Lương Triết rũ mi mắt xuống, trong lòng có cảm giác bối rối.
Tại sao bây giờ chị ấy lại phẫu thuật?
Không phải chị nói rằng chị sẽ đi nước ngoài vào cuối tuần sao?
Chẳng lẽ là chị đã biết cái gì đấy rồi?
Thấy Lương Triết cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Lục Khởi vỗ vỗ hắn: “Còn đứng ở đấy làm gì, lái xe đi, cậu tới đây để †ìm bé cưng đúng không, thế thì cũng tôi đi đến bệnh viên đi.”
“Được.” Lương Triết hai mắt lóe lên, ngẩng đầu, đè nén suy nghĩ, xoay người lái xe rời khỏi bãi đậu xe.
Trong bệnh viện, Bạch Dương đang uống cháo do Phó Kình Hiên mua.
Cô vừa mới phẫu thuật nên không thể ăn bất cứ thứ gì ngoài những món ăn nhạt nhẽo này.
Bên cạnh cô, Phó Kình Hiên đang nói chuyện điện thoại với trợ lý Trương để bàn chuyện công việc.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Dương khuấy cháo trắng trong bát, vô cảm nói: “Nếu công ty có chuyện thì anh cứ về đi, không cần phải cứ ở đây đâu.”
Phó Kình Hiên nhìn cô, muốn nói rằng mình không an tâm để cô ở lại một mình.
Nhưng hôm nay công ty xảy ra chuyện, rất cần anh đến để giải quyết.
Sau khi lưỡng lự hết lần này đến lần khác, Phó Kình Hiên cuối cùng quyết định quay về công ty trước.
Anh cất điện thoại nhìn cô trìu mến: “Được rồi, tối nay tôi lại đến, em có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”
Bạch Dương không trả lời tiếp tục ăn cháo.
Phó Kình Hiên rũ mắt xuống đầy thất vọng, bỗng dưng thở dài, cầm áo khoác rời khỏi phòng bệnh.
Từ đầu đến cuối, Bạch Dương cũng không thèm nhìn anh.
Phó Kình Hiên bước ra khỏi tòa nhà của khoa nội trú, đứng ở dưới lầu nhìn lên một khung cửa sổ nào đó, sau đó rời đi mà không hề quay đầu lại.
Cảnh tượng này đã bị lọt vào mắt bà Cố.
Lúc đầu bà Cố rất ngạc nhiên tại sao anh lại ở đây.
Nhưng sau đó nghĩ về những gì mình thấy được hôm qua, Phó Kình Hiên đi cùng với Bạch Dương vào phòng cấp cứu như thế nào, bà biết chắc là Bạch Dương đang ở trong bệnh viện còn Phó Kình Hiên đến để gặp Bạch Dương.
Nếu đã nằm viện, vậy xem ra Bạch Dương đang có bệnh không nhẹ rồi, chỉ là không biết là bệnh gì.
Đang nghĩ ngợi, bà Cố bước vào khoa nội, đến trước bàn y tá hỏi: “Chào cô, tôi muốn hỏi một chút, anh chàng vừa đi ra kia đến thăm ai vậy nhỉ?”
“Tại sao bà lại hỏi cái này?” Cô y tá nhìn bà Cố.
Bà Cố cười dịu dàng: ‘À thì, tôi là người thân của anh chàng vừa đi ra ngoài kia kìa.
Hai ngày gần đây anh ấy hay chạy ra ngoài, †rong nhà rất lo lắng cho anh ấy, trùng hợp là tôi lại nhìn thấy anh ấy ở đây, cho nên hỏi thăm tình hình của anh ấy, để nói cho anh ấy biết, làm cho người nhà an tâm hơn”
Thấy bà Cố tính tình tốt và không có vẻ gì là đang nói dối, nữ y tá hạ cảnh giác và trả lời: “Vợ của anh chàng đó đã phá thai, anh ấy đến đây để chăm sóc vợ anh ấy”
“Phá thai!” Bà Cố trợn mắt quát to.
Y tá nhíu mày: “Thưa bà, đây là khoa nội trú, làm phiền bà hãy yên lặng”
“Xin lỗi, tôi quá ngạc nhiên” Bà Cố cười miễn cưỡng, lúc quay người đi, khuôn mặt bà tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Bạch Dương thật sự đang mang thai đứa con của Phó Kình Hiên?
Tại sao bây giờ chị ấy lại phẫu thuật?
Không phải chị nói rằng chị sẽ đi nước ngoài vào cuối tuần sao?
Chẳng lẽ là chị đã biết cái gì đấy rồi?
Thấy Lương Triết cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Lục Khởi vỗ vỗ hắn: “Còn đứng ở đấy làm gì, lái xe đi, cậu tới đây để †ìm bé cưng đúng không, thế thì cũng tôi đi đến bệnh viên đi.”
“Được.” Lương Triết hai mắt lóe lên, ngẩng đầu, đè nén suy nghĩ, xoay người lái xe rời khỏi bãi đậu xe.
Trong bệnh viện, Bạch Dương đang uống cháo do Phó Kình Hiên mua.
Cô vừa mới phẫu thuật nên không thể ăn bất cứ thứ gì ngoài những món ăn nhạt nhẽo này.
Bên cạnh cô, Phó Kình Hiên đang nói chuyện điện thoại với trợ lý Trương để bàn chuyện công việc.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Dương khuấy cháo trắng trong bát, vô cảm nói: “Nếu công ty có chuyện thì anh cứ về đi, không cần phải cứ ở đây đâu.”
Phó Kình Hiên nhìn cô, muốn nói rằng mình không an tâm để cô ở lại một mình.
Nhưng hôm nay công ty xảy ra chuyện, rất cần anh đến để giải quyết.
Sau khi lưỡng lự hết lần này đến lần khác, Phó Kình Hiên cuối cùng quyết định quay về công ty trước.
Anh cất điện thoại nhìn cô trìu mến: “Được rồi, tối nay tôi lại đến, em có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”
Bạch Dương không trả lời tiếp tục ăn cháo.
Phó Kình Hiên rũ mắt xuống đầy thất vọng, bỗng dưng thở dài, cầm áo khoác rời khỏi phòng bệnh.
Từ đầu đến cuối, Bạch Dương cũng không thèm nhìn anh.
Phó Kình Hiên bước ra khỏi tòa nhà của khoa nội trú, đứng ở dưới lầu nhìn lên một khung cửa sổ nào đó, sau đó rời đi mà không hề quay đầu lại.
Cảnh tượng này đã bị lọt vào mắt bà Cố.
Lúc đầu bà Cố rất ngạc nhiên tại sao anh lại ở đây.
Nhưng sau đó nghĩ về những gì mình thấy được hôm qua, Phó Kình Hiên đi cùng với Bạch Dương vào phòng cấp cứu như thế nào, bà biết chắc là Bạch Dương đang ở trong bệnh viện còn Phó Kình Hiên đến để gặp Bạch Dương.
Nếu đã nằm viện, vậy xem ra Bạch Dương đang có bệnh không nhẹ rồi, chỉ là không biết là bệnh gì.
Đang nghĩ ngợi, bà Cố bước vào khoa nội, đến trước bàn y tá hỏi: “Chào cô, tôi muốn hỏi một chút, anh chàng vừa đi ra kia đến thăm ai vậy nhỉ?”
“Tại sao bà lại hỏi cái này?” Cô y tá nhìn bà Cố.
Bà Cố cười dịu dàng: ‘À thì, tôi là người thân của anh chàng vừa đi ra ngoài kia kìa.
Hai ngày gần đây anh ấy hay chạy ra ngoài, †rong nhà rất lo lắng cho anh ấy, trùng hợp là tôi lại nhìn thấy anh ấy ở đây, cho nên hỏi thăm tình hình của anh ấy, để nói cho anh ấy biết, làm cho người nhà an tâm hơn”
Thấy bà Cố tính tình tốt và không có vẻ gì là đang nói dối, nữ y tá hạ cảnh giác và trả lời: “Vợ của anh chàng đó đã phá thai, anh ấy đến đây để chăm sóc vợ anh ấy”
“Phá thai!” Bà Cố trợn mắt quát to.
Y tá nhíu mày: “Thưa bà, đây là khoa nội trú, làm phiền bà hãy yên lặng”
“Xin lỗi, tôi quá ngạc nhiên” Bà Cố cười miễn cưỡng, lúc quay người đi, khuôn mặt bà tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Bạch Dương thật sự đang mang thai đứa con của Phó Kình Hiên?
/1278
|