Lục Khởi cũng vui vẻ, giơ ngón tay cái với Bạch Dương: “Cục cưng, làm tốt lắm, nào, để bạn trai hôn em một cái!”
Anh ta chu miệng lên, giả vờ muốn hôn lên mặt Bạch Dương. Advertisement
Bạch Dương liếc mắt, một tay vỗ vào mặt anh ta, đẩy mặt anh ta ra: “Đừng nghịch nữa, đứng đắn một chút đi!”
Lục Khởi sờ chỗ được cô chạm qua, cười ha hakhông ngừng.
Đồng Khê vẫn chưa đi ra ngoài nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tối đi, khóe miệng cười khổ, đẩy cửa đi ra ngoài, không nhìn nữa.
Cô ta có nhìn thêm cũng không thể có được, trong lòng mình chỉ càng thêm khó chịu.
Sảnh lớn tầng một, lễ tân đặt điện thoại bàn xuống, ngại ngùng cười với Phó Kình Hiên: “Xin lỗi Tổng giám đốc Phó, Tổng giám đốc Bạch nói không gặp anh”
“Tổng giám đốc Phó, tôi lại đoán trúng rồi” Trợ lý Trương cười nói với Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc anh ta.
Anh ta vội vàng thu nụ cười trên mặt, làm động tác kéo khóa miệng, tỏ vẻ mình sẽ không nói nữa.
Phó Kình Hiên mới thu ánh mắt lại, nhấc chân đi về phía thang máy.
Lễ tân thấy thế thì sửng sốt một chút, sau đó đuổi theo nói: “Tổng giám đốc Phó, anh không hẹn trước thì không thể đi lên!”
Phó Kình Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Lễ tân thấy không cản được anh, chuẩn bị gọi bảo vệ.
Trợ lý Trương bỗng nhiên dừng bước xoay người lại: “Cô gái này, cho dù cô dám gọi bảo vệ, đám bảo vệ đó dám đuổi Tổng giám đốc Phó sao?”
“Tôi.. ” Lễ tân nghẹn lời.
Đúng vậy, cô ta dám gọi bảo vệ, bảo vệ cũng không dám đuổi người ra ngoài, dù sao đây là Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Phó Thị, đắc tội với Tổng giám đốc Phó, bọn họ chắc chắn không có quả ngon để ăn.
Mà bọn họ cũng không có lòng tin Tổng giám đốc Bạch sẽ đối đầu với sếp Phó vì bọn họ.
Dường như trợ lý Trương nhìn ra được lễ †ân đang lo lắng cái gì, đẩy mắt kính cười nói: “Yên tâm đi, chúng tôi tự ý xông vào, không phải là mấy người không ngăn cản, cô Bạch sẽ không trách mấy người đâu”
Anh ta nói xong thì tranh thủ đuổi theo Phó Kình Hiên.
Một phút sau, hai người đến văn phòng của Bạch Dương.
Cửa nửa mở, Phó Kình Hiên gõ cửa.
Bạch Dương vẫn nghĩ là thư ký Đồng nên nói vào đi.
Phó Kình Hiên nghe thấy giọng của cô thì nhíu mày, đẩy cửa đi vào.
Bạch Dương đưa tài liệu cho Lục Khởi, sau đó ngẩng đầu chuẩn bị hỏi thư Ký Đồng lại có chuyện gì.
Kết quả không ngờ cô nhìn thấy không phải là thư ký Đồng mà là Phó Kình Hiên.
Bạch Dương mở to mắt hai giây, sau đó nhíu mày lại: “Tại sao lại là anh?”
Anh ta chu miệng lên, giả vờ muốn hôn lên mặt Bạch Dương. Advertisement
Bạch Dương liếc mắt, một tay vỗ vào mặt anh ta, đẩy mặt anh ta ra: “Đừng nghịch nữa, đứng đắn một chút đi!”
Lục Khởi sờ chỗ được cô chạm qua, cười ha hakhông ngừng.
Đồng Khê vẫn chưa đi ra ngoài nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tối đi, khóe miệng cười khổ, đẩy cửa đi ra ngoài, không nhìn nữa.
Cô ta có nhìn thêm cũng không thể có được, trong lòng mình chỉ càng thêm khó chịu.
Sảnh lớn tầng một, lễ tân đặt điện thoại bàn xuống, ngại ngùng cười với Phó Kình Hiên: “Xin lỗi Tổng giám đốc Phó, Tổng giám đốc Bạch nói không gặp anh”
“Tổng giám đốc Phó, tôi lại đoán trúng rồi” Trợ lý Trương cười nói với Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc anh ta.
Anh ta vội vàng thu nụ cười trên mặt, làm động tác kéo khóa miệng, tỏ vẻ mình sẽ không nói nữa.
Phó Kình Hiên mới thu ánh mắt lại, nhấc chân đi về phía thang máy.
Lễ tân thấy thế thì sửng sốt một chút, sau đó đuổi theo nói: “Tổng giám đốc Phó, anh không hẹn trước thì không thể đi lên!”
Phó Kình Hiên ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi về phía trước.
Lễ tân thấy không cản được anh, chuẩn bị gọi bảo vệ.
Trợ lý Trương bỗng nhiên dừng bước xoay người lại: “Cô gái này, cho dù cô dám gọi bảo vệ, đám bảo vệ đó dám đuổi Tổng giám đốc Phó sao?”
“Tôi.. ” Lễ tân nghẹn lời.
Đúng vậy, cô ta dám gọi bảo vệ, bảo vệ cũng không dám đuổi người ra ngoài, dù sao đây là Tổng giám đốc Phó của tập đoàn Phó Thị, đắc tội với Tổng giám đốc Phó, bọn họ chắc chắn không có quả ngon để ăn.
Mà bọn họ cũng không có lòng tin Tổng giám đốc Bạch sẽ đối đầu với sếp Phó vì bọn họ.
Dường như trợ lý Trương nhìn ra được lễ †ân đang lo lắng cái gì, đẩy mắt kính cười nói: “Yên tâm đi, chúng tôi tự ý xông vào, không phải là mấy người không ngăn cản, cô Bạch sẽ không trách mấy người đâu”
Anh ta nói xong thì tranh thủ đuổi theo Phó Kình Hiên.
Một phút sau, hai người đến văn phòng của Bạch Dương.
Cửa nửa mở, Phó Kình Hiên gõ cửa.
Bạch Dương vẫn nghĩ là thư ký Đồng nên nói vào đi.
Phó Kình Hiên nghe thấy giọng của cô thì nhíu mày, đẩy cửa đi vào.
Bạch Dương đưa tài liệu cho Lục Khởi, sau đó ngẩng đầu chuẩn bị hỏi thư Ký Đồng lại có chuyện gì.
Kết quả không ngờ cô nhìn thấy không phải là thư ký Đồng mà là Phó Kình Hiên.
Bạch Dương mở to mắt hai giây, sau đó nhíu mày lại: “Tại sao lại là anh?”
/1278
|