Phó Kình Hiên mím môi, lạnh lùng nói: “Cởi bỏ cho bọn họ đi.”
“Không cần thiết, thôi miên của bọn họ rất nông, chỉ là để cho bọn họ không phát hiện được sơ hở trên người Cố Tử Yên mà thôi, nếu anh trực tiếp nói cho bọn họ biết Cố Tử Yên không phải Bạch Dương, vậy thì thôi miên của bọn họ sẽ tự nhiên bị giải trừ. Advertisement
Hóa ra là như vậy.
Phó Kình Hiên nâng cằm lên: “Tôi biết rồi, cậu đi đi”
Anh xua tay.
Trợ lý Trương lập tức đưa Thời Trạch ra ngoài.
Sau khi trở về, Phó Kình Hiên phân phó: “Liên hệ với sư phụ của Thời Trạch một chút, nói không cần giam giữ Thời Trạch nữa, coi như đấy là sự đền đáp của tôi cho trái tim này là được!
Trợ lý Trương không quá bất ngờ đối với quyết định này của Phó Kình Hiên, khẽ gật đầu: “Hiểu rồi!”
“bi thôi, nhân tiện mang những tài liệu này theo luôn!” Phó Kình Hiên khịt sống mũi.
Trợ lý Trương nhìn chồng tài liệu kia, rồi đưa tay ôm lấy.
Không lâu sau, điện thoại di động của Phó Kình Hiên lập tức vang lên, là Phó Kình Duy gọi tới.
“Anh, em đã xem buổi họp báo của anh rồi!” Đầu dây bên kia, Phó Kình Duy mặc một bộ quần áo bóng rổ, mồ hôi nhễ nhại ngồi trên hàng ghế bên cạnh sân bóng, hiển nhiên là vừa mới vận động xong, trên mặt không chút che giấu vẻ phấn khích.
Phó Kình Hiên ngả người về phía sau: “Sau đó thì sao?” . Đọc thêm ????hiều truуệ???? ở ( tr ùmtruуệ????.???????? )
“Sau đó, tất nhiên là chúc mừng anh rồi!” Phó Kình Duy lau mồ hôi: “Anh, chúc mừng anh đã thoát khỏi đau khổi”
Môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ nhếch lên: “Được rồi, anh biết rồi, em thi đấu cho tốt đi, anh cúp máy trước.”
Nghe thấy hơi thở gấp gáp của Phó Kình Duy, anh đoán chắc Kình Duy đang thi đấu.
Trong khoảng thời gian này, trận đấu viễn chinh của U17 đang trong giai đoạn gấp rút, mỗi ngày đều có hai ba trận đấu, cho nên cuộc điện thoại này, có lẽ cũng là Kình Duy gọi tới nhân dịp nghỉ ngơi.“Anh chờ đã, trước tiên đừng cúp máy!”
Phó Kình Duy vứt khăn mặt xuống, vội vàng kêu dừng lại.
Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày: ” Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Cũng không có chuyện gì lớn lắm, chỉ là muốn hỏi anh một chút thôi. Cố Tử Yên bị người ta…là thật sao?” Phó Kình Duy vô cùng tò mò hỏi.
Anh cũng vừa thấy trên mạng, không xem chi tiết cho lắm, nên không biết thật giả ra sao.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Là thật!”
“Hừm…” Phó Kình Duy thở hổn hển, vô cùng sững sờ.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta bình tĩnh trở lại, bu môi nói: “Quả nhiên làm chuyện xấu thì sẽ gặp báo ứng, cô ta làm nhiều chuyện xấu với chị Bạch Dương như vậy, đây chính là báo ứng của cô ta.”
Ánh mắt Phó Kình Hiên khẽ lóe lên.
Lời này đang nhắc nhở anh rằng, kẻ thù lớn nhất của Cố Tử Yên chính là Bạch Dương, nói không chừng chuyện lần này, sẽ có liên quan đến Bạch Dương.
Đương nhiên, anh không có suy nghĩ là Bạch Dương làm, với tính cách của Bạch Dương, cho dù là trả thù một người thì cũng chỉ dùng biện pháp theo pháp luật, cô sẽ không sử dụng phương pháp này, nhưng những người bên cạnh Bạch Dương, không chắc là không có khả năng.
“Không cần thiết, thôi miên của bọn họ rất nông, chỉ là để cho bọn họ không phát hiện được sơ hở trên người Cố Tử Yên mà thôi, nếu anh trực tiếp nói cho bọn họ biết Cố Tử Yên không phải Bạch Dương, vậy thì thôi miên của bọn họ sẽ tự nhiên bị giải trừ. Advertisement
Hóa ra là như vậy.
Phó Kình Hiên nâng cằm lên: “Tôi biết rồi, cậu đi đi”
Anh xua tay.
Trợ lý Trương lập tức đưa Thời Trạch ra ngoài.
Sau khi trở về, Phó Kình Hiên phân phó: “Liên hệ với sư phụ của Thời Trạch một chút, nói không cần giam giữ Thời Trạch nữa, coi như đấy là sự đền đáp của tôi cho trái tim này là được!
Trợ lý Trương không quá bất ngờ đối với quyết định này của Phó Kình Hiên, khẽ gật đầu: “Hiểu rồi!”
“bi thôi, nhân tiện mang những tài liệu này theo luôn!” Phó Kình Hiên khịt sống mũi.
Trợ lý Trương nhìn chồng tài liệu kia, rồi đưa tay ôm lấy.
Không lâu sau, điện thoại di động của Phó Kình Hiên lập tức vang lên, là Phó Kình Duy gọi tới.
“Anh, em đã xem buổi họp báo của anh rồi!” Đầu dây bên kia, Phó Kình Duy mặc một bộ quần áo bóng rổ, mồ hôi nhễ nhại ngồi trên hàng ghế bên cạnh sân bóng, hiển nhiên là vừa mới vận động xong, trên mặt không chút che giấu vẻ phấn khích.
Phó Kình Hiên ngả người về phía sau: “Sau đó thì sao?” . Đọc thêm ????hiều truуệ???? ở ( tr ùmtruуệ????.???????? )
“Sau đó, tất nhiên là chúc mừng anh rồi!” Phó Kình Duy lau mồ hôi: “Anh, chúc mừng anh đã thoát khỏi đau khổi”
Môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ nhếch lên: “Được rồi, anh biết rồi, em thi đấu cho tốt đi, anh cúp máy trước.”
Nghe thấy hơi thở gấp gáp của Phó Kình Duy, anh đoán chắc Kình Duy đang thi đấu.
Trong khoảng thời gian này, trận đấu viễn chinh của U17 đang trong giai đoạn gấp rút, mỗi ngày đều có hai ba trận đấu, cho nên cuộc điện thoại này, có lẽ cũng là Kình Duy gọi tới nhân dịp nghỉ ngơi.“Anh chờ đã, trước tiên đừng cúp máy!”
Phó Kình Duy vứt khăn mặt xuống, vội vàng kêu dừng lại.
Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày: ” Còn có chuyện gì nữa sao?”
“Cũng không có chuyện gì lớn lắm, chỉ là muốn hỏi anh một chút thôi. Cố Tử Yên bị người ta…là thật sao?” Phó Kình Duy vô cùng tò mò hỏi.
Anh cũng vừa thấy trên mạng, không xem chi tiết cho lắm, nên không biết thật giả ra sao.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Là thật!”
“Hừm…” Phó Kình Duy thở hổn hển, vô cùng sững sờ.
Nhưng ngay sau đó, cậu ta bình tĩnh trở lại, bu môi nói: “Quả nhiên làm chuyện xấu thì sẽ gặp báo ứng, cô ta làm nhiều chuyện xấu với chị Bạch Dương như vậy, đây chính là báo ứng của cô ta.”
Ánh mắt Phó Kình Hiên khẽ lóe lên.
Lời này đang nhắc nhở anh rằng, kẻ thù lớn nhất của Cố Tử Yên chính là Bạch Dương, nói không chừng chuyện lần này, sẽ có liên quan đến Bạch Dương.
Đương nhiên, anh không có suy nghĩ là Bạch Dương làm, với tính cách của Bạch Dương, cho dù là trả thù một người thì cũng chỉ dùng biện pháp theo pháp luật, cô sẽ không sử dụng phương pháp này, nhưng những người bên cạnh Bạch Dương, không chắc là không có khả năng.
/1278
|