họ Tô sẽ càng có vẻ thực dụng và gian xảo hơn rồi đấy.
Tô Thâm Tuyết không dám hỏi anh rằng: "Thấy Tang Nhu làm thế, anh có tức giận không?"
Nếu câu trả lời của anh là "có", cô biết, cô sẽ không thể nào ở bên cạnh anh được nữa.
Nếu anh chỉ cảm động thì còn được. Dù sao, cảm động trước một người dám hy sinh cho mình một cách vô điều kiện như thế thì cũng là bình thường thôi. Tuy nhiên, nếu anh tức giận, đó lại là một chuyện khác.
Bởi vì tức giận cũng đồng nghĩa với việc, anh đã rung động rồi.
Con trai trưởng nhà Utah là một người ích kỉ biết bao. Điều đầu tiên anh nghĩ đến khi vừa thoát khỏi hiểm cảnh chắc chắn là thầm cảm thấy may mắn, sau đó mới đến lòng biết ơn. Đương nhiên, lòng biết ơn của anh đối với mỗi người cũng mỗi khác. Nếu người cứu anh là vệ sĩ, anh sẽ thể hiện lòng biết ơn hời hợt như đó là chuyện đương nhiên. Nếu người cứu anh là trợ lý, lòng biết ơn của anh sẽ mang theo chút tình cảm chân thành. Còn nếu người cứu anh là một người bình thường, lòng biết ơn của anh sẽ chiếm khoảng sáu mươi phần trăm, còn bốn mươi phần trăm còn lại cũng chỉ là diễn trò cho người khác xem mà thôi. Bởi lẽ, anh tin rằng, những người này chắc chắn sẽ không tính toán lợi ích gì từ anh, do đó, anh mới chịu thể hiện ra chút tình cảm.
Thế nhưng, người cứu anh lại cứ là Tang Nhu, lại cứ là cô nhóc mà anh đã đưa từ Syria về.
Chắc hẳn, đến tận bây giờ, Utah Tụng Hương vẫn chưa thể tỉnh táo lại từ những chuyện đã xảy ra trong mười mấy giờ qua. Mà cô càng tin rằng, lúc này đây, anh vẫn chưa thể hiểu rõ được tất cả cảm xúc trong lòng mình trong khoảnh khắc xảy ra chuyện.
Thời gian dần trôi, ngoài cảm động, cảm xúc của anh sẽ càng lúc càng lắng đọng, từ đó mới dần dần lan tỏa.
Mà trong số những cảm xúc nảy sinh ấy, liệu có chút gì liên quan đến sự "tức giận" không?
Bởi lẽ, sau tức giận, phẫn nộ, hoảng sợ, anh sẽ nghiêm khắc khiển trách cô ấy rằng: "Tôi không hề cảm động chút nào. Trong mắt tôi, chuyện vừa xảy ra là vô cùng ngu xuẩn." Mà sau khi trách móc xong, anh sẽ lại nói thêm rằng: "Từ nay về sau, tuyệt đối đừng làm những chuyện ngu xuẩn như thế nữa."
Cô giáo ơi, những thứ này cứ không ngừng lởn vởn trong đầu em, dù chỉ là tưởng tượng thôi cũng đã đủ khiến trái tim em vỡ nát thành tro bụi rồi.
Đúng lúc này, tiếng gọi "Thâm Tuyết" ngay sát bên tai khiến cô phải miễn cưỡng tỉnh táo lại.
"Sao em lại không nói gì?" Anh hỏi.
Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Em ngủ rồi."
Anh lại nói: "Thâm Tuyết, chờ anh nói xong rồi hẵng ngủ tiếp."
Sau đó, anh lại bắt đầu nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ:
"Thành thật mà nói, anh không nghĩ mình cần phải giải thích gì về những gì anh đã nói với Tang Nhu, thậm chí anh còn cảm thấy, tự nhiên phải thanh minh những chuyện này thật sự quá buồn cười. Anh chỉ thuận miệng nói vài chuyện như Wenger té ngã, Ferguson nhặt bã kẹo cao su từ dưới đất lên ăn lại, Leow thích ngoáy mũi, thị trưởng London bị treo lơ lửng trên không trung… Toàn là chuyện trà dư tửu hậu có thể nghe được khắp các hàng quán ven đường ở London."
Nói rồi, anh lại khẽ thở dài.
"Thế nhưng, cũng chính vì những lời đó, Tô Thâm Tuyết đã từng có ý định từ chối nhận cuộc gọi của anh, vì những lời đó mà chấp nhận đối đầu với Hội đồng Hoàng gia, thậm chí còn đi lòng vòng trên đường suốt hồi lâu… Chính vì vậy, anh nghĩ, anh có thể thử giải thích với em."
Nhìn mà xem, chỉ với vài câu nói ngắn ngủi thôi, ngài Thủ tướng đã có thể nhắn nhủ rất rõ một câu, "Tô Thâm Tuyết, em thế này là đang cố tình gây sự." Hơn nữa còn có thể thể hiện rằng mình là một người chồng chân tình biết mấy.
Chỉ là, đến cuối cùng, cô vẫn cứ mềm lòng vì một câu "Anh có thể thử giải thích với em" của anh.
Được rồi, vậy thì cô sẽ nghe anh giải thích.
"Ừm…" Utah Tụng Hương mở đầu lời giải thích của mình bằng một âm điệu vô nghĩa, "Chuyện là thế này: Hôm qua, sau khi tan làm, anh đến bệnh viện thăm Tang Nhu, nhưng lúc anh đến, cô ấy vẫn chưa tỉnh. Lúc ấy, Giám đốc bệnh viện có nói với cô ấy rằng ‘Tang, Thủ tướng đến thăm cô này.’ Không ngờ chỉ ít lâu sau thì có tin cô ấy tỉnh lại. Anh và bác sĩ phụ trách cũng lập tức quay trở lại phòng bệnh. Trông cô ấy có hơi ngơ ngác, ngay cả phép tính đơn giản như hai cộng hai bằng mấy cũng không trả lời được. Bác sĩ phụ trách giải thích đây là tình trạng bình thường của những người vừa tỉnh lại sau khi bị chấn động não, cũng giống như điện thoại di động không có đủ tín hiệu ở vùng sâu vùng xa. Còn đối với con người, đây là lúc máu cung cấp lên não chưa đủ nhiều. Bác sĩ đề nghị nên tìm người quen đến kể cho Tang Nhu nghe vài chuyện thú vị, như vậy có thể thúc đẩy tuần hoàn máu lên não. Thế là, anh liền đóng vai trò người quen ấy."
"Nữ hoàng bệ hạ, đây chính là điều đã khiến em từng có ý định từ chối nghe điện thoại của anh, thậm chí còn bảo Hà Tinh Tinh lái xe dạo quanh trên đường thêm mấy vòng nữa đấy."
Lời giải thích này cũng có vẻ hợp tình hợp lý.
Thế nhưng, Tụng Hương, anh không nhận ra sao, vào khoảnh khắc ấy, anh đã bằng lòng trở thành "người quen" của cô gái ấy rồi.
Từ trước đến nay, con trai trưởng nhà Utah vốn đâu phải một người nhiệt tình gì cho cam.
Thôi bỏ đi.
Có lẽ tất cả những chuyện này đều chỉ là một thoáng lo sợ không đâu, là phút chốc bi lụy trong tình cảm của cô mà thôi.
Cô giáo ơi, trước mắt cũng chỉ có thể thế này, chỉ có thể thế này mà thôi.
Tô Thâm Tuyết thật sự muốn hỏi Utah Tụng Hương rằng, anh biết Tang Nhu trở thành thực tập sinh của số Một đường Jose từ khi nào. Tuy vậy, ngay sau đó, cô lại nghĩ, chẳng phải hôm nay cô cũng qua mặt anh để đến gặp Lục Kiêu Dương đấy sao?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười khổ.
Cô và anh đã dần trở thành một đôi vợ chồng biết giấu giếm bí mật của riêng mình mất rồi.
"Thâm Tuyết."
"Ừ."
"Bây giờ có còn nặng nề vì những lời anh đã nói ở bệnh viện nữa không?"
"Không còn nữa."
Cô nhắm mắt lại, lần này cô buồn ngủ thật rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô lại nghe thấy tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết" không mấy vui vẻ của anh.
"Em từng nghĩ đến chuyện từ chối nhận điện thoại của anh thật sao?"
Cô nhếch môi.
"Em chỉ bảo Hà Tinh Tinh chở em đi hóng gió vài vòng chứ không làm gì khác thật sao?"
"Sao lại không chứ? Em đi gặp một cậu chàng đẹp trai khác đấy." Cô uể oải đáp, "Ngài Thủ tướng đi gặp một cô gái trẻ, Phu nhân Thủ tướng cũng đi gặp một chàng trai trẻ, nghe cũng có vẻ như một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi mà phải không?"
Tô Thâm Tuyết thuận miệng đáp, còn thầm cảm thấy thú vị, càng nghĩ càng thích thú đến bật cười.
Tiếng cười càng lúc càng khó nén, tận đến khi bị anh cưỡng ép chặn miệng lại. Cô lại bắt đầu sa vào cạm bẫy của màn đêm, sa vào sự dịu dàng xen lẫn mạnh mẽ của anh, vài khoảnh khắc muốn phản kháng cũng lần lượt tan thành mây khói.
"Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu."
"Ừm."
"Đừng nghĩ lung tung." Thay vì nói câu này cho cô nghe, chẳng bằng anh hãy tự nói cho chính mình nghe còn hơn.
Dù vậy, cô vẫn gật đầu, khẽ "ừ" đáp lại.
Được, em không suy nghĩ lung tung, anh cũng đừng suy nghĩ lung tung.
"Tô Thâm Tuyết."
"Ừ."
"Nhớ lấy, anh không thích nghe mấy câu như ‘Ngài Thủ tướng đi gặp cô gái trẻ, Phu nhân Thủ tướng cũng đi gặp chàng trai trẻ’ đâu đấy."
"Ừ."
"Tô Thâm Tuyết, anh cũng không thích nụ cười của em sau khi nói ra câu nói đó đâu."
Anh không thích tiếng cười ấy à, nhưng cô lại tương đối thích đấy. Nghĩ vậy, cô bèn hỏi: "Phu nhân Thủ tướng chỉ cười thôi, sao lại làm phật lòng Thủ tướng rồi?"
"Anh không thích."
"Tại sao lại không thích?"
"Nghe như thể, Phu nhân Thủ tướng quả thật đã đi gặp một cậu chàng đẹp trai ấy."
Nhưng Phu nhân Thủ tướng đã đi gặp một anh chàng đẹp trai thật mà.
Cô ngẩng đầu lên, trần nhà lại như khẽ lay động. Cô chỉ nhìn chằm chằm về một hướng, thầm nghĩ, chắc không phải động đất đâu nhỉ.
"Tô Thâm Tuyết, em có đang nghe không đấy?"
Cô vẫn tiếp tục nhìn không chớp mắt.
"Tô Thâm Tuyết!"
"Đây, đây, em đang nghe đây." Cô lại dang rộng đôi tay, đáp lại lời anh "Đang nghe, em đang nghe đây này…" Mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt cô.
"Tô Thâm Tuyết!"
"Lại sao nữa!" Cô phát cáu, sao cứ gọi tên cô mãi thế!
"Tô Thâm Tuyết!" Anh lại nói khẽ bên tai cô, "Chắc Phu nhân Thủ tướng sẽ không đi gặp chàng trai khác đâu nhỉ?"
Thời gian như ngưng đọng trong giọng nói của anh.
"Khốn kiếp." Cô cũng đáp lại bên tai anh, "Utah Tụng Hương, tên khốn kiếp nhà anh."
Đúng đấy, ăn no chùi miệng xong lại còn dám chất vấn cô, đấy không phải là việc mà chỉ có mấy tên khốn nạn mới làm à? Nghĩ vậy, cô liền vung chân đạp lên người anh, định bỏ đi. Tuy vậy, Utah Tụng Hương nào phải kẻ chịu bị mắng xơi xơi như thế? Cô vừa đặt chân xuống sàn nhà đã bị anh bắt về ngay lập tức. Lần này, ngay cả cơ hội chạy trốn cô cũng không có, chỉ biết cười khanh khách, vừa cười vừa nói: "Tụng Hương, có phải anh cũng không thích tiếng cười bây giờ của em không? Tụng…" Một tiếng "Tụng Hương" kia cũng nhanh chóng bị ngắt quãng thành từng tiếng nhỏ vụn, nhưng khóe môi vẫn khó nén nụ cười.
Cô quả thật đã cười đến chảy cả nước mắt ra rồi.
Cô giáo ơi, em sắp nghênh đón tuổi hai mươi chín rồi.
Cô giáo ơi, cô nói rất đúng, càng trưởng thành, người ta càng trở nên nhát gan.
Do đó, cô giáo ơi, em nghĩ, em đã không còn sức để có thể trở thành một người phụ nữ bản lĩnh như ước muốn thuở bé nữa rồi.
Cuộc đời của Joanna cũng giống như biển Na Uy vậy, mà Tô Thâm Tuyết lại một lòng hướng về nơi đó.
Ngày hôm sau, Tô Thâm Tuyết lấy được giấy chứng nhận sức khỏe từ bác sĩ.
Sức khỏe của Nữ hoàng đã hoàn toàn bình phục, nhưng trong vòng bốn mươi ngày tới, Nữ hoàng phải chú ý nhiều hơn, tránh xuất hiện tại những sự kiện cộng đồng quá đông người, thời gian tham dự công vụ cũng cần được giám sát.
Vào ngày áp cuối cùng của tháng Hai, Tô Thâm Tuyết trở lại Cung điện Jose.
Tin tức chủ nhân của Cung điện Jose mạnh khỏe trở về chính là chuyện lớn của khắp thành phố Goose và cả Goran.
Hôm ấy vào đúng dịp cuối tuần, Utah Tụng Hương thay thế vị trí tài xế của Nữ hoàng. Nghĩ kĩ lại, hình như đã lâu rồi, Thủ tướng và Phu nhân Thủ tướng không công khai xuất hiện cùng nhau. Bây giờ Thủ tướng và Nữ hoàng lại cùng nhau xuất hiện, khó tránh trở thành cơ hội để kẻ có ý đồ dòm ngó, để người có tâm rêu rao thổi phồng.
Mười giờ rưỡi sáng, đoàn xe của Nữ hoàng không ngừng nối đuôi nhau chạy trên đường Jose, hướng về phía Cung điện Jose.
Hôm nay, Cung điện Jose vô cùng náo nhiệt.
Dân chúng Goran và hàng chục đơn vị báo chí truyền thông chen chúc trước cổng Cung điện Jose, không còn cả một chỗ đặt chân. Lúc này, máy ảnh, máy quay lẫn ống kính điện thoại đều nhăm nhe hướng về phía xe chuyên dụng của Nữ hoàng. Dân chúng vẫy hoa mừng Nữ hoàng khỏe lại. Mấy người hâm mộ trung thành của Nữ hoàng đều mặc đồng phục có in ảnh chân dung Nữ hoàng, tay kéo băng rôn chúc mừng. Mấy đứa trẻ ngồi trên vai bố, luôn miệng hoan hô Nữ hoàng Thâm Tuyết.
Cách lớp cửa xe, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy gương mặt quen thuộc lẫn trong đám đông. Rất nhanh sau đó, cô lại tìm được dấu ấn màu hồng trên người anh, chính là chiếc áo khoác denim màu hồng có thêu hoa trước ngực.
Chiếc áo khoác denim màu hồng thêu hoa ấy chính là kiệt tác mà mẹ Beira hài lòng nhất, cũng là chiếc áo khoác mà Lục Kiêu Dương đã thề vĩnh viễn không bao giờ mặc.
Chàng thanh niên Mississippi cũng có sự cố chấp của riêng mình.
Chiếc áo khoác denim màu hồng thêu hoa kia tượng trưng cho thái độ chống đối của Lục Kiêu Dương đối với hai người phụ nữ trong gia đình. Đó là sự trả thù của anh đối với hai người họ khi dám nhân lúc anh còn chưa biết gì mà bắt anh mặc váy đến tận mười bảy lần.
"Tôi cứ mang theo nó, nhưng quyết không mặc, dù ai nói gì cũng quyết không mặc. Thấy thế, mẹ Beira chắc chắn sẽ bị chọc cho tức điên. Mà nếu mẹ Beira điên tiết, mẹ Leona có thể yên ổn được sao?" Lục Kiêu Dương đắc ý.
Tuy nhiên, chàng trai trẻ đến từ Mississippi lại rất xui xẻo. Anh đã gặp phải người phụ nữ thứ ba trong đời muốn nhìn thấy anh mặc chiếc áo khoác denim màu hồng thêu hoa này, mà người phụ nữ ấy còn là một Nữ hoàng.
"Lục Kiêu Dương, mặc nó vào đi."
"Đừng hòng."
"Tôi lấy danh nghĩa Nữ hoàng, ra lệnh cậu mặc nó vào."
"Tô Thâm Tuyết, cô có thể diễn kịch Shakespeare được rồi đấy." Chàng thanh niên Mississippi hoàn toàn không coi lời cô nói ra gì, như thể danh hiệu Nữ hoàng của cô chỉ là một biệt danh do bọn trẻ con ở nhà tự mình viết lên giấy không bằng.
Nhóc con, bây giờ chắc cậu đã hiểu được sự uy nghiêm và khả năng ra lệnh của một Nữ hoàng rồi đấy!
Nghĩ vậy, cô không nhịn được cười.
Ngay lập tức, một câu hỏi liền vang lên bên tai cô: "Em cười gì đấy?"
w●ebtruy●enonlin●e●com
Cô khẽ cứng người, nhưng vẫn tiếp tục giữ độ cong nơi khóe miệng, ánh mắt thờ ơ lướt qua khu vực Lục Kiêu Dương đang đứng, mỉm cười vẫy tay với đám người bên ngoài cửa sổ.
Cô cười đáp lại anh: "Em cũng không biết mình đang cười cái gì nữa."
Bốn mắt hai người bắt gặp nhau trên mặt kính xe.
Trong khoảnh khắc ấy, Utah Tụng Hương như đã có thể chạm đến ý cười thoáng qua bên môi Tô Thâm Tuyết.
Nụ cười thoáng qua ấy như hòa hợp với đôi mắt đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ của cô. Rạng rỡ, sinh động, kì lạ mà lại chân thành.
Anh lại bất giác nhìn theo ánh mắt cô.
Trong một mảng lớn đông nghịt người, gương mặt ai ai cũng đều đang nhiệt tình nhìn chăm chú vào Thủ tướng và Nữ hoàng của quốc gia này.
Không, không.
Nụ cười thoáng qua ấy của Tô Thâm Tuyết không phải vì mấy nghìn gương mặt ngoài kia.
Không phải vì mấy nghìn gương mặt, thế liệu có phải là vì một trong số đó không?
Trong phút chốc, trong lòng Utah Tụng Hương bỗng xuất hiện một cảm giác khó hiểu, thậm chí còn nảy sinh một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt. Chẳng hạn như, buông tay lái ra, cưỡng ép đôi mắt đang nhìn bên ngoài cửa sổ kia nhìn vào mặt mình, chỉ có thể dồn hết sự tập trung lên gương mặt mình mà thôi, thậm chí còn phải chất vấn cô rằng: "Tô Thâm Tuyết, em đang nhìn cái gì đấy?"
Đây chính là con gái lớn nhà họ Tô, chính là cô gái có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt anh chỉ sau một cuộc điện thoại.
Anh muốn, cuộc điện thoại có thể triệu hồi con gái lớn nhà họ Tô xuất hiện trước mặt mình phải có hiệu lực vĩnh viễn.
Mà lúc này, cô vẫn là con gái lớn nhà họ Tô.
Thế nhưng, cô của hiện tại không chỉ là con gái lớn nhà họ Tô, mà còn là Phu nhân Thủ tướng, là Nữ hoàng của đất nước này, cũng là vợ anh.
Thế là, đến cuối cùng, một câu "Tô Thâm Tuyết, em đang nhìn cái gì đấy?" liền biến thành "Em cười gì đấy?".
"Em cũng không biết mình đang cười cái gì nữa." Cô thản nhiên đáp.
Không, không, đáp án này không đúng.
Nụ cười của cô vào khoảnh khắc ấy…
Ánh mắt anh lại lần lượt lướt qua mấy nghìn gương mặt, thầm thắc mắc, liệu có tồn tại một gương mặt như thế hay không, thật sự có hay không?
Cuối cùng, qua lớp kính xe, ánh mắt anh và cô chạm nhau.
Gương mặt và khóe miệng còn đang mỉm cười kia đã trở về dáng vẻ mà anh đã quá quen thuộc.
Anh lại nhìn về phía mấy nghìn gương mặt cả nam lẫn nữ bên ngoài cửa sổ.
Khi xe chậm rãi di chuyển vào Cung điện Jose, anh giơ một tay ra, nắm lấy tay Tô Thâm Tuyết. Trong giây phút ấy, cả thế giới như dần bình tĩnh trở lại.
/145
|