“Vì sao bây giờ cậu lại muốn nói với tôi?” Giọng Phó Kình Hiên có chút khàn khàn chất vấn. Advertisement
Trợ lý Trương gãi đầu một cái: “Chuyện này... Không phải bởi vì tôi biết cô Bạch là Phong Diệp, từ khi tôi phát hiện anh yêu cô Bạch, tôi biết anh không còn yêu Phong Diệp nữa, chỉ có một sự chấp niệm với Phong Diệp, anh nghĩ sự chấp niệm đó là tình yêu, nghĩ mình yêu Phong Diệp, nhưng bây giờ cô Bạch và Phong Diệp là một người, tôi cũng không cần giếu giếm.”
Ánh mắt Phó Kình Hiên tối lại, không nói chuyện.
Anh hiểu được cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng mình yêu Phong Diệp, nhưng anh đã sớm không yêu Phong Diệp mà là yêu Bạch Dương! Advertisement
Cho dù Phong Diệp là Bạch Dương, nhưng tình yêu này không giống, bởi vì khi anh yêu Bạch Dương thì hoàn toàn không biết cô là Phong Diệp.
Vì thế lúc đầu anh và Bạch Dương ly hôn, trong lòng của anh luôn cảm thấy mất đi thứ quan trọng nhất, cho nên khi anh nhìn đến Bạch Dương và người đàn ông khác thân thiết, trong lòng của anh mới buồn bực và không thoải mái.
Lúc này cuối cùng Phó Kình Hiên cũng hiểu vì sao Bạch Dương lại ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, vì sao vừa rồi anh làm hành động đó, bởi vì anh yêu cô, không phải bị lực lượng kia khống chế, mà xuất phát từ đáy lòng.
Trợ lý Trương nhìn vẻ mặt Phó Kình Hiên thì biết anh đã nghĩ thông suốt, khích lệ nói: “Tổng giám đốc Phó, anh mau nhận nhau với cô Bạch đi, tôi tin cô Bạch biết anh là bạn qua thư năm đó thì chắc chắn sẽ tha thứ cho anh.”
Tha thứ…
Phó Kình Hiên mím môi mỏng.
Anh không biết Bạch Dương có tha thứ cho mình hay không, nhưng anh chắc chắn muốn hỏi cô năm đó bọn họ hẹn gặp mặt, vì sao người đến không phải là cô mà là Cố Tử Yên.
Vì sao Cố Tử Yên lại biết bọn họ là bạn qua thư!
Phó Kình Hiên nghĩ đến đây thì lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Dương.
Không ngờ trong điện thoại truyền đến giọng nữ tổng đài lạnh lùng, nói cho anh biết Bạch Dương đã tắt máy điện thoại.
Trợ lý Trương cũng nghe thấy, ho nhẹ một tiếng: “Hay là anh đi tìm cô Bạch, nói rõ ràng trước mặt luôn?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, có chút động lòng.
Chẳng qua anh nhanh chóng lắc đầu: “Đến nhà họ Cố trước, tôi muốn tự mình lột mặt nạ dối trá của Cố Tử Yên.”
“Vâng, tôi đi chuẩn bị xe” Trợ lý Trương hào hứng đẩy mắt kính, sau đó ra ngoài.
Phó Kình Hiên mở album ảnh, trước đó anh đã chụp hai tấm ảnh Bạch Dương †rong cửa hàng lễ phục, trong ánh mắt sâu thẳm lại có vẻ dịu dàng: “Vì sao chúng ta kết hôn sáu năm, em không nói ra chúng †a từng là bạn qua thư chứ?”
Nếu như cô nói ra, có lẽ anh sẽ biết cô mới là Phong Diệp.
Vậy anh sẽ không đối xử với cô như vậy!
Tiỉng!
Điện thoại rung lên.
Phó Kình Hiên nhìn tin nhắn hiện ra, trợ lý Trương gửi tới: Tổng giám đốc Phó, tôi lái xe ra cửa chính của tập đoàn chờ anh.
Trợ lý Trương gãi đầu một cái: “Chuyện này... Không phải bởi vì tôi biết cô Bạch là Phong Diệp, từ khi tôi phát hiện anh yêu cô Bạch, tôi biết anh không còn yêu Phong Diệp nữa, chỉ có một sự chấp niệm với Phong Diệp, anh nghĩ sự chấp niệm đó là tình yêu, nghĩ mình yêu Phong Diệp, nhưng bây giờ cô Bạch và Phong Diệp là một người, tôi cũng không cần giếu giếm.”
Ánh mắt Phó Kình Hiên tối lại, không nói chuyện.
Anh hiểu được cho đến bây giờ anh vẫn cho rằng mình yêu Phong Diệp, nhưng anh đã sớm không yêu Phong Diệp mà là yêu Bạch Dương! Advertisement
Cho dù Phong Diệp là Bạch Dương, nhưng tình yêu này không giống, bởi vì khi anh yêu Bạch Dương thì hoàn toàn không biết cô là Phong Diệp.
Vì thế lúc đầu anh và Bạch Dương ly hôn, trong lòng của anh luôn cảm thấy mất đi thứ quan trọng nhất, cho nên khi anh nhìn đến Bạch Dương và người đàn ông khác thân thiết, trong lòng của anh mới buồn bực và không thoải mái.
Lúc này cuối cùng Phó Kình Hiên cũng hiểu vì sao Bạch Dương lại ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, vì sao vừa rồi anh làm hành động đó, bởi vì anh yêu cô, không phải bị lực lượng kia khống chế, mà xuất phát từ đáy lòng.
Trợ lý Trương nhìn vẻ mặt Phó Kình Hiên thì biết anh đã nghĩ thông suốt, khích lệ nói: “Tổng giám đốc Phó, anh mau nhận nhau với cô Bạch đi, tôi tin cô Bạch biết anh là bạn qua thư năm đó thì chắc chắn sẽ tha thứ cho anh.”
Tha thứ…
Phó Kình Hiên mím môi mỏng.
Anh không biết Bạch Dương có tha thứ cho mình hay không, nhưng anh chắc chắn muốn hỏi cô năm đó bọn họ hẹn gặp mặt, vì sao người đến không phải là cô mà là Cố Tử Yên.
Vì sao Cố Tử Yên lại biết bọn họ là bạn qua thư!
Phó Kình Hiên nghĩ đến đây thì lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Dương.
Không ngờ trong điện thoại truyền đến giọng nữ tổng đài lạnh lùng, nói cho anh biết Bạch Dương đã tắt máy điện thoại.
Trợ lý Trương cũng nghe thấy, ho nhẹ một tiếng: “Hay là anh đi tìm cô Bạch, nói rõ ràng trước mặt luôn?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, có chút động lòng.
Chẳng qua anh nhanh chóng lắc đầu: “Đến nhà họ Cố trước, tôi muốn tự mình lột mặt nạ dối trá của Cố Tử Yên.”
“Vâng, tôi đi chuẩn bị xe” Trợ lý Trương hào hứng đẩy mắt kính, sau đó ra ngoài.
Phó Kình Hiên mở album ảnh, trước đó anh đã chụp hai tấm ảnh Bạch Dương †rong cửa hàng lễ phục, trong ánh mắt sâu thẳm lại có vẻ dịu dàng: “Vì sao chúng ta kết hôn sáu năm, em không nói ra chúng †a từng là bạn qua thư chứ?”
Nếu như cô nói ra, có lẽ anh sẽ biết cô mới là Phong Diệp.
Vậy anh sẽ không đối xử với cô như vậy!
Tiỉng!
Điện thoại rung lên.
Phó Kình Hiên nhìn tin nhắn hiện ra, trợ lý Trương gửi tới: Tổng giám đốc Phó, tôi lái xe ra cửa chính của tập đoàn chờ anh.
/1278
|