Bác gái nọ vỗ vai Bạch Dương, cắt ngang lời cô nói: “Cô gái à, cẩn thận suy nghĩ kỹ lời bác nói nhé.”
Nói xong, bác gái lại nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Còn cả cậu nữa, sau này đừng chọc cho bạn gái giận, có thể ở bên nhau là cái duyên, phải biết quý trọng.”
“Vâng, cháu đã nhớ kỹ, cảm ơn bác.”
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu bày tỏ lòng biết ơn.
Quá khứ anh không biết quý trọng Bạch Dương, tương lai anh sẽ đặt cô ở vị trí hàng đầu.
Bác gái thấy Phó Kình Hiên nghe lọt lời mình nói, tay kéo cánh tay ông cụ bên cạnh, cười hì hì ra khỏi thang máy.
Tầng trệt mà Bạch Dương ấn còn chưa tới, cho nên cô không ra ngoài.
Cô cào tóc, có hơi phiên não nói: “Chuyện quái gì thế này, Phó Kình Hiên, da mặt anh dày thật đấy, bác gái tưởng chúng ta là tình nhân mà anh thật dám nhận nhỉ!”
Phó Kình Hiên ấn nút đóng cửa: “Chỉ không muốn mấy ông bà già thấy mình nhận sai xong thì lúng túng quá thôi.”
“Anh giỏi làm trò!” Bạch Dương trừng anh: “Rõ ràng anh có mục đích riêng.”
Phó Kình Hiên nhíu mày, im lặng không nói.
Bạch Dương xoa vùng giữa hai đầu lông mày, bình tĩnh lại: “Được rồi, lần này tôi không so đo với anh, nhưng nếu còn có lần sau, Phó Kình Hiên, tôi tuyệt đối sẽ không như vậy đâu.”
Cô lạnh lùng nhìn anh.
Trong lòng Phó Kình Hiên chua xót, anh cụp mắt, che khuất tổn thương trong mắt, ừ một tiếng: “Được, thế bữa sáng…”
“Không cần!” Bạch Dương lạnh lùng thốt ra hai chữ, sau đó không thèm nhìn anh, đi ra khỏi thang máy, đến vị trí đỗ xe của mình.
Phó Kình Hiên cầm bữa sáng vội vàng đi theo.
Bạch Dương nghe thấy tiếng bước chân phía sau cũng không thèm để ý, lấy chìa khóa trong túi ra ấn một cái, cửa xe mở ra, cô trực tiếp lên xe rời đi.
Phó Kình Hiên đứng tại chỗ nhìn cô rời đi, môi mỏng thoáng mấp máy.
Trợ lý Trương tới đón Phó Kình Hiên đứng cách đó không xa nhìn thấy hết cảnh này, anh ta cảm khái lắc đầu, thở dài.
Xem ra con đường theo đuổi lại vợ của phó tổng giám đốc vẫn gánh nặng đường xa lắm!
Tập đoàn Thiên Thịnh. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạch Dương đang xử lý đống văn kiện chồng chất, thư ký Đồng gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc Bạch, người của xí nghiệp họ Mạnh đến rồi.”
“Nhà họ Mạnh sao?” Bạch Dương nhíu mày.
Thư ký Đồng gật đầu: “Vâng, người tới là chủ tịch xí nghiệp nhà họ Mạnh.”
“Tới vì chuyện của Mạnh San đi.” Bạch Dương trào phúng nhếch môi.
“Vâng, nói là vì chuyện của Mạnh San, muốn đến xin lỗi cô.’ Thư ký Đồng đáp.
Bạch Dương xì cười một tiếng: “Đến xin lỗi nhưng chút bồi thường cũng không có, có thể thấy được lần xin lỗi này cũng không phải thật lòng, y như lần trước thôi.”
Lần trước là bà Mạnh ngăn cản cô tại cửa tòa án, xin lỗi cô, muốn cô bỏ qua cho Mạnh San, nhưng lại không có chút bồi thường nào.
Đương nhiên, không phải cô tham chút lợi đó, nhưng nếu bạn đến xin lỗi, lại không bày tỏ gì sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy bạn không có thành ý mà thôi.
Nói xong, bác gái lại nhìn về phía Phó Kình Hiên: “Còn cả cậu nữa, sau này đừng chọc cho bạn gái giận, có thể ở bên nhau là cái duyên, phải biết quý trọng.”
“Vâng, cháu đã nhớ kỹ, cảm ơn bác.”
Phó Kình Hiên khẽ gật đầu bày tỏ lòng biết ơn.
Quá khứ anh không biết quý trọng Bạch Dương, tương lai anh sẽ đặt cô ở vị trí hàng đầu.
Bác gái thấy Phó Kình Hiên nghe lọt lời mình nói, tay kéo cánh tay ông cụ bên cạnh, cười hì hì ra khỏi thang máy.
Tầng trệt mà Bạch Dương ấn còn chưa tới, cho nên cô không ra ngoài.
Cô cào tóc, có hơi phiên não nói: “Chuyện quái gì thế này, Phó Kình Hiên, da mặt anh dày thật đấy, bác gái tưởng chúng ta là tình nhân mà anh thật dám nhận nhỉ!”
Phó Kình Hiên ấn nút đóng cửa: “Chỉ không muốn mấy ông bà già thấy mình nhận sai xong thì lúng túng quá thôi.”
“Anh giỏi làm trò!” Bạch Dương trừng anh: “Rõ ràng anh có mục đích riêng.”
Phó Kình Hiên nhíu mày, im lặng không nói.
Bạch Dương xoa vùng giữa hai đầu lông mày, bình tĩnh lại: “Được rồi, lần này tôi không so đo với anh, nhưng nếu còn có lần sau, Phó Kình Hiên, tôi tuyệt đối sẽ không như vậy đâu.”
Cô lạnh lùng nhìn anh.
Trong lòng Phó Kình Hiên chua xót, anh cụp mắt, che khuất tổn thương trong mắt, ừ một tiếng: “Được, thế bữa sáng…”
“Không cần!” Bạch Dương lạnh lùng thốt ra hai chữ, sau đó không thèm nhìn anh, đi ra khỏi thang máy, đến vị trí đỗ xe của mình.
Phó Kình Hiên cầm bữa sáng vội vàng đi theo.
Bạch Dương nghe thấy tiếng bước chân phía sau cũng không thèm để ý, lấy chìa khóa trong túi ra ấn một cái, cửa xe mở ra, cô trực tiếp lên xe rời đi.
Phó Kình Hiên đứng tại chỗ nhìn cô rời đi, môi mỏng thoáng mấp máy.
Trợ lý Trương tới đón Phó Kình Hiên đứng cách đó không xa nhìn thấy hết cảnh này, anh ta cảm khái lắc đầu, thở dài.
Xem ra con đường theo đuổi lại vợ của phó tổng giám đốc vẫn gánh nặng đường xa lắm!
Tập đoàn Thiên Thịnh. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạch Dương đang xử lý đống văn kiện chồng chất, thư ký Đồng gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc Bạch, người của xí nghiệp họ Mạnh đến rồi.”
“Nhà họ Mạnh sao?” Bạch Dương nhíu mày.
Thư ký Đồng gật đầu: “Vâng, người tới là chủ tịch xí nghiệp nhà họ Mạnh.”
“Tới vì chuyện của Mạnh San đi.” Bạch Dương trào phúng nhếch môi.
“Vâng, nói là vì chuyện của Mạnh San, muốn đến xin lỗi cô.’ Thư ký Đồng đáp.
Bạch Dương xì cười một tiếng: “Đến xin lỗi nhưng chút bồi thường cũng không có, có thể thấy được lần xin lỗi này cũng không phải thật lòng, y như lần trước thôi.”
Lần trước là bà Mạnh ngăn cản cô tại cửa tòa án, xin lỗi cô, muốn cô bỏ qua cho Mạnh San, nhưng lại không có chút bồi thường nào.
Đương nhiên, không phải cô tham chút lợi đó, nhưng nếu bạn đến xin lỗi, lại không bày tỏ gì sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy bạn không có thành ý mà thôi.
/1278
|