“Ngay cả khi cậu ta đầu độc em? Em cũng không quan tâm?” Anh hỏi lại.
Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay: “Đúng vậy, tôi tin Tiểu Triết sẽ sửa sai, tôi sẵn sàng cho cậu ta một cơ hội”
Mọi người đều có sự ích kỷ của riêng mình.
So sánh với một đứa trẻ ngoài ý muốn, cô thật sự quan tâm đến Tiểu Triết hơn, tình cảm của cô dành cho Tiểu Triết quá lớn, nên cô không thể trơ mắt đưa Tiểu Triết vào tù được.
“Cơ hội tốt như này, em không sợ sau này cậu ta sẽ lại đối với em như vậy sao?”
Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Bạch Dương.
Đôi mắt Bạch Dương lóe lên, cô mím đôi môi hơi tái nhợt: “Tôi tin rằng Tiểu Triết sẽ không làm vậy, cậu ta làm vậy là vì cậu †a có bệnh khó nói”
Còn vấn đề Tiểu Triết bị bệnh như nào thì cô không định nói với anh.
Dù sao đấy cũng là quyền riêng tư của Tiểu Triết.
Phó Kình Hiên không muốn biết nên cúi đầu cười chế giễu: “Bị bệnh… Nếu những gì tôi làm với em trước đây cũng là do tôi bị bệnh, thì liệu em có tha thứ cho tôi như đã tha thứ cho Lương Triết hay không?”
Bạch Dương nhíu mày: “Anh đang nói cái gì vậy? Anh bị bệnh à?”
Phó Kình Hiên ồ một tiếng: “Hóa ra em vẫn không tin tưởng tôi”
Sở dĩ anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh bị thôi miên là vì anh không muốn lợi dụng sự mềm lòng của cô.
Nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì anh biết rằng cô sẽ không tin lời anh nói, cô sẽ chỉ nghĩ rằng những gì anh cố ý nói chỉ là cái cớ cho những gì anh đã làm trước đây.
Bạch Dương cảm thấy sự thất vọng của Phó Kình Hiên, môi cô mấp máy, cô định nói điều gì đó.
Phó Kình Hiên trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Bạch Dương, tôi sẽ hỏi lại, em có chắc là muốn tha cho Lương Triết hay khoong, em sẽ không hối hận chứ?”
“Không hối hận!” Bạch Dương không hề do dự gật đầu.
Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, giọng nói lạnh nhat: “Tôi biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai tôi sẽ quay lại”
Anh đã định qua đêm ở đây tối nay, nhưng bây giờ, anh cần bình tĩnh lại.
Bạch Dương nhìn bóng lưng Phó Kình Hiên, và nhanh chóng hét lên: ‘Phó Kình Hiên Phó Kình Hiên dừng lại nhưng không quay đầu lại nhìn: “Sao vậy?”
“Anh… Anh không định truy cứu Tiểu Triết chứ?” Bạch Dương nắm lấy chăn bông hỏi. 8 Khóe miệng Phó Kình Hiên kéo ra một vòng cung tự giễu.
Vốn dĩ anh cho rằng cô đã thay đổi ý định khi ngăn cản anh?
Hóa ra là do anh tự mình đa mình rồi.
“Cho dù tôi muốn điều tra, cuối cùng cô cũng sẽ đưa ra một bức thư để cảnh sát không truy cứu hành tung của Lương Triết, đúng chứ?” Phó Kình Hiên hạ gò má nhìn cô.
Bạch Dương rũ mắt xuống: “Anh nói đúng”
“Vậy gọi cảnh sát có ích lợi gì?” Phó Kình Hiên quay đầu lại, giọng lạnh nhạt hơn nhiều: “Nhưng Bạch Dương, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, em nên cầu nguyện rằng Lương Triết sẽ không bị tôi bắt thóp đi, nếu không tôi sẽ để cho cậu ta phải hối hận không kịp đấy”
Nói xong anh bước ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Dương nhìn cánh cửa đóng chặt, sau vài giây, cô thở dài.
Bạch Dương siết chặt lòng bàn tay: “Đúng vậy, tôi tin Tiểu Triết sẽ sửa sai, tôi sẵn sàng cho cậu ta một cơ hội”
Mọi người đều có sự ích kỷ của riêng mình.
So sánh với một đứa trẻ ngoài ý muốn, cô thật sự quan tâm đến Tiểu Triết hơn, tình cảm của cô dành cho Tiểu Triết quá lớn, nên cô không thể trơ mắt đưa Tiểu Triết vào tù được.
“Cơ hội tốt như này, em không sợ sau này cậu ta sẽ lại đối với em như vậy sao?”
Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Bạch Dương.
Đôi mắt Bạch Dương lóe lên, cô mím đôi môi hơi tái nhợt: “Tôi tin rằng Tiểu Triết sẽ không làm vậy, cậu ta làm vậy là vì cậu †a có bệnh khó nói”
Còn vấn đề Tiểu Triết bị bệnh như nào thì cô không định nói với anh.
Dù sao đấy cũng là quyền riêng tư của Tiểu Triết.
Phó Kình Hiên không muốn biết nên cúi đầu cười chế giễu: “Bị bệnh… Nếu những gì tôi làm với em trước đây cũng là do tôi bị bệnh, thì liệu em có tha thứ cho tôi như đã tha thứ cho Lương Triết hay không?”
Bạch Dương nhíu mày: “Anh đang nói cái gì vậy? Anh bị bệnh à?”
Phó Kình Hiên ồ một tiếng: “Hóa ra em vẫn không tin tưởng tôi”
Sở dĩ anh chưa bao giờ nói với cô rằng anh bị thôi miên là vì anh không muốn lợi dụng sự mềm lòng của cô.
Nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì anh biết rằng cô sẽ không tin lời anh nói, cô sẽ chỉ nghĩ rằng những gì anh cố ý nói chỉ là cái cớ cho những gì anh đã làm trước đây.
Bạch Dương cảm thấy sự thất vọng của Phó Kình Hiên, môi cô mấp máy, cô định nói điều gì đó.
Phó Kình Hiên trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Bạch Dương, tôi sẽ hỏi lại, em có chắc là muốn tha cho Lương Triết hay khoong, em sẽ không hối hận chứ?”
“Không hối hận!” Bạch Dương không hề do dự gật đầu.
Phó Kình Hiên nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, giọng nói lạnh nhat: “Tôi biết rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai tôi sẽ quay lại”
Anh đã định qua đêm ở đây tối nay, nhưng bây giờ, anh cần bình tĩnh lại.
Bạch Dương nhìn bóng lưng Phó Kình Hiên, và nhanh chóng hét lên: ‘Phó Kình Hiên Phó Kình Hiên dừng lại nhưng không quay đầu lại nhìn: “Sao vậy?”
“Anh… Anh không định truy cứu Tiểu Triết chứ?” Bạch Dương nắm lấy chăn bông hỏi. 8 Khóe miệng Phó Kình Hiên kéo ra một vòng cung tự giễu.
Vốn dĩ anh cho rằng cô đã thay đổi ý định khi ngăn cản anh?
Hóa ra là do anh tự mình đa mình rồi.
“Cho dù tôi muốn điều tra, cuối cùng cô cũng sẽ đưa ra một bức thư để cảnh sát không truy cứu hành tung của Lương Triết, đúng chứ?” Phó Kình Hiên hạ gò má nhìn cô.
Bạch Dương rũ mắt xuống: “Anh nói đúng”
“Vậy gọi cảnh sát có ích lợi gì?” Phó Kình Hiên quay đầu lại, giọng lạnh nhạt hơn nhiều: “Nhưng Bạch Dương, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, em nên cầu nguyện rằng Lương Triết sẽ không bị tôi bắt thóp đi, nếu không tôi sẽ để cho cậu ta phải hối hận không kịp đấy”
Nói xong anh bước ra khỏi phòng bệnh.
Bạch Dương nhìn cánh cửa đóng chặt, sau vài giây, cô thở dài.
/1278
|