Anh nghe lời quỳ xuống.
Advertisement
Cái quỳ này của anh dọa cho Phó Kình Duy choáng váng.
Trong ấn tượng của cậu ta, từ trước đến nay anh trai đều mang dáng vẻ ăn trên ngồi trước.
Không ngờ giờ phút này thế mà anh lại quỳ xuống.
Thấy Phó Kình Hiên ngoan ngoãn quỳ xuống, trong mắt bà cụ hiện lên một chút vui mừng, chẳng qua cảm xúc đó lại nhanh chóng biến mất. Bà nắm chặt roi trong tay rồi hỏi: “Tốt lắm, thái độ của cháu khiến bà rất hài lòng. Nhưng cháu có biết mình phạm phải sai lâm gì không?”
Trong mắt Phó Kình Hiên hiện lên sự khó hiểu, không nói nên lời.
Bà cụ thấy vậy thì trầm nét mặt già nua xuống: “Xem ra cháu vẫn không biết. Được, bà sẽ nói cho cháu. Cháu phạm phải sai lầm đùa giỡn tình cảm của người khác!”
Lúc nói chuyện, bà cụ cũng giơ roi lên, ba một cái quất thẳng lên lưng Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên cố sức cắn răng, vẻ mặt tái nhợt đi trong nháy mắt, mồ hôi lạnh ứa ra.
Bởi vậy có thể thấy được rằng một roi này của bà cụ hoàn toàn không hề nương tay chút nào.
Quần áo sau lưng anh bị đánh rách toạc ra, da tróc thịt bong, máu tươi tuôn ra như nước.
Vu Y Cơ sợ đến mức hét lên một tiếng, hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì dáng vẻ bị roi đánh bị thương này của Phó Kình Hiên khiến bà ta nhớ đến dáng vẻ của chồng mình mười bảy năm trước.
“Mẹ!” Phó Kình Duy vốn cũng bị dọa sợ đến ngây người, nhưng nhìn thấy Vu Y Cơ đang ngã về phía mình, lập tức vội vàng phản ứng, đưa tay đỡ lấy, vừa vỗ vỗ mặt, vừa ấn huyệt nhân trung giúp cô ấy.
Nhưng rõ ràng là Vu Y Cơ đã rơi vào trạng thái hôn mê, có gọi thế nào cũng không chịu tỉnh dậy.
Lão phu nhân không chút lo lắng, điềm Tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, thàn nhiên nói: “Má Phùng, mang cô ta vào phòng đi.”
Má Phùng gật đầu một cái, đi tới bên cạnh Phó Kình Duy: “Nhị thiếu gia, đem thái thái đưa tôi đi.”
“Ờm ờm…” Phó Kình Duy gật đầu liên tục không ngừng, đem Vu Y Cơ giao cho má Phùng.
Má Phùng dìu Vu Y Cơ đi lên tầng trên.
Lão phu nhân lại đem ánh mắt đặt trở lại trên người của Phó Kình Hiên, “Kình Hiên, con có biết không? Nam nhân nhà họ Phó của chúng ta trước giờ đều rất chung tình, chưa từng làm ra chuyện chơi đùa tình cảm của người con gái khác, duy chỉ có cha của con và con.”
Nói đến đây, tay đang cầm roi da của lão phu nhân run lên, hình như đang đè nén một cái gì đó, một lúc sau, bà nhắm mắt hít sâu một hơi, lại trở về dáng vẻ an tĩnh lúc đầu, “Cha của con thì đừng nói tới nữa, đó là tình huống đặc biệt, cha mẹ vốn dĩ là không hề yêu nhau, kết hôn cũng chỉ là vì trách nhiệm gia tộc, nhưng mà con thì khác, nếu khi đó con đã nhất quyết muốn cưới Dương Dương làm vợ thì con nên đối xử tốt với cô ấy, cũng cô ấy chung sống hòa hợp, kết quả con thì sao?”
Chát!
Lão phu nhân lại đánh xuống một đòn.
Phó Kình Hiên đau đốn hừ nhẹ một tiếng.
Trong mắt lão phu nhân hiện lên một chút đau lòng, nhưng rất nhanh liền bị ép xuống, “Con đem Dương Dương cưới về sau đó liền ném ở một bên, không thèm dòm ngó tới cô ấy, thậm chí để mặc cho Vu Y Cơ và Kình Duy bị bức hiếp, con thì sao, đây là việc mà một đại trượng phu nên làm sao?”
Advertisement
Cái quỳ này của anh dọa cho Phó Kình Duy choáng váng.
Trong ấn tượng của cậu ta, từ trước đến nay anh trai đều mang dáng vẻ ăn trên ngồi trước.
Không ngờ giờ phút này thế mà anh lại quỳ xuống.
Thấy Phó Kình Hiên ngoan ngoãn quỳ xuống, trong mắt bà cụ hiện lên một chút vui mừng, chẳng qua cảm xúc đó lại nhanh chóng biến mất. Bà nắm chặt roi trong tay rồi hỏi: “Tốt lắm, thái độ của cháu khiến bà rất hài lòng. Nhưng cháu có biết mình phạm phải sai lâm gì không?”
Trong mắt Phó Kình Hiên hiện lên sự khó hiểu, không nói nên lời.
Bà cụ thấy vậy thì trầm nét mặt già nua xuống: “Xem ra cháu vẫn không biết. Được, bà sẽ nói cho cháu. Cháu phạm phải sai lầm đùa giỡn tình cảm của người khác!”
Lúc nói chuyện, bà cụ cũng giơ roi lên, ba một cái quất thẳng lên lưng Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên cố sức cắn răng, vẻ mặt tái nhợt đi trong nháy mắt, mồ hôi lạnh ứa ra.
Bởi vậy có thể thấy được rằng một roi này của bà cụ hoàn toàn không hề nương tay chút nào.
Quần áo sau lưng anh bị đánh rách toạc ra, da tróc thịt bong, máu tươi tuôn ra như nước.
Vu Y Cơ sợ đến mức hét lên một tiếng, hai mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh.
Bởi vì dáng vẻ bị roi đánh bị thương này của Phó Kình Hiên khiến bà ta nhớ đến dáng vẻ của chồng mình mười bảy năm trước.
“Mẹ!” Phó Kình Duy vốn cũng bị dọa sợ đến ngây người, nhưng nhìn thấy Vu Y Cơ đang ngã về phía mình, lập tức vội vàng phản ứng, đưa tay đỡ lấy, vừa vỗ vỗ mặt, vừa ấn huyệt nhân trung giúp cô ấy.
Nhưng rõ ràng là Vu Y Cơ đã rơi vào trạng thái hôn mê, có gọi thế nào cũng không chịu tỉnh dậy.
Lão phu nhân không chút lo lắng, điềm Tĩnh liếc nhìn cô ta một cái, thàn nhiên nói: “Má Phùng, mang cô ta vào phòng đi.”
Má Phùng gật đầu một cái, đi tới bên cạnh Phó Kình Duy: “Nhị thiếu gia, đem thái thái đưa tôi đi.”
“Ờm ờm…” Phó Kình Duy gật đầu liên tục không ngừng, đem Vu Y Cơ giao cho má Phùng.
Má Phùng dìu Vu Y Cơ đi lên tầng trên.
Lão phu nhân lại đem ánh mắt đặt trở lại trên người của Phó Kình Hiên, “Kình Hiên, con có biết không? Nam nhân nhà họ Phó của chúng ta trước giờ đều rất chung tình, chưa từng làm ra chuyện chơi đùa tình cảm của người con gái khác, duy chỉ có cha của con và con.”
Nói đến đây, tay đang cầm roi da của lão phu nhân run lên, hình như đang đè nén một cái gì đó, một lúc sau, bà nhắm mắt hít sâu một hơi, lại trở về dáng vẻ an tĩnh lúc đầu, “Cha của con thì đừng nói tới nữa, đó là tình huống đặc biệt, cha mẹ vốn dĩ là không hề yêu nhau, kết hôn cũng chỉ là vì trách nhiệm gia tộc, nhưng mà con thì khác, nếu khi đó con đã nhất quyết muốn cưới Dương Dương làm vợ thì con nên đối xử tốt với cô ấy, cũng cô ấy chung sống hòa hợp, kết quả con thì sao?”
Chát!
Lão phu nhân lại đánh xuống một đòn.
Phó Kình Hiên đau đốn hừ nhẹ một tiếng.
Trong mắt lão phu nhân hiện lên một chút đau lòng, nhưng rất nhanh liền bị ép xuống, “Con đem Dương Dương cưới về sau đó liền ném ở một bên, không thèm dòm ngó tới cô ấy, thậm chí để mặc cho Vu Y Cơ và Kình Duy bị bức hiếp, con thì sao, đây là việc mà một đại trượng phu nên làm sao?”
/1278
|