Nhưng ánh mắt nhìn cô lại không hề có độ ẩm, càng không có cảm xúc gì, nhìn cô giống như đang nhìn một vật chết, làm cho cô không nhịn được run lên.
Người này rất nguy hiểm! Advertisement
Trong đầu Bạch Dương lập tức hiện ra câu nói này, cô nắm chặt bàn tay, duy trì cảnh giác hỏi: “Chào ngài, xin hỏi anh làm gì nhìn tôi như vậy, chúng ta quen biết sao?”
Người đàn ông khẽ há miệng, giọng nói và ánh mắt giống nhau, không hề có cảm xúc gì, lạnh lẽo không có tình cảm: “Cô không nên tiếp tục ảnh hưởng đến anh ta, nếu tiếp tục như vậy, tôi không thể giữ lời hứa với người kia.”
“Cái gì?” Bạch Dương ngây ra: “Không nên tiếp tục ảnh hưởng đến anh ta cái gì, anh ta là ai, còn người kia là ai?” Advertisement
Sao cô nghe không hiểu gì cả.
Người đàn ông lại im lặng không nói chuyện.
Bạch Dương còn muốn hỏi cho rõ ràng, sau người truyền đến giọng nói của Lương Triết: “Chị”
Bạch Dương quay đầu: “Lương Triết, cậu quay lại rồi à”
Lương Triết cười chạy chậm tới: “Chị, không phải em nói chị đi vào trước à, sao lại đứng đây một mình.”
“Một mình?” Bạch Dương sửng sốt một chút: “Tôi không đứng một mình, tôi vừa nói chuyện với người này, chẳng phải...
Hả, người đâu rồi?”
Bạch Dương quay đầu lại, chuẩn bị giới thiệu cho Lương Triết, kết quả lại nhìn thấy đối diện không có ai, không biết người đàn ông kia đã đi đâu.
“Người nào, chị, chị đang nói gì vậy?”
Lương Triết khó hiểu nhìn cô: “Làm gì có ai: Bạch Dương nghe vậy thì sững sờ, sau đó lại lắc đầu nở nụ cười: “Đã đi rồi, cho nên cậu không nhìn thấy.”
“Vậy à” Lương Triết gật đầu: “Người kia là ai?”
Bạch Dương nhún vai: “Không biết, dáng dấp rất đẹp, cảm giác có chút vui buồn thất thường, tôi không giải thích được.”
Cô vừa nghĩ đến người đàn ông kia thì không nhịn được suy tư.
Hình như người đàn ông kia biết cô.
Nhưng kỳ lạ là từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua anh ta.
“Chị? Chị?” Lương Triết thấy Bạch Dương ngây người thì đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.
Bạch Dương lấy lại tinh thần, cong khóe miệng: “Sao vậy?”
“Chị vừa suy nghĩ gì đấy?” Lương Triết nhìn cô hỏi.
Bạch Dương im lặng, sau đó cười trả lời: “Không có gì, đi vào thôi, tôi hơi đói.”
“Được.” Lương Triết gật đầu đồng ý. . ngôn tình hoàn
Bạch Dương nhấc chân đi trước.
“Chờ một chút.” Lương Triết gọi cô lại.
Bạch Dương khó hiểu trừng mắt nhìn: “Sao vậy?”
“Khoác tay đi” Lương Triết cong cánh tay lên.
Bạch Dương thấy thế thì dở khóc dở cười: “Được thôi, anh chàng đẹp trai của tôi.
Trên mặt Lương Triết đỏ ửng, hai người đi vào nhà hàng.
Người này rất nguy hiểm! Advertisement
Trong đầu Bạch Dương lập tức hiện ra câu nói này, cô nắm chặt bàn tay, duy trì cảnh giác hỏi: “Chào ngài, xin hỏi anh làm gì nhìn tôi như vậy, chúng ta quen biết sao?”
Người đàn ông khẽ há miệng, giọng nói và ánh mắt giống nhau, không hề có cảm xúc gì, lạnh lẽo không có tình cảm: “Cô không nên tiếp tục ảnh hưởng đến anh ta, nếu tiếp tục như vậy, tôi không thể giữ lời hứa với người kia.”
“Cái gì?” Bạch Dương ngây ra: “Không nên tiếp tục ảnh hưởng đến anh ta cái gì, anh ta là ai, còn người kia là ai?” Advertisement
Sao cô nghe không hiểu gì cả.
Người đàn ông lại im lặng không nói chuyện.
Bạch Dương còn muốn hỏi cho rõ ràng, sau người truyền đến giọng nói của Lương Triết: “Chị”
Bạch Dương quay đầu: “Lương Triết, cậu quay lại rồi à”
Lương Triết cười chạy chậm tới: “Chị, không phải em nói chị đi vào trước à, sao lại đứng đây một mình.”
“Một mình?” Bạch Dương sửng sốt một chút: “Tôi không đứng một mình, tôi vừa nói chuyện với người này, chẳng phải...
Hả, người đâu rồi?”
Bạch Dương quay đầu lại, chuẩn bị giới thiệu cho Lương Triết, kết quả lại nhìn thấy đối diện không có ai, không biết người đàn ông kia đã đi đâu.
“Người nào, chị, chị đang nói gì vậy?”
Lương Triết khó hiểu nhìn cô: “Làm gì có ai: Bạch Dương nghe vậy thì sững sờ, sau đó lại lắc đầu nở nụ cười: “Đã đi rồi, cho nên cậu không nhìn thấy.”
“Vậy à” Lương Triết gật đầu: “Người kia là ai?”
Bạch Dương nhún vai: “Không biết, dáng dấp rất đẹp, cảm giác có chút vui buồn thất thường, tôi không giải thích được.”
Cô vừa nghĩ đến người đàn ông kia thì không nhịn được suy tư.
Hình như người đàn ông kia biết cô.
Nhưng kỳ lạ là từ trước tới nay cô chưa từng gặp qua anh ta.
“Chị? Chị?” Lương Triết thấy Bạch Dương ngây người thì đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.
Bạch Dương lấy lại tinh thần, cong khóe miệng: “Sao vậy?”
“Chị vừa suy nghĩ gì đấy?” Lương Triết nhìn cô hỏi.
Bạch Dương im lặng, sau đó cười trả lời: “Không có gì, đi vào thôi, tôi hơi đói.”
“Được.” Lương Triết gật đầu đồng ý. . ngôn tình hoàn
Bạch Dương nhấc chân đi trước.
“Chờ một chút.” Lương Triết gọi cô lại.
Bạch Dương khó hiểu trừng mắt nhìn: “Sao vậy?”
“Khoác tay đi” Lương Triết cong cánh tay lên.
Bạch Dương thấy thế thì dở khóc dở cười: “Được thôi, anh chàng đẹp trai của tôi.
Trên mặt Lương Triết đỏ ửng, hai người đi vào nhà hàng.
/1278
|