- Tao… vừa hôn hắn, là hôn thật đó!- Tôi thú thật, lấy tay bịt miệng nó cho nó đừng hét toáng lên. Nó gật đầu hiểu ý. Tôi mới buông ra, nó đã nói:
- Là Thanh Tuấn!
………………………………………………………………………………………
Một căn nhà nhỏ hiện ra trước mặt Hải Yến. Anh tiến lên mở cửa. Ngôi nhà rất dễ thương, không quá rộng, nhìn nó giống 1 quán nước nhỏ. Cô đi theo phía sau anh, bên trong căn nhà chỉ toàn là màu đen. Anh bật đèn sáng lên. Lúc này, Hải Yến mới thấy rõ trước mắt là những cây nến được sắp xếp thành hình trái tim, chính giữa còn có bó hoa hồng. Là dành cho Minh Minh. Bên cạnh là 1 quầy nước giống như quán bar thu nhỏ. Quang Huy xoay người lại nhìn cô:
- Ngồi đi!- Anh mỉm cười chỉ tay vào chiếc ghế đối diện quầy pha chế. Cô im lặng ngồi vào chiếc ghế đó.- Em uống gì?
- Em không uống bia hay rượu đâu!- Cô không nói chính xác thứ mình uống như để anh đủ hiểu mà không đưa ra 2 món đó.
- Sao không thử Drum nhỉ? Pha loãng với hương, sẽ không say đâu! (Win từng uống 3 ly mạnh, có pha hương chút ít mà không say ^^).
Hải Yến bặm môi rồi nhìn anh:
- Em…pha được chứ?
Anh nhíu mày 1 chút rồi mỉm cười:
- Tất nhiên là được!
******
Tôi vỗ vỗ má mình trước gương. AAAAAAA, tôi đã làm gì vậy? Cho hắn hôn, hơn nữa còn mạnh dạng đáp trả. Tôi điên rồi, điên thật rồi! Tôi nằm phịch xuống giường giơ tay lấy chiếc laptop. Tay tôi vơ trúng chiếc đồng hồ cát của anh hôm bữa. Tôi bật dậy, cầm chiếc đồng hồ ra săm soi. Chỉ còn 1 chút nữa nó đã chảy hết rồi. Tay tôi run run nhớ đến lời anh, tôi cắn môi 1 cái rồi lật ngược nó lại. Rốt cuộc, tôi cũng thấy thoải mái hơn đôi chút vì… hạt cát cuối cùng vẫn chưa rơi xuống. Lúc trước, tôi mong muốn cái ngày này bao nhiêu thì bây giờ lại không muốn nó đến bấy nhiêu. Chẳng lẽ tôi thích hắn rồi sao? Thần trí tôi dạo này không được bình thường, hắn đề nghị cái gì cũng gật đầu, hắn muốn cái gì cũng đồng ý. Trời ơi, con gái con lứa như vậy là chết rồi! Nhưng hắn không thỏa mãn điều kiện làm bạn trai của tôi. Ít ra lí trí cũng phải thế!
Tôi online facebook, 1 tuần nay tôi không online rồi. Chán thật, từ lúc quen biết hắn thì chẳng ngày nào yên ổn. Không phải kẻ thù của hắn dày vò thì là người yêu, không phải 2 loại người ở trên thì là hắn. Nhưng lần gần đây nhất… không phải là do hắn. Mặc kệ vậy, chuyện đã qua thì không nên nhớ lại. Tôi kiểm tra danh sách kết bạn, dạo này không có thói quen add những người lạ để tránh vây vào phiền phức, vây vào hắn đã là quá đủ.
Không tên: Ê.
Đây là 1 nick lạ, sao lại inbox tôi nhỉ? Tôi sang tường nhà người này tìm hiểu xem. Là nick mới lập. Ách, avatar cực kì bôi nhọ người nhìn đặc biệt là bôi nhọ tôi. Tôi đoán ra ngay là hắn, chỉ có hắn mới có bức ảnh tôi đang ngủ bị vẽ vời tùm lum lên mặt. Tôi nổi nóng, nhấn mạnh và nhanh bàn phím như chưa từng được đụng đến nó.
Minh Minh Là Ta: Thay avatar ngay tên khốn kia!
Không tên: Đẹp!
Minh Minh Là Ta: Muốn gì đây? Bôi nhọ người khác như vậy vui lắm à?
Không tên: Vui!
Minh Minh Là Ta: Cái…@@#$#^%&(&%^%$%*. Thay không hả?
Không tên: Sẽ thay, cho tôi hôn cái nữa nhé!
*Rầm*, đang ngồi trên ngã ngang xuống đất. Thật là điên cái đầu mà, cha sanh mẹ đẻ có bản quyền chứ có phải hàng chùa đâu mà muốn hôn là hôn thế? Cũng may, đứa con trong lòng tôi vẫn không trầy xước sứt mẻ gì. Tôi lồm cồm bò lên giường gõ chat.
Minh Minh Là Ta: Đang mơ à?
Không tên: Vậy thôi! Lúc nãy hôn cũng được lắm…
*Rầm*, lần này không phải là tôi té mà là Thiện Nhân nó xô cửa vào, tình trạng trên người cực kì rách rưới.
Minh Minh Là Ta: Tức rồi nha! Không đùa với anh đâu!
Sau khi gõ xong câu chat, tôi ngẩng đầu lên hỏi nó:
- Làm gì mà nhơ nhuốc thế? Lúc nãy sao không gặp?
- Nãy giờ trốn trong nhà vệ sinh của trường lấy gì gặp?- Nó nằm xuống sàn phòng của tôi. Tôi quăng cho nó con gấu bông.
- Sao phải trốn?
- Trường gì mà toàn bánh bèo hám trai ế lâu năm. Mới ló mặt ra đã bị mời khiêu vũ, hết mẹ này rồi tới mẹ khác. Không trốn mới là lạ. Ê, mà trốn xong mới nhận ra 1 điều. . .
- Sao?- Tôi tròn mắt hỏi nó, nhà vệ sinh thì có gì vui thế?
- Là thiên đường, hắc hắc.- Nó ôm con gấu cười khoái trá, ách, tôi hiểu rồi. Tôi lại liếc vào màn hình.
Không tên: Ai bảo tôi đùa bao giờ?
Minh Minh Là Ta: Lúc nãy anh cũng ngại kia mà! Sao giờ lật lộng như chỉ mình tôi ngại thế?
Lúc nãy khi vừa buông nhau ra, hắn là người quay đi đầu tiên. Còn bảo không ngại chắc? Thậm chí hắn còn bỏ tôi giữa đường, quay về hướng ngược lại dù hướng đó không phải nhà hắn!
Không tên: Đang nhập văn bản. . . *ngừng*. . . Đang nhập văn bản. . . *ngừng*. . .
Thấy chưa, thấy chưa, còn làm như mình hầm hố chẳng bằng. Tôi liếc qua ả Thiện Nhân.
- Nè! Con Yến đi đâu rồi?
- Đi về nhà chứ đâu? Nãy giờ tôi lưu lạc chốn thiên đường, nào có biết!- Nó cầm cái điện thoại bấm bấm.- Mượn điện thoại của bà cái coi, điện thoại hết tiền rồi!
- Làm gì?
- Gọi cho ba mẹ kêu ổng bả gữi tiền về chứ chi?- Nó vẫy vẫy tay. Tôi lôi cái điện thoại ra đưa cho nó. Tôi cũng quên béng cái iphone 6 của hắn. Nó trợn mắt:
- Bà ăn cắp ở đâu vậy?
- Gì chứ! Tên Thanh Tuấn cho đó!- Tôi nói giọng đắc ý như người chiến thắng
Nhanh như chớp, tôi chỉ nghe tiếng nó đáp lên giường mình. Nó lay lay vai tôi, nở nụ cười đáng yêu như con nít:
- Chúng ta là chị em tốt đúng không?
Tôi không trả lời mà há hốc mồm nhìn nó. Lúc nãy còn tỏ thái độ khinh thường sao bây giờ tốt hơn bình thường vậy? Nó vẫn tiếp tục cười:
- Chị có thể nhường Thanh Tuấn cho em được không?
“A, a, không cần nữa! Em hưởng ké cũng được!” Khỏi nói thì cũng đã biết số phận nó ra sao. Tôi đạp 1 phát té xuống sàn, nó chưa kịp phản ứng đã bị tôi cầm gối đánh túi bụi. Tiếng tin nhắn facebook vang lên tôi mới buông nó ra.
Không tên: Tôi không có ngại!
Minh Minh Là Ta: Tin được không? Giải thích đầy đủ dữ hén! 30 phút mới gõ được 4 chữ với 1 dấu chấm than.
Không tên: Cô chết với tôi!
Minh Minh Là Ta: Í trời ơi sợ quá. Sợ nhất là cái thứ côn đồ lưu manh hở ra là chết với chóc!
Không tên: Cô hay lắm!
Minh Minh Là Ta: Hay sao không? Cảm ơn, quá khen! Cái đồ chân dài não ngắn. . .
Không tên: *biểu tượng tức giận*.
Minh Minh Là Ta: *biểu tượng lè lưỡi nham nhở*.
-Gọi xong chưa?- Tôi quay sang nhìn nó, trời đất, nó đang cố nhét cái điện thoại tôi vào cái ốp lưng của nó. Chẳng lẽ tôi không phân biệt được 5S và 6? Nó ngẩng đầu lên cười hề hề:
- Tôi đang thử xem cái nào to hơn!
- Ờ!
“A, a, tha đi mà! Đi sang đây ở tối ngày bị bạo hành là sao?”.
- Vị này thì sao?- Hải Yến ngà ngà say đưa ra 1 ly nữa. Trông cô và anh có vẻ đang rất vui.
- Mật ong sao?- Anh đưa lên uống thử.
- Đúng vậy!- Cô mỉm cười rồi uống cạn ly nữa. Chả biết drum có cuốn hút hay sao mà cô lại uống hết vị này đến vị khác, trong lòng cũng lâng lâng lạ thường. Anh lúc nào cũng có nụ cười hiện hữu trên mặt, anh nói anh đang buồn sao? Ai tin được chứ! Hải Yến ngẩng ra nhìn anh vài giây. Anh ngước mặt lên, trong phút chốc, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh. Hải Yến nhún vai nhẹ 1 cái rồi quay đi nơi khác:
- Mấy giờ rồi ạ?
- Ừm, 10 giờ!
- Á, trễ rồi. Em về trước đây!- Cô cầm túi xách chuẩn bị bỏ đi. Anh níu tay cô lại:
- Anh đưa em về!
- À… Dạ…- Cô có chút không được tự nhiên nhưng vẫn chấp nhận.
Đường phố Sài Gòn về đêm lạnh tanh, lâu lâu mới có tiếng xe vụt qua. Cô đi cạnh anh, cả 2 không nói gì. Họ vẫn giữ khoảng cách nhất định để không bị hiểu lầm. Sương buông xuống, nhiệt độ giảm xuống lành lạnh. Hải Yến mặc chiếc váy ngắn ngang gối, chất liệu voan mỏng nhẹ nhàng, cô đưa 2 tay xoa xoa nhau. Quang Huy cởi chiếc áo vest khoác ngoài choàng lên cho cô. Hải Yến lắc đầu:
- Không cần đâu ạ!
- Anh không muốn làm người con trai không biết ga lăng với con gái!
Cô mỉm cười rồi khoác vào. Sau phút đó, đường phố lại trở về vẻ lạnh nhạt yên tĩnh. Hải Yến cũng là 1 cô gái có khuôn mặt xinh xắn, khuôn mặt hơi nhỏ, đôi mắt to tròn tròn lanh lợi cùng cái miệng chúm chím. Không quá đẹp nhưng nhìn thoải mái. Minh Minh cũng không phải quá xấu, Minh Minh có nụ cười tươi hơn cả hoa, khi nhìn cô cười người đối diện cũng thấy vui vui, duy chỉ có tính khí cô thất thường khó đoán nên đành ế 1 thời gian dài dẳng.
- Đưa em đến đây được rồi! Em sẽ ở lại nhà Minh Minh , trễ quá nhà em không mở cửa!- Cô cởi chiếc áo khoác trả lại cho anh. Quang Huy nhướn mày:
- Thêm 1 đoạn nữa đi, ở đây cũng hơi xa nhà Minh Minh. Em là con gái, đi 1 mình vào lúc này không tốt lắm!
Trong lòng Hải Yến âm ấm lạ lùng. Cô đã quen biết bao nhiêu người nhưng chẳng ai quan tâm đến cô như… người dưng thế này. Cô cũng thấy có lỗi với bạn thân của mình, cô không nên có cảm giác này, chắc chỉ là nhất thời thôi. Cô đi tiếp, gót giày nhẹ nhàng chạm vào mặt đường tạo ra tiếng lộp cộp đơn độc. Ngay cả khi có người đi cùng, cô vẫn cảm thấy mình cô đơn. Anh bước lại gần cô hơn kéo tay cô:
- Có người đang đi theo chúng ta!
- Hả?- Cô cắn môi, cô đã nghe tiếng động gì đâu.
- Rất đông đó! Anh đếm đến 3, chúng ta sẽ phải chạy thật nhanh, cởi giày ra đi!- Anh nói nhỏ vào tai cô. Hải Yến gật đầu tháo đôi giày cao gót ra.- 1…2…3…
Cô và anh nắm tay chạy nhanh về phía trước. Đám người phía sau cũng chán việc nối đuôi mà đuổi theo rầm rầm. Cũng may Hải Yến nhẹ cân lại nhỏ người nên di chuyển nhanh nhẹn không cản trở anh. Đến 1 con hẻm, anh và cô rẽ vào. Bọn họ cũng rẽ theo. Đến con đường bị chia làm 2 ngã. Anh và cô rẽ phải tấp vào 1 bức tường đen. Khe trũng khá nhỏ, anh áp người đứng ngoài cô. Trũng khá tối, có thể nói chẳng thể nhìn thấy gì ở phía trong. Bọn họ chia làm 2 ngã đi tìm. Hải Yến im lặng lắng nghe tiếng chân chạy rầm rập qua mình. Anh và cô thở phào nhẹ nhõm khi đám người chạy qua đó mà chẳng hay biết sự hiện diện của 2 người. Sau khi cảm thấy an toàn, anh và cô rời khỏi đó.
- Họ là ai vậy ạ?- Vừa đi, cô vừa hỏi anh.
- Ừm… chắc là 1 đối thủ cạnh tranh của công ty. Anh không có hứng gây sự giống em mình!- Anh cười hề hề. Hải Yến bĩu môi, lần trước cũng do anh mà Minh Minh bị bắt, lần này cũng do anh mà cô phải chạy thụt mạng, còn nói mình không gây sự nữa! Đúng là đẹp trai nhưng quá trơ trẽn rồi. . .
Cô đi chân trần, mặt đất bên dưới lạnh tanh, lâu lâu cô lại phải nhấc 1 bên chân lên cho đỡ lạnh. Anh thấy mình cũng có lỗi, như không lại lôi cô vào cuộc chạy trốn. Anh kéo tay cô:
- Lên đi, anh cõng!
- Không cần đâu! Em tự đi được mà!- Cô có tiến lên nhanh hơn, vượt anh 1 quãng xa. Anh đuổi theo:
- Là do anh mà em phải đi chân trần còn bị mất cả đôi giày nữa! Để anh thể hiện thành ý đi!
- Đã bảo không cần mà!- Cô quay đầu lại nở nụ cười với anh rồi chạy đi trước, cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt nhưng không quay lại nhìn anh, bước chân cứ chạy về phía trước. Nhà Minh Minh cũng cách đây không xa, cô không tin là mình không đến được tới đó. . .
- CẢM ƠN EM NHÉ!- Anh nở nụ cười, giơ tay trước miệng hô to cho cô nghe thấy.
- ĐƯỢC!- Cô cũng đáp lại rồi rẽ vào con hẻm nhà Minh Minh.
- Kia rồi!- Anh quay đầu lại hướng vừa phát ra âm thanh, anh nhếch mép:” Xông vào cả đi! Tôi đảm bảo sẽ đối đãi các người thật tốt!”
********
- Sao giờ này mới về? 10 giờ 30 rồi đó! Nãy giờ mày đi đâu? Tao cứ tưởng mày về rồi, ai ngờ ba mẹ mày mới gọi sang hỏi tao, làm tao phải tự ứng phó!- Tôi đi xuống mở cửa cho con Yến sau khi nghe tiếng chuông cửa cùng tiếng gọi của nó. Ba mẹ tôi đi công tác cả rồi, nếu không sẽ không dễ dàng có chuyện này đâu.
- Mở cửa đi! Bà lạnh sắp chết rồi đây này…- Nó nói. Tay đan vào nhau, chắc nó lạnh thật.
- Có áo vest ngoài mà… lạnh cái gì!- Tôi vừa nói ra câu đó thì chằm chằm quan sát cái áo vest đen nó đang khoác, là của con trai.
- À… không có gì!- Nó đẩy tay tôi đi vào. Tôi cũng đi theo nó lên phòng mình.
- Đi qua phòng kia ngủ!- Tôi đạp đạp ả Thiện Nhân đang nằm trên sàn của mình. Nó ngủ nãy giờ rồi, nghe đâu trốn trong thiên đường hao công tổn sức lắm. Nó nhừa nhựa:
- Mệt quá! Không đi đâu hết!
Nhìn bộ dạng nhăn nheo của nó cũng thấy tội nghiệp. Cho nó ngủ dưới sàn canh cửa vậy. Con Yến vào phòng tắm thay bộ đồ ngủ của tôi. Lát sau, nó cầm chiếc áo vest đi ra. Tôi kéo nó ngồi lên giường:
- Là áo của ai thế?
- Ừm…- Nó lúng túng không trả lời. Tôi cũng phần nào đoán được đây là áo của Quang Huy ban nãy. Chắc là nó sợ tôi ghen, ghen gì chứ! Đã là gì của nhau đâu?
- Của anh Huy đúng không? Không sao đâu! Tao không có ghen đâu mà lo!
- Mày… không ghen sao?- Nó nhướn mày hỏi lại.
- Không! Nếu chọn giữa tình yêu và tình bạn, tao nhất định sẽ chọn mày. Yên tâm!- Tôi câu cổ nó nằm dài lên giường. Nó nở nụ cười:
- Mày đừng lo, tao không phổng tay trên mày đâu!
- Tao tin mày mà!- Tôi cười híp mắt, đúng vậy! Có điều tôi thật sự không có ghen chút nào cả, bởi vì tôi chưa bao giờ cho anh là của tôi. Nó quay sang hỏi tôi:
- Rốt cuộc mày thích ai hơn?
- Tao…- Tôi liếm môi mình suy nghĩ, nếu tôi nhắm mắt lại, hình ảnh ai hiện ra đầu tiên, tôi sẽ trả lời là người đó. Ách, tôi nín bật, người tôi nhìn thấy là hắn.
- Quang Huy hay Thanh Tuấn?
- Tao… vừa hôn hắn, là hôn thật đó!- Tôi thú thật, lấy tay bịt miệng nó cho nó đừng hét toáng lên. Nó gật đầu hiểu ý. Tôi mới buông ra, nó đã nói:
- Là Thanh Tuấn!
- Tao không biết!- Tôi nhún vai.
- Mất first kiss sớm cho nên Minh Minh nhà ta gan thế nhở?- Nó mỉm cười gian xảo.
- Lần đó là do “tai nạn” thôi! Anh họ của tao mà, sao tính là first kiss được??(Đó là lý do Minh Minh không bao giờ nhắc đến first kiss).
- Minh Minh à, dù mày chọn ai đi chăng nữa thì 1 người sẽ phải buồn. Tao thấy mày nên chọn ra sớm thì tốt hơn. Tránh để đêm dài lắm mộng, người không nhận được tình cảm sẽ đau nhiều hơn!- Nó nhìn tôi nghiêm túc nói.
- Mày… đang nói đến anh Huy sao?- Tôi lành lạnh hỏi.
- Ừ.- Nó cũng thú nhận thật.
- Tao không biết cách nào để nói ra! Tao cũng chưa chắc chắn lắm!- Tôi chép miệng, quyết định của tôi dù đúng hay sai thì cũng làm tôi hạnh phúc suốt cuộc đời hoặc ngược lại.
- Ừ! Tao luôn ủng hộ mày!- Nó mỉm cười, tôi nhìn nó. Có nó làm bạn là điều quý báu nhất tôi từng có. . .
- Là Thanh Tuấn!
………………………………………………………………………………………
Một căn nhà nhỏ hiện ra trước mặt Hải Yến. Anh tiến lên mở cửa. Ngôi nhà rất dễ thương, không quá rộng, nhìn nó giống 1 quán nước nhỏ. Cô đi theo phía sau anh, bên trong căn nhà chỉ toàn là màu đen. Anh bật đèn sáng lên. Lúc này, Hải Yến mới thấy rõ trước mắt là những cây nến được sắp xếp thành hình trái tim, chính giữa còn có bó hoa hồng. Là dành cho Minh Minh. Bên cạnh là 1 quầy nước giống như quán bar thu nhỏ. Quang Huy xoay người lại nhìn cô:
- Ngồi đi!- Anh mỉm cười chỉ tay vào chiếc ghế đối diện quầy pha chế. Cô im lặng ngồi vào chiếc ghế đó.- Em uống gì?
- Em không uống bia hay rượu đâu!- Cô không nói chính xác thứ mình uống như để anh đủ hiểu mà không đưa ra 2 món đó.
- Sao không thử Drum nhỉ? Pha loãng với hương, sẽ không say đâu! (Win từng uống 3 ly mạnh, có pha hương chút ít mà không say ^^).
Hải Yến bặm môi rồi nhìn anh:
- Em…pha được chứ?
Anh nhíu mày 1 chút rồi mỉm cười:
- Tất nhiên là được!
******
Tôi vỗ vỗ má mình trước gương. AAAAAAA, tôi đã làm gì vậy? Cho hắn hôn, hơn nữa còn mạnh dạng đáp trả. Tôi điên rồi, điên thật rồi! Tôi nằm phịch xuống giường giơ tay lấy chiếc laptop. Tay tôi vơ trúng chiếc đồng hồ cát của anh hôm bữa. Tôi bật dậy, cầm chiếc đồng hồ ra săm soi. Chỉ còn 1 chút nữa nó đã chảy hết rồi. Tay tôi run run nhớ đến lời anh, tôi cắn môi 1 cái rồi lật ngược nó lại. Rốt cuộc, tôi cũng thấy thoải mái hơn đôi chút vì… hạt cát cuối cùng vẫn chưa rơi xuống. Lúc trước, tôi mong muốn cái ngày này bao nhiêu thì bây giờ lại không muốn nó đến bấy nhiêu. Chẳng lẽ tôi thích hắn rồi sao? Thần trí tôi dạo này không được bình thường, hắn đề nghị cái gì cũng gật đầu, hắn muốn cái gì cũng đồng ý. Trời ơi, con gái con lứa như vậy là chết rồi! Nhưng hắn không thỏa mãn điều kiện làm bạn trai của tôi. Ít ra lí trí cũng phải thế!
Tôi online facebook, 1 tuần nay tôi không online rồi. Chán thật, từ lúc quen biết hắn thì chẳng ngày nào yên ổn. Không phải kẻ thù của hắn dày vò thì là người yêu, không phải 2 loại người ở trên thì là hắn. Nhưng lần gần đây nhất… không phải là do hắn. Mặc kệ vậy, chuyện đã qua thì không nên nhớ lại. Tôi kiểm tra danh sách kết bạn, dạo này không có thói quen add những người lạ để tránh vây vào phiền phức, vây vào hắn đã là quá đủ.
Không tên: Ê.
Đây là 1 nick lạ, sao lại inbox tôi nhỉ? Tôi sang tường nhà người này tìm hiểu xem. Là nick mới lập. Ách, avatar cực kì bôi nhọ người nhìn đặc biệt là bôi nhọ tôi. Tôi đoán ra ngay là hắn, chỉ có hắn mới có bức ảnh tôi đang ngủ bị vẽ vời tùm lum lên mặt. Tôi nổi nóng, nhấn mạnh và nhanh bàn phím như chưa từng được đụng đến nó.
Minh Minh Là Ta: Thay avatar ngay tên khốn kia!
Không tên: Đẹp!
Minh Minh Là Ta: Muốn gì đây? Bôi nhọ người khác như vậy vui lắm à?
Không tên: Vui!
Minh Minh Là Ta: Cái…@@#$#^%&(&%^%$%*. Thay không hả?
Không tên: Sẽ thay, cho tôi hôn cái nữa nhé!
*Rầm*, đang ngồi trên ngã ngang xuống đất. Thật là điên cái đầu mà, cha sanh mẹ đẻ có bản quyền chứ có phải hàng chùa đâu mà muốn hôn là hôn thế? Cũng may, đứa con trong lòng tôi vẫn không trầy xước sứt mẻ gì. Tôi lồm cồm bò lên giường gõ chat.
Minh Minh Là Ta: Đang mơ à?
Không tên: Vậy thôi! Lúc nãy hôn cũng được lắm…
*Rầm*, lần này không phải là tôi té mà là Thiện Nhân nó xô cửa vào, tình trạng trên người cực kì rách rưới.
Minh Minh Là Ta: Tức rồi nha! Không đùa với anh đâu!
Sau khi gõ xong câu chat, tôi ngẩng đầu lên hỏi nó:
- Làm gì mà nhơ nhuốc thế? Lúc nãy sao không gặp?
- Nãy giờ trốn trong nhà vệ sinh của trường lấy gì gặp?- Nó nằm xuống sàn phòng của tôi. Tôi quăng cho nó con gấu bông.
- Sao phải trốn?
- Trường gì mà toàn bánh bèo hám trai ế lâu năm. Mới ló mặt ra đã bị mời khiêu vũ, hết mẹ này rồi tới mẹ khác. Không trốn mới là lạ. Ê, mà trốn xong mới nhận ra 1 điều. . .
- Sao?- Tôi tròn mắt hỏi nó, nhà vệ sinh thì có gì vui thế?
- Là thiên đường, hắc hắc.- Nó ôm con gấu cười khoái trá, ách, tôi hiểu rồi. Tôi lại liếc vào màn hình.
Không tên: Ai bảo tôi đùa bao giờ?
Minh Minh Là Ta: Lúc nãy anh cũng ngại kia mà! Sao giờ lật lộng như chỉ mình tôi ngại thế?
Lúc nãy khi vừa buông nhau ra, hắn là người quay đi đầu tiên. Còn bảo không ngại chắc? Thậm chí hắn còn bỏ tôi giữa đường, quay về hướng ngược lại dù hướng đó không phải nhà hắn!
Không tên: Đang nhập văn bản. . . *ngừng*. . . Đang nhập văn bản. . . *ngừng*. . .
Thấy chưa, thấy chưa, còn làm như mình hầm hố chẳng bằng. Tôi liếc qua ả Thiện Nhân.
- Nè! Con Yến đi đâu rồi?
- Đi về nhà chứ đâu? Nãy giờ tôi lưu lạc chốn thiên đường, nào có biết!- Nó cầm cái điện thoại bấm bấm.- Mượn điện thoại của bà cái coi, điện thoại hết tiền rồi!
- Làm gì?
- Gọi cho ba mẹ kêu ổng bả gữi tiền về chứ chi?- Nó vẫy vẫy tay. Tôi lôi cái điện thoại ra đưa cho nó. Tôi cũng quên béng cái iphone 6 của hắn. Nó trợn mắt:
- Bà ăn cắp ở đâu vậy?
- Gì chứ! Tên Thanh Tuấn cho đó!- Tôi nói giọng đắc ý như người chiến thắng
Nhanh như chớp, tôi chỉ nghe tiếng nó đáp lên giường mình. Nó lay lay vai tôi, nở nụ cười đáng yêu như con nít:
- Chúng ta là chị em tốt đúng không?
Tôi không trả lời mà há hốc mồm nhìn nó. Lúc nãy còn tỏ thái độ khinh thường sao bây giờ tốt hơn bình thường vậy? Nó vẫn tiếp tục cười:
- Chị có thể nhường Thanh Tuấn cho em được không?
“A, a, không cần nữa! Em hưởng ké cũng được!” Khỏi nói thì cũng đã biết số phận nó ra sao. Tôi đạp 1 phát té xuống sàn, nó chưa kịp phản ứng đã bị tôi cầm gối đánh túi bụi. Tiếng tin nhắn facebook vang lên tôi mới buông nó ra.
Không tên: Tôi không có ngại!
Minh Minh Là Ta: Tin được không? Giải thích đầy đủ dữ hén! 30 phút mới gõ được 4 chữ với 1 dấu chấm than.
Không tên: Cô chết với tôi!
Minh Minh Là Ta: Í trời ơi sợ quá. Sợ nhất là cái thứ côn đồ lưu manh hở ra là chết với chóc!
Không tên: Cô hay lắm!
Minh Minh Là Ta: Hay sao không? Cảm ơn, quá khen! Cái đồ chân dài não ngắn. . .
Không tên: *biểu tượng tức giận*.
Minh Minh Là Ta: *biểu tượng lè lưỡi nham nhở*.
-Gọi xong chưa?- Tôi quay sang nhìn nó, trời đất, nó đang cố nhét cái điện thoại tôi vào cái ốp lưng của nó. Chẳng lẽ tôi không phân biệt được 5S và 6? Nó ngẩng đầu lên cười hề hề:
- Tôi đang thử xem cái nào to hơn!
- Ờ!
“A, a, tha đi mà! Đi sang đây ở tối ngày bị bạo hành là sao?”.
- Vị này thì sao?- Hải Yến ngà ngà say đưa ra 1 ly nữa. Trông cô và anh có vẻ đang rất vui.
- Mật ong sao?- Anh đưa lên uống thử.
- Đúng vậy!- Cô mỉm cười rồi uống cạn ly nữa. Chả biết drum có cuốn hút hay sao mà cô lại uống hết vị này đến vị khác, trong lòng cũng lâng lâng lạ thường. Anh lúc nào cũng có nụ cười hiện hữu trên mặt, anh nói anh đang buồn sao? Ai tin được chứ! Hải Yến ngẩng ra nhìn anh vài giây. Anh ngước mặt lên, trong phút chốc, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh. Hải Yến nhún vai nhẹ 1 cái rồi quay đi nơi khác:
- Mấy giờ rồi ạ?
- Ừm, 10 giờ!
- Á, trễ rồi. Em về trước đây!- Cô cầm túi xách chuẩn bị bỏ đi. Anh níu tay cô lại:
- Anh đưa em về!
- À… Dạ…- Cô có chút không được tự nhiên nhưng vẫn chấp nhận.
Đường phố Sài Gòn về đêm lạnh tanh, lâu lâu mới có tiếng xe vụt qua. Cô đi cạnh anh, cả 2 không nói gì. Họ vẫn giữ khoảng cách nhất định để không bị hiểu lầm. Sương buông xuống, nhiệt độ giảm xuống lành lạnh. Hải Yến mặc chiếc váy ngắn ngang gối, chất liệu voan mỏng nhẹ nhàng, cô đưa 2 tay xoa xoa nhau. Quang Huy cởi chiếc áo vest khoác ngoài choàng lên cho cô. Hải Yến lắc đầu:
- Không cần đâu ạ!
- Anh không muốn làm người con trai không biết ga lăng với con gái!
Cô mỉm cười rồi khoác vào. Sau phút đó, đường phố lại trở về vẻ lạnh nhạt yên tĩnh. Hải Yến cũng là 1 cô gái có khuôn mặt xinh xắn, khuôn mặt hơi nhỏ, đôi mắt to tròn tròn lanh lợi cùng cái miệng chúm chím. Không quá đẹp nhưng nhìn thoải mái. Minh Minh cũng không phải quá xấu, Minh Minh có nụ cười tươi hơn cả hoa, khi nhìn cô cười người đối diện cũng thấy vui vui, duy chỉ có tính khí cô thất thường khó đoán nên đành ế 1 thời gian dài dẳng.
- Đưa em đến đây được rồi! Em sẽ ở lại nhà Minh Minh , trễ quá nhà em không mở cửa!- Cô cởi chiếc áo khoác trả lại cho anh. Quang Huy nhướn mày:
- Thêm 1 đoạn nữa đi, ở đây cũng hơi xa nhà Minh Minh. Em là con gái, đi 1 mình vào lúc này không tốt lắm!
Trong lòng Hải Yến âm ấm lạ lùng. Cô đã quen biết bao nhiêu người nhưng chẳng ai quan tâm đến cô như… người dưng thế này. Cô cũng thấy có lỗi với bạn thân của mình, cô không nên có cảm giác này, chắc chỉ là nhất thời thôi. Cô đi tiếp, gót giày nhẹ nhàng chạm vào mặt đường tạo ra tiếng lộp cộp đơn độc. Ngay cả khi có người đi cùng, cô vẫn cảm thấy mình cô đơn. Anh bước lại gần cô hơn kéo tay cô:
- Có người đang đi theo chúng ta!
- Hả?- Cô cắn môi, cô đã nghe tiếng động gì đâu.
- Rất đông đó! Anh đếm đến 3, chúng ta sẽ phải chạy thật nhanh, cởi giày ra đi!- Anh nói nhỏ vào tai cô. Hải Yến gật đầu tháo đôi giày cao gót ra.- 1…2…3…
Cô và anh nắm tay chạy nhanh về phía trước. Đám người phía sau cũng chán việc nối đuôi mà đuổi theo rầm rầm. Cũng may Hải Yến nhẹ cân lại nhỏ người nên di chuyển nhanh nhẹn không cản trở anh. Đến 1 con hẻm, anh và cô rẽ vào. Bọn họ cũng rẽ theo. Đến con đường bị chia làm 2 ngã. Anh và cô rẽ phải tấp vào 1 bức tường đen. Khe trũng khá nhỏ, anh áp người đứng ngoài cô. Trũng khá tối, có thể nói chẳng thể nhìn thấy gì ở phía trong. Bọn họ chia làm 2 ngã đi tìm. Hải Yến im lặng lắng nghe tiếng chân chạy rầm rập qua mình. Anh và cô thở phào nhẹ nhõm khi đám người chạy qua đó mà chẳng hay biết sự hiện diện của 2 người. Sau khi cảm thấy an toàn, anh và cô rời khỏi đó.
- Họ là ai vậy ạ?- Vừa đi, cô vừa hỏi anh.
- Ừm… chắc là 1 đối thủ cạnh tranh của công ty. Anh không có hứng gây sự giống em mình!- Anh cười hề hề. Hải Yến bĩu môi, lần trước cũng do anh mà Minh Minh bị bắt, lần này cũng do anh mà cô phải chạy thụt mạng, còn nói mình không gây sự nữa! Đúng là đẹp trai nhưng quá trơ trẽn rồi. . .
Cô đi chân trần, mặt đất bên dưới lạnh tanh, lâu lâu cô lại phải nhấc 1 bên chân lên cho đỡ lạnh. Anh thấy mình cũng có lỗi, như không lại lôi cô vào cuộc chạy trốn. Anh kéo tay cô:
- Lên đi, anh cõng!
- Không cần đâu! Em tự đi được mà!- Cô có tiến lên nhanh hơn, vượt anh 1 quãng xa. Anh đuổi theo:
- Là do anh mà em phải đi chân trần còn bị mất cả đôi giày nữa! Để anh thể hiện thành ý đi!
- Đã bảo không cần mà!- Cô quay đầu lại nở nụ cười với anh rồi chạy đi trước, cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt nhưng không quay lại nhìn anh, bước chân cứ chạy về phía trước. Nhà Minh Minh cũng cách đây không xa, cô không tin là mình không đến được tới đó. . .
- CẢM ƠN EM NHÉ!- Anh nở nụ cười, giơ tay trước miệng hô to cho cô nghe thấy.
- ĐƯỢC!- Cô cũng đáp lại rồi rẽ vào con hẻm nhà Minh Minh.
- Kia rồi!- Anh quay đầu lại hướng vừa phát ra âm thanh, anh nhếch mép:” Xông vào cả đi! Tôi đảm bảo sẽ đối đãi các người thật tốt!”
********
- Sao giờ này mới về? 10 giờ 30 rồi đó! Nãy giờ mày đi đâu? Tao cứ tưởng mày về rồi, ai ngờ ba mẹ mày mới gọi sang hỏi tao, làm tao phải tự ứng phó!- Tôi đi xuống mở cửa cho con Yến sau khi nghe tiếng chuông cửa cùng tiếng gọi của nó. Ba mẹ tôi đi công tác cả rồi, nếu không sẽ không dễ dàng có chuyện này đâu.
- Mở cửa đi! Bà lạnh sắp chết rồi đây này…- Nó nói. Tay đan vào nhau, chắc nó lạnh thật.
- Có áo vest ngoài mà… lạnh cái gì!- Tôi vừa nói ra câu đó thì chằm chằm quan sát cái áo vest đen nó đang khoác, là của con trai.
- À… không có gì!- Nó đẩy tay tôi đi vào. Tôi cũng đi theo nó lên phòng mình.
- Đi qua phòng kia ngủ!- Tôi đạp đạp ả Thiện Nhân đang nằm trên sàn của mình. Nó ngủ nãy giờ rồi, nghe đâu trốn trong thiên đường hao công tổn sức lắm. Nó nhừa nhựa:
- Mệt quá! Không đi đâu hết!
Nhìn bộ dạng nhăn nheo của nó cũng thấy tội nghiệp. Cho nó ngủ dưới sàn canh cửa vậy. Con Yến vào phòng tắm thay bộ đồ ngủ của tôi. Lát sau, nó cầm chiếc áo vest đi ra. Tôi kéo nó ngồi lên giường:
- Là áo của ai thế?
- Ừm…- Nó lúng túng không trả lời. Tôi cũng phần nào đoán được đây là áo của Quang Huy ban nãy. Chắc là nó sợ tôi ghen, ghen gì chứ! Đã là gì của nhau đâu?
- Của anh Huy đúng không? Không sao đâu! Tao không có ghen đâu mà lo!
- Mày… không ghen sao?- Nó nhướn mày hỏi lại.
- Không! Nếu chọn giữa tình yêu và tình bạn, tao nhất định sẽ chọn mày. Yên tâm!- Tôi câu cổ nó nằm dài lên giường. Nó nở nụ cười:
- Mày đừng lo, tao không phổng tay trên mày đâu!
- Tao tin mày mà!- Tôi cười híp mắt, đúng vậy! Có điều tôi thật sự không có ghen chút nào cả, bởi vì tôi chưa bao giờ cho anh là của tôi. Nó quay sang hỏi tôi:
- Rốt cuộc mày thích ai hơn?
- Tao…- Tôi liếm môi mình suy nghĩ, nếu tôi nhắm mắt lại, hình ảnh ai hiện ra đầu tiên, tôi sẽ trả lời là người đó. Ách, tôi nín bật, người tôi nhìn thấy là hắn.
- Quang Huy hay Thanh Tuấn?
- Tao… vừa hôn hắn, là hôn thật đó!- Tôi thú thật, lấy tay bịt miệng nó cho nó đừng hét toáng lên. Nó gật đầu hiểu ý. Tôi mới buông ra, nó đã nói:
- Là Thanh Tuấn!
- Tao không biết!- Tôi nhún vai.
- Mất first kiss sớm cho nên Minh Minh nhà ta gan thế nhở?- Nó mỉm cười gian xảo.
- Lần đó là do “tai nạn” thôi! Anh họ của tao mà, sao tính là first kiss được??(Đó là lý do Minh Minh không bao giờ nhắc đến first kiss).
- Minh Minh à, dù mày chọn ai đi chăng nữa thì 1 người sẽ phải buồn. Tao thấy mày nên chọn ra sớm thì tốt hơn. Tránh để đêm dài lắm mộng, người không nhận được tình cảm sẽ đau nhiều hơn!- Nó nhìn tôi nghiêm túc nói.
- Mày… đang nói đến anh Huy sao?- Tôi lành lạnh hỏi.
- Ừ.- Nó cũng thú nhận thật.
- Tao không biết cách nào để nói ra! Tao cũng chưa chắc chắn lắm!- Tôi chép miệng, quyết định của tôi dù đúng hay sai thì cũng làm tôi hạnh phúc suốt cuộc đời hoặc ngược lại.
- Ừ! Tao luôn ủng hộ mày!- Nó mỉm cười, tôi nhìn nó. Có nó làm bạn là điều quý báu nhất tôi từng có. . .
/45
|