Sau đó, anh ta lại hỏi: “Nếu cô Bạch không tái hôn với anh, vậy anh…”
“Tôi sẽ không từ bỏ!” Phó Kình Hiên híp mắt, trong mắt là vẻ kiên định, nhất định phải có được.
Đó là người phụ nữ anh yêu mười mấy năm, sau anh có thể từ bỏ chứ!
Anh nhất định, cũng chắc chắn phải có được cô!
Lúc này, tiếng chuông đột nhiên reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phó Kình Hiên.
Anh hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra, vẫn là Cố Việt Bân gọi đến.
Trước đó khi ở phòng làm việc của Bạch Dương, anh không kịp nghe điện thoại của Cố Việt Bân, sau đó Cố Việt Bân tự cúp máy.
Sau khi cúp máy, anh cũng không gọi lại, không ngờ ông ta lại gọi đến.
Phó Kình Hiên nhíu mày, ngón cái vạch qua nút trả lời màu xanh, nghe máy.
Giọng nói lo lắng của Cố Việt Bân vang lên: “Kình Hiên, Tử Yên có ở chỗ cháu không?”
“Không có.” Phó Kình Hiên lạnh nhạt trả lời.
Giọng điệu của Cố Việt Bân càng trở nên nóng nảy, âm lượng cũng to hơn: “Không có? Vậy con bé đi đâu?”
“Không biết.” Giọng điệu của Phó Kình Hiên vẫn lạnh nhạt như trước.
Nghe thấy thái độ không hề để tâm đến Cố Tử Yên của anh, đầu tiên Cố Việt Bân hơi sửng sốt, sau đó, sắc mặt ông ta trở nên khó coi: “Kình Hiên, thái độ của cháu thế là sao? Tử Yên là vợ chưa cưới của cháu, vợ chưa cưới không thấy đâu mà cháu còn bình tĩnh như thế, cháu đúng là…
“Tổng Giám đốc Cố!” Phó Kình Hiên lạnh lùng ngắt lời ông ta.
Cố Việt Bân nhất thời không kịp phản ứng: “Cháu… Cháu gọi bác là gì?”
Phó Kình Hiên gọi ông ta là Tổng Giám đốc Cố?
Trước đây anh còn gọi ông ta là bác trai đấy!
“Tổng Giám đốc Cố, tôi nhớ lần trước ở nhà họ Gố, tôi đã nói rõ là muốn huỷ bỏhôn ước với Cố Tử Yên rồi, lúc đó bà Cố cũng ở đó, chắc bà ấy có nói với ông rồi đúng không?” Phó Kình Hiên cầm điện thoại lạnh lùng nói.
Cố Việt Bân nghẹn họng, mấy giây sau mới nói tiếp: “Bác gái của cháu có nói, nhưng đó không phải là cháu đang nói đùa sao?”
Nói đùa?
Phó Kình Hiên lập tức hiểu ra, Cố Việt Bân đang cố ý giả ngây, nói việc anh nói muốn huỷ hôn là nói đùa, xem như không phải là thật, vì muốn cho qua chuyện huỷ hôn.
Nhưng anh là người có thể bị lừa sao?
Phó Kình Hiên gõ nhẹ ngón tay đang đặt trên cửa sổ, không chút nể tình phá vỡ ảo tưởng của Cố Việt Bân: “Tôi chưa từng nói đùa, tôi đã quyết định huỷ hôn rồi, trưa mai tôi sẽ tổ chức họp báo, chính thức tuyên bố huỷ hôn”
Cố Việt Bân bối rối, không dám tin Phó Kình Hiên không hề thương lượng gì với bọn họ mà đã đơn phương tuyên bố huỷ hôn, hơn nữa ngay cả ngày cũng quyết định rồi, rõ ràng là không coi nhà họ Cố ra gì!
Cố Việt Bân nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận, khuôn mặt cũng tức đến mức đỏ bừng.
Nhưng vì mối hôn sự này có thế tiếp tục, ông ta không thể không ôn tồn nói với Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, bác biết con nhóc Tử Yên kia không nên giả mạo người khác, nhưng con bé cũng vì quá yêu cháu, cho nên con bé làm thế cũng có thể hiểu, cháu không thể tha thứ cho con bé sao?
“Tôi sẽ không từ bỏ!” Phó Kình Hiên híp mắt, trong mắt là vẻ kiên định, nhất định phải có được.
Đó là người phụ nữ anh yêu mười mấy năm, sau anh có thể từ bỏ chứ!
Anh nhất định, cũng chắc chắn phải có được cô!
Lúc này, tiếng chuông đột nhiên reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phó Kình Hiên.
Anh hơi nhíu mày, lấy điện thoại ra, vẫn là Cố Việt Bân gọi đến.
Trước đó khi ở phòng làm việc của Bạch Dương, anh không kịp nghe điện thoại của Cố Việt Bân, sau đó Cố Việt Bân tự cúp máy.
Sau khi cúp máy, anh cũng không gọi lại, không ngờ ông ta lại gọi đến.
Phó Kình Hiên nhíu mày, ngón cái vạch qua nút trả lời màu xanh, nghe máy.
Giọng nói lo lắng của Cố Việt Bân vang lên: “Kình Hiên, Tử Yên có ở chỗ cháu không?”
“Không có.” Phó Kình Hiên lạnh nhạt trả lời.
Giọng điệu của Cố Việt Bân càng trở nên nóng nảy, âm lượng cũng to hơn: “Không có? Vậy con bé đi đâu?”
“Không biết.” Giọng điệu của Phó Kình Hiên vẫn lạnh nhạt như trước.
Nghe thấy thái độ không hề để tâm đến Cố Tử Yên của anh, đầu tiên Cố Việt Bân hơi sửng sốt, sau đó, sắc mặt ông ta trở nên khó coi: “Kình Hiên, thái độ của cháu thế là sao? Tử Yên là vợ chưa cưới của cháu, vợ chưa cưới không thấy đâu mà cháu còn bình tĩnh như thế, cháu đúng là…
“Tổng Giám đốc Cố!” Phó Kình Hiên lạnh lùng ngắt lời ông ta.
Cố Việt Bân nhất thời không kịp phản ứng: “Cháu… Cháu gọi bác là gì?”
Phó Kình Hiên gọi ông ta là Tổng Giám đốc Cố?
Trước đây anh còn gọi ông ta là bác trai đấy!
“Tổng Giám đốc Cố, tôi nhớ lần trước ở nhà họ Gố, tôi đã nói rõ là muốn huỷ bỏhôn ước với Cố Tử Yên rồi, lúc đó bà Cố cũng ở đó, chắc bà ấy có nói với ông rồi đúng không?” Phó Kình Hiên cầm điện thoại lạnh lùng nói.
Cố Việt Bân nghẹn họng, mấy giây sau mới nói tiếp: “Bác gái của cháu có nói, nhưng đó không phải là cháu đang nói đùa sao?”
Nói đùa?
Phó Kình Hiên lập tức hiểu ra, Cố Việt Bân đang cố ý giả ngây, nói việc anh nói muốn huỷ hôn là nói đùa, xem như không phải là thật, vì muốn cho qua chuyện huỷ hôn.
Nhưng anh là người có thể bị lừa sao?
Phó Kình Hiên gõ nhẹ ngón tay đang đặt trên cửa sổ, không chút nể tình phá vỡ ảo tưởng của Cố Việt Bân: “Tôi chưa từng nói đùa, tôi đã quyết định huỷ hôn rồi, trưa mai tôi sẽ tổ chức họp báo, chính thức tuyên bố huỷ hôn”
Cố Việt Bân bối rối, không dám tin Phó Kình Hiên không hề thương lượng gì với bọn họ mà đã đơn phương tuyên bố huỷ hôn, hơn nữa ngay cả ngày cũng quyết định rồi, rõ ràng là không coi nhà họ Cố ra gì!
Cố Việt Bân nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận, khuôn mặt cũng tức đến mức đỏ bừng.
Nhưng vì mối hôn sự này có thế tiếp tục, ông ta không thể không ôn tồn nói với Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, bác biết con nhóc Tử Yên kia không nên giả mạo người khác, nhưng con bé cũng vì quá yêu cháu, cho nên con bé làm thế cũng có thể hiểu, cháu không thể tha thứ cho con bé sao?
/1278
|