“Thật sao, vậy là tốt rồi” Bạch Dương yên tâm cười cười. Advertisement
“Đúng rồi, lát nữa tôi phải đến tập đoàn Phó Thị tìm Phó Kình Hiên bàn bạc công việc, không thể đưa cô đi được, cô.. “
“Tôi tự gọi xe là được, anh có việc thì đi trước đi.” Bạch Dương cười nói.
Ting, thang máy mở ra. Advertisement
Hai người tạm biệt nhau ở ven đường Bạch Dương đón xe về Thiên Thịnh.
Mà Trình Minh Viễn lái xe đến Phó Thị.
Tập đoàn Phó Thị, Cố Việt Bân đi theo trợ lý Trương đến văn phòng của Tổng giám đốc.
Phó Kình Hiên đang chờ ông ta ở bên trong.
Cố Việt Bân đi vào, kéo ghế ngồi xuống: “Kình Hiên, tôi nghĩ cậu đoán được lý do tôi tìm cậu là gì?”
“Tử Yên.” Phó Kình Hiên đan ngón tay vào nhau nhìn ông ta, trả lời.
Cố Việt Bân gật đầu: “Không sai, tôi †ìm cậu vì Tử Yên, tôi nghe Tử Yên nói những ngày gần đây cậu rất hờ hững, rất lạnh nhạt với con bé, Tử Yên tìm cậu nói chuyện, cậu cũng không cho con bé cơ hội, rốt cuộc nó đã làm gì làm cho cậu tức giận như vậy?”
Phó Kình Hiên cụp mắt xuống: “Bác trai tới đây vì Tử Yên để bác đến hay là tự mình muốn đến?”
Cố Việt Bân ho hai tiếng: “Cả hai, Tử Yên nói cậu không để ý đến con bé nên muốn †ôi đến gặp cậu, đúng lúc tôi là người ba không thể nhìn con gái chịu tủi thân nên mới tới, Kình Hiên, nếu như Tử Yên làm sai chọc giận cậu thì cậu cứ nói ra, tôi sẽ nói Tử Yên xin lỗi cậu được không?”
Phó Kình Hiên vuốt ve ngón tay, không nói gì.
Cố Việt Bân không đoán ra được anh nghĩ như thế nào, trong lòng cũng không chắc chắn.
“Kình Hiên à” Cố Việt Bân nghiêng người lên phía trước: “Cậu nói cho tôi biết có phải mấy ngày trước những chuyện mà Tử Yên làm ở yến tiệc khiến cậu cảm thấy mất mặt, cho nên cậu mới… “
“Không phải.” Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cháu chỉ đột nhiên cảm thấy mình và Tử Yên không quá phù hợp.”
Cố Việt Bân nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt không tốt lắm: “Kình Hiên, không quá phù hợp cái gì, cậu đừng nói với tôi là muốn chia tay Tử Yên nhé?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, ngước mắt nhìn thẳng ông ta: “Nếu bác trai đã nói đến đây, vậy cháu xin phép được nói thẳng, cháu thật sự.. “
Anh còn chưa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của Cố Việt Bân đã cắt ngang.
Cố Việt Bân làm động tác dừng lại đợi lát nữa hãy nói với anh, sau đó lấy điện thoại ra: “Alo, chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Cố, không xong rồi, vừa rồi bộ phận CSKH báo cáo sản phẩm mới của chúng ta vừa đưa ra thị trường đã xuất hiện một số vấn đề, rất nhiều người tiêu dùng đến tập đoàn chúng ta, muốn chúng †a cho một câu trả lời, nếu không thì sẽ tố cáo với bộ Công thương chuyện chúng ta cố ý buôn bán hàng giả lừa gạt người tiêu dùng.” Trợ lý vội vàng nói.
“Cái gì?” Cố Việt Bân thay đổi sắc mặt, đứng lên: “Những người tiêu dùng đó ăn no rửng mỡ à, chuyện vớ vẩn như thế cũng muốn đi tố cáo, tôi sẽ lập tức quay về.”
Ông ta cất điện thoại rồi nói: “Kình Hiên, có gì thì lần sau nói tiếp, bên tập đoàn xảy ra chút chuyện, tôi đi trước, cậu tranh thủ làm hòa với Tử Yên, hai ngày nay cậu không để ý đến nó nên Tử Yên ăn không ngon ngủ không yên, tôi nhìn thấy rất đau lòng.”
Ông ta nói xong thì nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nhíu mày lại, rõ ràng không vui vì chuyện này.
Nhưng cũng không có cách nào khác, anh không thể gọi người quay lại.
“Đúng rồi, lát nữa tôi phải đến tập đoàn Phó Thị tìm Phó Kình Hiên bàn bạc công việc, không thể đưa cô đi được, cô.. “
“Tôi tự gọi xe là được, anh có việc thì đi trước đi.” Bạch Dương cười nói.
Ting, thang máy mở ra. Advertisement
Hai người tạm biệt nhau ở ven đường Bạch Dương đón xe về Thiên Thịnh.
Mà Trình Minh Viễn lái xe đến Phó Thị.
Tập đoàn Phó Thị, Cố Việt Bân đi theo trợ lý Trương đến văn phòng của Tổng giám đốc.
Phó Kình Hiên đang chờ ông ta ở bên trong.
Cố Việt Bân đi vào, kéo ghế ngồi xuống: “Kình Hiên, tôi nghĩ cậu đoán được lý do tôi tìm cậu là gì?”
“Tử Yên.” Phó Kình Hiên đan ngón tay vào nhau nhìn ông ta, trả lời.
Cố Việt Bân gật đầu: “Không sai, tôi †ìm cậu vì Tử Yên, tôi nghe Tử Yên nói những ngày gần đây cậu rất hờ hững, rất lạnh nhạt với con bé, Tử Yên tìm cậu nói chuyện, cậu cũng không cho con bé cơ hội, rốt cuộc nó đã làm gì làm cho cậu tức giận như vậy?”
Phó Kình Hiên cụp mắt xuống: “Bác trai tới đây vì Tử Yên để bác đến hay là tự mình muốn đến?”
Cố Việt Bân ho hai tiếng: “Cả hai, Tử Yên nói cậu không để ý đến con bé nên muốn †ôi đến gặp cậu, đúng lúc tôi là người ba không thể nhìn con gái chịu tủi thân nên mới tới, Kình Hiên, nếu như Tử Yên làm sai chọc giận cậu thì cậu cứ nói ra, tôi sẽ nói Tử Yên xin lỗi cậu được không?”
Phó Kình Hiên vuốt ve ngón tay, không nói gì.
Cố Việt Bân không đoán ra được anh nghĩ như thế nào, trong lòng cũng không chắc chắn.
“Kình Hiên à” Cố Việt Bân nghiêng người lên phía trước: “Cậu nói cho tôi biết có phải mấy ngày trước những chuyện mà Tử Yên làm ở yến tiệc khiến cậu cảm thấy mất mặt, cho nên cậu mới… “
“Không phải.” Phó Kình Hiên nhíu mày: “Cháu chỉ đột nhiên cảm thấy mình và Tử Yên không quá phù hợp.”
Cố Việt Bân nghe vậy thì trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt không tốt lắm: “Kình Hiên, không quá phù hợp cái gì, cậu đừng nói với tôi là muốn chia tay Tử Yên nhé?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, ngước mắt nhìn thẳng ông ta: “Nếu bác trai đã nói đến đây, vậy cháu xin phép được nói thẳng, cháu thật sự.. “
Anh còn chưa nói xong thì tiếng chuông điện thoại của Cố Việt Bân đã cắt ngang.
Cố Việt Bân làm động tác dừng lại đợi lát nữa hãy nói với anh, sau đó lấy điện thoại ra: “Alo, chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Cố, không xong rồi, vừa rồi bộ phận CSKH báo cáo sản phẩm mới của chúng ta vừa đưa ra thị trường đã xuất hiện một số vấn đề, rất nhiều người tiêu dùng đến tập đoàn chúng ta, muốn chúng †a cho một câu trả lời, nếu không thì sẽ tố cáo với bộ Công thương chuyện chúng ta cố ý buôn bán hàng giả lừa gạt người tiêu dùng.” Trợ lý vội vàng nói.
“Cái gì?” Cố Việt Bân thay đổi sắc mặt, đứng lên: “Những người tiêu dùng đó ăn no rửng mỡ à, chuyện vớ vẩn như thế cũng muốn đi tố cáo, tôi sẽ lập tức quay về.”
Ông ta cất điện thoại rồi nói: “Kình Hiên, có gì thì lần sau nói tiếp, bên tập đoàn xảy ra chút chuyện, tôi đi trước, cậu tranh thủ làm hòa với Tử Yên, hai ngày nay cậu không để ý đến nó nên Tử Yên ăn không ngon ngủ không yên, tôi nhìn thấy rất đau lòng.”
Ông ta nói xong thì nhanh chóng rời khỏi văn phòng của Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nhíu mày lại, rõ ràng không vui vì chuyện này.
Nhưng cũng không có cách nào khác, anh không thể gọi người quay lại.
/1278
|